Chu Minh đứng trước gương, lặng lẽ ngắm mình trong gương.
Hình ảnh phản chiếu rõ ràng và chân thực như vậy — nếu không phải bản thân đưa tay chạm vào một bề mặt cứng rắn và lạnh ngắt, anh thậm chí sẽ nghi ngờ người đứng đối diện có thực sự là "một bản thân khác" hay không.
Một lúc lâu sau, anh mới rời mắt khỏi gương và nhìn vào bóng tối bao la xung quanh mình.
Không gian này rốt cuộc rộng bao nhiêu? Tiếp tục đi ra ngoài, có thể đến chỗ xa vô tận không? Bản chất của không gian tối tăm này lại là gì? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây, xuất hiện đằng sau Thất Hương Giả Chi Môn? Thất Hương Giả Chi Môn trong không gian thứ và Thất Hương Giả Chi Môn trong thế giới hiện thực lại có liên hệ gì? Và quan trọng nhất...
Những chữ viết hiện ra trong bóng tối đó lại là gì?
Chu Minh rời khỏi tấm gương, tấm gương cũng lặng lẽ tiêu tan khi anh rời đi, hình ảnh trong gương cũng biến mất trong bóng tối. Mà theo bước chân của anh, nhiều dòng chữ nhợt nhạt hiện ra trong bóng tối — mô tả mọi thứ về anh.
Giống như một hồ sơ ghi chép cá nhân cực kỳ chi tiết... một hồ sơ cá nhân được ghi vào trong cơ sở dữ liệu cực kỳ quan trọng nào đó, không biết sẽ được dùng để làm gì.
Chu Minh cảm thấy năng lực liên tưởng của mình có chút không đủ dùng — anh cố gắng tìm một loạt lý do hợp lý để giải thích những gì mình nhìn thấy, nhưng lại phát hiện ra rằng bất kể là loại lý luận nào, thì đến cuối cùng đều trông giống như một mớ ảo tưởng thuần túy hoang đường.
Anh thậm chí bắt đầu cảm thấy rằng có một "kế hoạch trú ẩn cho ngày tận thế", mà bản thân chính là người trốn trong nơi trú ẩn, nhưng lại hoàn toàn không biết về điều đó, căn hộ đơn lập kia chính là pháo đài trú ẩn của anh, mà những dòng chữ viết xuất hiện trong không gian bóng tối này chính là hồ sơ đăng ký của anh trước khi đi vào nơi trú ẩn...
Trong bóng tối, suy nghĩ của anh tuôn trào không kiểm soát, nhưng sau một lúc không biết bao lâu, anh đột nhiên lại thu gom lại tất cả những suy nghĩ lung tung.
“… Thời gian lãng phí đã đủ nhiều.”
Anh khẽ lẩm bẩm một câu.
Ở đây không có thêm manh mối nào nữa, chỉ có ảo ảnh có thể lay động tâm trí bản thân — bất luận trong không gian đen tối này phải chăng thực sự cất giấu bí mật to lớn, hay đây chỉ là một âm mưu và cám dỗ khác từ không gian thứ đối với bản thân, anh cũng không nên tốn thời gian ở đây để xoáy sâu vào chỗ có vấn đề.
Chu Minh khẽ hít một hơi, để tâm trạng mình dần bình tĩnh trở lại, sau đó quyết định tiến hành một cuộc kiểm tra và khám phá không gian đen tối này lần cuối trước khi rời đi.
Anh đi về phía xa, thận trọng và cẩn thận rời xa cánh cửa.
Dưới chân càng có nhiều chữ nổi lên hơn — nội dung tương tự như trước, chỉ là chi tiết và trang trọng hơn, ngày càng giống thông tin đăng ký được sử dụng trong các trường hợp trang trọng.
Chu Minh âm thầm ghi nhớ những từ này trong khi thỉnh thoảng quay đầu lại để xác nhận khoảng cách giữa mình và cánh cửa đó, xác nhận mình có bị lạc đường trong bóng tối hay không.
Anh càng đi càng cẩn thận, khoảng cách mỗi một bước chỉ rê hơn mười cm về phía trước.
Đột nhiên, anh nhận thấy dòng chữ trôi nổi dưới chân đã thay đổi —
"Tình hình của ¥#% &... % phải chăng @#?"
“¥@* khoảng chừng 355 đến *&, có thể có &… % của % &…”
Chữ viết bắt đầu xuất hiện lộn xộn, các câu trở nên cổ quái khó hiểu, ghi chép vốn rõ ràng và trôi chảy trở thành thứ thậm chí không thể đọc được.
Chu Minh khẽ giật mình trong lòng, nhưng cũng không hề ngừng bước về phía trước, chỉ là càng đi càng cẩn thận. Mà theo bước chân anh càng tiếp tục đi về phía biên giới tối om, trong bóng tối càng hiện ra nhiều chữ hơn.
