Tiếng bước chân có vẻ vội vã phá vỡ sự yên tĩnh trong Thánh đường, giáo chủ Valentine đang phân công công việc cho trợ tế ở bên cạnh, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng Fanna đang đi về phía mình.
Giáo chủ phẩy tay tỏ ý bảo trợ tế cùng người hầu tạm thời lui ra, ánh mắt rơi vào trên người Fanna: “Tôi còn tưởng cô sẽ ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày.”
"Thật lấy làm tiếc, có vẻ như tôi không có thời gian dư thừa này," Fanna lắc đầu, biểu cảm hơi nghiêm túc: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi thấy rất nhiều thần quan đều vội vã trước khi rời đi, còn nghe nói rằng một nhóm khổ tu sĩ đã được đưa đến bên trong giếng ngắm sao... có liên quan đến mặt trời mọc hôm nay sao?"
“Đúng vậy,” Valentine nghiêm túc gật đầu, thần sắc nghiêm nghị: “Hôm nay mặt trời mọc muộn hơn bình thường mười lăm phút — hơn nữa cũng không phải bình minh chậm lại do thiên tượng dị thường cục bộ gây ra. Tôi nhận được tin linh năng truyền tới từ các thành bang khác và các điểm nút liên lạc trên biển, mọi nơi trên toàn thế giới đều quan sát thấy tình huống dị thường này."
"... Thế giới được 'vết thương của thế giới' chiếu rọi thêm mười lăm phút..." Fanna khẽ cau mày: "Hiện tại có báo cáo thiệt hại nào không?"
"Không, chỉ là một lần chậm của bình minh còn chưa đến mức gây ra vấn đề gì, màn đêm mười lăm phút vẫn nằm trong phạm vi có thừa sự bảo hộ của thành bang," Lão giáo chủ lắc đầu: "Điều thật sự đáng lo ngại là toàn thế giới đều quan sát thấy cùng một hiện tượng, điều này chứng tỏ vấn đề không nằm ở bề mặt địa cầu và mặt biển."
"... Là sự vận hành của bản thân Dị tượng 001 xảy ra biến đổi," Tất nhiên, Fanna biết lão giáo chủ đang lo lắng điều gì: "Lăng mộ của vương giả vô danh bên đó không có thông báo nào sao?"
Valentine khẽ lắc đầu.
"Không có bất kỳ động tĩnh gì. Cho nên đây có thể chỉ là một... 'biến cố' nhỏ, hoàn toàn không liên quan đến sự thay đổi trong bản chất của Dị tượng 001. Nhưng... e rằng phần lớn mọi người đều sẽ không an tâm. Chúng ta ít nhất phải nhìn thấy mặt trời hôm nay lặn xuống bình thường, nhìn thấy mặt trời hôm sau mọc lên bình thường, mới dám thở phào nhẹ nhõm."
Fanna trầm ngâm không nói gì, một lúc sau mới hỏi: “Người bình thường trong thành bang không bị ảnh hưởng sao?”
"Tạm thời vẫn chưa có nhiều biến động - một số người không chú ý đến việc chậm trễ 15 phút, một số các thị dân khác phát giác ra có lẽ hẳn vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này. Tôi đã gửi thư tín tới Văn phòng Chính phủ để phía họ đánh giá xem có cần thiết phải đưa ra thông báo làm yên lòng mang tính chỉ dẫn hay không. Hiện tại sự việc này chưa có ảnh hưởng lớn, lời giải thích quá mức tích cực của phía chính phủ ngược lại có thể khiến dân chúng bất an — nhất là chúng ta vừa trải qua một thảm họa lớn như vậy."
Fanna yên lặng lắng nghe lão giám mục phân tích, cũng không nói chen vào, thân là một thẩm phán quan dồn phần lớn tinh thần và thể lực vào nhiệm vụ chiến đấu, nàng ta biết mình không mấy chuyên nghiệp đối với công việc ở phương diện này, nhưng thỉnh thoảng lộ ra vẻ trầm ngâm, cho thấy tâm trạng của nàng ta không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Valentine nhìn Fanna có vẻ hơi lo lắng: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
“Chỉ là có chút bùi ngùi,” Fanna khẽ thở dài, lắc đầu: “Mỗi lần xuất hiện tai họa siêu phàm, sẽ càng ý thức được thế giới chúng ta đang sinh sống hiện nay mong manh như thế nào… Thành bang, Tòa thánh, tàu thuyền viễn dương, mọi thứ chúng ta dẫn dắt và cảm thấy tự hào, dường như đều được xây dựng trên một lớp băng mỏng dễ vỡ, nếu không kịp thời phát hiện ra bất kỳ vết nứt nào, chúng ta sẽ biến mất trên thế giới này…”
“Đây chính là ý nghĩa của sự cảnh giác và kiên cường mãi mãi của chúng ta,” Valentine trầm giọng nói, đồng thời nhìn chằm chằm vào mắt của thẩm phán quan trẻ tuổi: “Fanna, bình thường cô hiếm khi buông lời cảm khái như vậy… Đã xảy ra chuyện rồi sao?”