Càng ngày càng cổ quái và hỗn loạn, hơn nữa tần suất hỗn loạn còn đang tăng lên theo cấp số nhân. Mới đầu anh vẫn có thể nhìn được mấy chữ có nghĩa trong mỗi câu, nhưng rất nhanh đến cấp độ không nhìn thấy một chữ trong vài câu. Sau đó nữa, anh thậm chí không thể nhìn thấy những "mojibake" đó.
*Mojibake là một thuật ngữ trong CNTT mô tả các trường hợp trong đó văn bản được giải mã không chính xác, dẫn đến các ký hiệu vô nghĩa hoặc ngẫu nhiên.
Những gì hiện ra từ bóng tối không còn là chữ viết và ký hiệu, mà là một chuỗi các nét cong nhún nhảy méo mó, các điểm sáng hỗn loạn và xao động, thậm chí là đủ loại hình chiếu run rẩy gần như vi phạm các định luật hình học.
Anh đi về phía trước, trong bóng tối liền hiện ra quang ảnh hỗn loạn mà trí óc phàm nhân khó có thể hiểu được, tựa như một số hình ảnh phản chiếu không thể diễn tả ở rìa vũ trụ, hóa thành một con đường kéo dài về phía trước dưới chân anh.
Cuối cùng, ngay cả những nét cong và đốm sáng nhảy nhót hỗn loạn đó cuối cùng cũng biến mất, không còn thứ mới xuất hiện nữa.
Chu Minh lập tức dừng lại.
Anh vẫn chưa mất đi lý trí, chưa mê muội trong quá trình không ngừng khám phá những điều chưa biết này.
Anh quay đầu lại, trên cánh cửa lúc đến hầu như chỉ còn lại một đốm sáng mờ ảo, nhưng vẫn lặng lẽ đứng trong bóng tối.
Chu Minh dứt khoát xoay người bước trở lại — bất kể ở chỗ sâu trong bóng tối kia còn có thứ gì, thời điểm thông tin nổi lên dưới chân anh kết thúc, anh liền biết mình không thể tiếp tục tiến về phía trước.
Tốc độ quay lại nhanh hơn khi đến, anh không mất nhiều thời gian để vượt qua bóng tối hư vô và quay trở lại "Thất Hương Giả Chi Môn" dẫn đến Thất Hương Hào.
Đặt tay lên cửa, cảm giác rắn chắc truyền đến khiến Chu Minh đã quanh quẩn tìm tòi trong bóng tối một lúc lâu cảm thấy một cảm giác thực tế khó hiểu, sau đó anh hít một hơi nhẹ và bước qua cửa.
Gió biển mát lạnh thổi thẳng vào mặt, sắc trời sáng sủa bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt khiến Duncan nhất thời có chút không thích ứng, sự rung chuyển nhẹ dưới chân cùng tiếng sóng vỗ bên tai đều bị trì hoãn một hồi vài phần mười giây mới xuất hiện trong trong nhận thức của anh — có lẽ ở nơi yên tĩnh quá lâu, tiếng sóng vỗ đột nhiên vang lên như sấm.
Duncan đột ngột đóng băng.
Anh xác nhận xung quanh một chút, tất cả những gì nhìn thấy là Thất Hương Hào quen thuộc, biển vô biên quen thuộc, cùng mặt trời bị song tầng phù văn trói buộc treo lơ lửng trên bầu trời.
Anh đã trở lại chiều không gian hiện thực.
Tình huống bất ngờ này khiến anh có chút bối rối, bởi vì một giây trước khi bước qua cánh cửa trong bóng tối, anh vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để tiếp tục khám phá trên "Thất Hương Hào đổ nát" để tìm đường trở về, nhưng lại không ngờ bước qua cánh cửa từ đó lại trực tiếp trở về thẳng trong hiện thức... quy luật ở giữa là gì?
Nếu muốn trở về chiều không gian hiện thực từ "Thất Hương Hào đổ nát" bị ngờ vực nằm ở không gian thứ, chỉ cần đi qua Thất Hương Giả Chi Môn như một sự trung chuyển là được?
Anh trầm tư quay đầu lại, thấy mình đang đứng trước phòng thuyền trưởng, Thất Hương Giả Chi Môn đang lặng lẽ đứng trong ánh nắng, mấy chữ trên khung cửa tỏa sáng lấp lánh dưới sắc trời.
Suy nghĩ của Duncan ngay lập tức hoạt động trở lại.