Fanna trầm lặng, vài giây sau, nàng ta mới dường như đã hạ quyết tâm, nói với giáo chủ Valentine: "Có hai chuyện. Thứ nhất... hôm qua tôi lại nhìn thấy 'Thuyền trưởng Duncan' đó lần nữa."
Ban đầu ánh mắt của Valentine sững lại, nhưng sau một lúc, ông ta lại thở dài: "Kỳ thực cũng tính là nằm trong dự liệu."
Ông ta dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Cho tới nay chúng ta vẫn không có cách gì đối với dấu ấn lưu lại trên người cô của vị thuyền trưởng u linh đó, thậm chí hiện tại toàn bộ thành bang Phổ Lan Đức đều có khả năng đã thiết lập mối liên hệ với vị thuyền trưởng đó. Hắn tới tìm cô... là chuyện sớm muộn. Hắn đã nói gì với cô rồi?"
"... Phần nhiều là tán gẫu." Fanna nói với giọng điệu hơi kỳ lạ.
“… Tán gẫu?” Lần này Valentine cuối cùng có hơi kinh ngạc nhướng mày: “Ý cô là, thuyền trưởng của Thất Hương Hào, bóng ma trở về từ không gian thứ, 'Duncan', người đã đảo ngược lịch sử ô nhiễm và mang mảnh vỡ mặt trời đi, đặc biệt tới tìm cô, chỉ để tán gẫu cùng cô?"
"Tôi biết ông sẽ có phản ứng này - tôi cũng không dám tin, thành thật mà nói, nếu hắn nói với tôi rằng hắn có một kế hoạch chinh phục thế giới tôi đều sẽ tin, nhưng mà..." Fanna thở dài, sau đó trong vòng mười mấy phút kế tiếp, nàng ta kể ra đầu đuôi ngọn ngành cuộc trò chuyện của mình với Duncan đêm qua cho ông lão trước mặt nghe.
Valentine xoa trán lắng nghe những gì Fanna kể lại. Vị lão giáo chủ chưa bao giờ dao động dù là đối mặt với tình thế nguy cấp của ngày tận thế, lúc này trên mặt lại hiện lên vẻ rối rắm và mệt mỏi không thể che giấu.
Nhưng sau một hồi xoắn xuýt ngắn ngủi, ông ta vẫn ngẩng đầu lên, nói với ngữ khí có chút phức tạp: “Fanna, thật ra từ tối hôm qua tôi đã suy nghĩ một vấn đề.”
"Vấn đề gì?"
"... Cô và Thuyền trưởng Duncan đã trải qua hai cuộc trao đổi trực tiếp, theo cô thấy, 'thuyền trưởng u linh' đó... có giống một kẻ xâm lược từ không gian thứ không?"
“Ông... đây là có ý gì?” Sắc mặt Fanna hơi thay đổi, nàng ta thận trọng hỏi: “Thất Hương Hào rơi vào không gian thứ và trở về lại là một chuyện rõ ràng có…”
"Tôi cũng không nghi ngờ điểm này, tôi đương nhiên biết ghi chép Thất Hương Hào từ không gian thứ trở về, chỉ là nếu cô cẩn thận nhớ lại, một người hoàn toàn bị không gian thứ ảnh hưởng nên có trạng thái như thế nào, cùng với... kẻ xâm lược không gian thứ thực sự, có thể nói chuyện với người khác một cách có lý trí, mà còn không tạo ra ô nhiễm không kiểm soát được trong quá trình này không?"
Lần này, Fanna do dự, nàng ta không thể trả lời mà không cần suy nghĩ như vừa rồi, do dự vài giây mới nói: "Xét từ tất cả các trường hợp và nhận thức cơ bản về không gian thứ... điều này là không thể."
“Khi tiến hành kiểm định tinh thần đối với những người bị ô nhiễm ‘sâu’, có một tiêu chí đánh giá đơn giản và hiệu quả nhất thế này – những người có thể nói chuyện một cách có lý trí thì cứu được, ít nhất vẫn chưa chuyển hóa hoàn toàn,” Giáo chủ Valentine gật đầu nói: "Sự ô nhiễm của không gian thứ vô cùng trí mạng, cũng bởi vì như vậy, trong lịch sử chưa từng có bất kỳ kẻ ô nhiễm hay kẻ xâm lược không gian thứ nào có thể duy trì sự tỉnh táo, điên cuồng là đặc trưng không thể xóa đi của bọn họ, mà chúng ta... có lẽ cũng có thể áp đặt tiêu chí đơn giản này vào Thất Hương Hào và thuyền trưởng của nó."
"... Ý của ông là, 'Thuyền trưởng Duncan' đó rất có khả năng còn giữ được nhân tính?"
"Hoặc là đã lấy lại được nhân tính," Giáo chủ Valentine sửa lại sự khác biệt nhỏ này: "Trong những ghi chép thời kỳ đầu, có những báo cáo trông thấy rõ ràng về những cuộc tấn công bừa bãi của Thất Hương Hào và sự rơi vào điên loạn của Thuyền trưởng Duncan, khi đó hắn rõ ràng ăn khớp với tiêu chuẩn kẻ xâm lược từ không gian thứ."
Fanna suy nghĩ về điều đó, càng nghĩ biểu cảm trên khuôn mặt càng lộ ra khó tin: "Điều này có thể sao? Sau khi bị sự ô nhiễm của không gian thứ biến đổi hoàn toàn... vậy mà vẫn có thể lấy lại được nhân tính, điều này..."
"Nếu điều này là không thể, cô giải thích thế nào về Thuyền trưởng Duncan đã 'trò chuyện' với cô đó?" Giáo chủ Valentine nhẹ giọng ngắt lời Fanna, sau đó ông ta dừng lại, nhắc nhở: "Đừng quên 'Định luật số 0'' đó."
Fanna ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại: “Luôn tồn tại những dị thường và dị tượng không phù hợp với nhận thức hoặc vượt quá định nghĩa…”
Trong Thánh đường nhất thời yên lặng xuống, sự im lặng này kéo dài không biết bao lâu, Valentine mới đột nhiên nói: “Nhưng chúng ta vẫn không thể vì điều này mà coi Thất Hương Hào và thuyền trưởng của nó là vô hại, cô hiểu không?”
“Suy cho cùng nó trở về từ không gian thứ, ngay cả khi vị thuyền trưởng đó lấy lại được nhân tính, thật khó để nói rằng hắn lúc này đang nhìn những… 'người phàm' chúng ta dưới góc nhìn nào.”
"Hơn nữa chúng ta cũng không thể tự mình đưa ra phán đoán bừa bãi, phải báo cáo tất cả thông tin chúng ta có cho Giáo hoàng miện hạ, để xem bà ấy nhìn nhận sự việc này như thế nào."
Fanna chỉnh lại biểu cảm, lập tức nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, điều này tôi vẫn biết rất rõ."
Sau đó nàng ta dừng một chút, biểu cảm trên mặt lộ ra chút cổ quái: "Trong Thánh đường thần thánh này nói đến loại chuyện này, thật đúng là... khiến người ta cảm thấy áp lực. Nếu là trước kia, tôi sợ rằng mình còn phải định nghĩa mình là ‘dị đoan’."
Valentine chỉ thở dài không tỏ rõ ý kiến, sau đó lại hỏi: "Khi nãy cô nói có hai chuyện, ngoại trừ nhìn thấy thuyền trưởng u linh đó ra, chuyện thứ hai là gì?"
Lần này, Fanna im lặng trong một khoảng thời gian dài hơn, dường như nàng ta đã cố gắng đấu tranh một lúc, cuối cùng dưới ánh nhìn của Thánh tượng Nữ thần bão tố Gormona mới thu hết can đảm, nghiêm trang nói với lão giáo chủ: "Tôi... nên sám hối."
“Sám hối?” Valentine ngạc nhiên nhìn nàng ta: “Tại sao lại phải sám hối?
“Tôi đã dao động — mặc dù tôi vẫn thành kính, nhưng tôi không thể tránh khỏi sự dao động của mình,” Fanna hít một hơi thật sâu, thẳng thắn nói ra: “Sau trận hỏa hoạn đó, tôi đã nảy sinh ngờ đối với tín ngưỡng của mình.”
Nàng ta nói ra những nghi ngờ của mình về nữ thần và sự dao động trong niềm tin của bản thân, ngoài việc che giấu bí mật mà thúc phụ đã nói với mình, nàng ta không giấu giếm bất cứ điều gì.
Lão giáo chủ không nói gì trong thời gian rất lâu.
Fanna nhìn vào khuôn mặt của ông lão với một chút lo lắng không yên, nhưng nàng ta thấy rằng lần này mình không thể đánh giá được thái độ của Valentine.
Lão giáo chủ dường như đang trầm tư, có chút do dự muốn nói lại thôi, nhưng cũng không quở trách điều gì.
Sau một khoảng thời gian không xác định, Fanna mới nghe thấy giọng nói của đối phương lọt vào tai mình.
"Fanna, cô tới tìm tôi sám hối... vậy tôi nên tìm ai để sám hối đây?"
Một chút kinh ngạc cuối cùng xuất hiện trong mắt Fanna.
"Bây giờ, trong Thánh đường có hai kẻ dao động tín ngưỡng," Lão giáo chủ quay người lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Thánh tượng Nữ thần Bão Tố, giọng nói mang vẻ bình tĩnh lạ thường: "Fanna, cô có thể cảm nhận được không?"
"Điều gì?"
"... Nữ thần vẫn đang ban phúc cho chúng ta."