Trên Thất Hương Hào có rất nhiều cánh cửa, nhưng chỉ có ba trong số đó là đặc biệt, thứ nhất là "Thất Hương Giả Chi Môn", thứ hai là cánh cửa gỗ u ám dẫn đến đáy tàu ở chỗ sâu trong khoang tàu, bên trên đánh dấu nhận dạng "cánh cửa cuối cùng", thứ ba thì nằm ở trung tâm của đáy tàu, cánh cửa đó đứng lặng không có cơ sở, nó kết nối không gian thứ và chiều không gian hiện thực, có lẽ có thể được gọi là "cánh cửa không gian thứ".
Mà trên "Thất Hương Hào đổ nát", bất kể là "cánh cửa cuối cùng" dẫn đến đáy tàu hay "cánh cửa không gian thứ", các ký hiệu trên khung cửa đều đã bị xóa sạch, duy chỉ có "Thất Hương Giả Chi Môn" trước phòng thuyền trưởng vẫn còn giữ diện mạo hoàn toàn nhất quán bất kể ở chiều không gian hiện thực hay trong không gian thứ.
Bây giờ xem ra, sự “nhất quán” này có lẽ đã đánh dấu “lối ra” thực sự ngay từ đầu!
Trong lòng mơ hồ đã có đáp án, Duncan lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước lên phía trước đẩy cửa phòng thuyền trưởng ra.
Sau khi bước qua cửa, anh xác nhận rằng phía đối diện không phải bóng tối, mà là căn hộ đơn lập của mình — mọi thứ trong phòng đều bình thường.
Ngay sau đó anh lại quay trở lại tàu, lần này kéo mở cửa phòng thuyền trưởng ra.
Căn phòng hải đồ quen thuộc, đồ đạc trang nhã quen thuộc, chiếc bàn quen thuộc, còn có Đầu Sơn Dương quen thuộc trên bàn.
Lần đầu tiên trong đời tự dưng anh lại có cảm giác thực tế khi nhìn thấy Đầu Sơn Dương vẫn ngoan ngoãn đợi ở trên bàn.
Đầu Sơn Dương thì lập tức quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động từ cửa, cổ truyền đến một loạt tiếng cọt kẹt của gỗ ma sát: "Tên họ?"
"Duncan Abnomar, là ta, ta đã trở lại," Duncan lập tức nói, anh đã sớm đoán được đối phương sẽ xác nhận mình — gã Đầu Sơn Dương này có thể cảm ứng được mình có rời khỏi Thất Hương Hào hay chưa, thậm chí có thể cảm nhận được một số "biến đổi" của mình ở một mức độ nhất định, bề ngoài loại "xác nhận tên họ" này của gã có vẻ hơi tùy tiện theo ý muốn, nhưng dường như mơ hồ có quy luật bên trong: "Ta đã đi đến một nơi rất xa xôi."
"A, Thuyền trưởng! Ngài rốt cuộc đã trở lại!" Đầu Sơn Dương lập tức phát ra âm thanh cường điệu và niềm nở, nó vẫn om sòm như thường lệ: "Ngài đột nhiên hoàn toàn rời khỏi tàu, tôi thật sự đã có một phen hú vía! Bình thường lúc du hành Linh giới ít nhất ngài sẽ còn lưu thân xác ở lại đây! Nhưng vừa rồi mọi khí tức của ngài đều biến mất... hơn nữa bây giờ ngài lại trở lại từ boong tàu? Ngài đã đến nơi nào vậy?"
Mọi khí tức đều biến mất? Hoàn toàn rời khỏi tàu?
Ánh mắt của Duncan ngay lập tức hơi thay đổi.
Bản thân quả nhiên đã dùng bản thể bước vào nơi được nghi là không gian thứ, mà không phải là "phóng chiếu ý thức" như đã nghĩ lúc đầu!
Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của Đầu Sơn Dương, ngập ngừng một lúc mới nói: “Ta nói ra ngươi đừng sợ.”
"Hả, ngài yên tâm, đại phó của ngài không chỉ trung thành và dũng cảm, mà còn dũng cảm và trung..."
"Ta đã đi không gian thứ một chuyến."
Đầu Sơn Dương: "...?!"
Sau hơn nửa phút, gã này mới đột nhiên phát ra một tiếng vang, cổ như muốn gãy: "Thuyền... thuyền... thuyền trưởng?! Ngài nói ngài..."
"Ta đã đi đến không gian thứ một chuyến, nếu ta không nhầm," Duncan vừa nói vừa đi vào phòng thuyền trưởng, tiện tay cầm lấy đèn xách đặt trên giá bên cạnh lên: "Ngươi chờ ta một chút trước."
Nói xong, anh cũng không đợi Đầu Sơn Dương mở miệng, trực tiếp cầm đèn xách rời khỏi phòng thuyền trưởng, sau đó gần như vội vàng đi qua các boong và từng tầng khoang tàu, đi thẳng đến tầng dưới chót của Thất Hương Hào.
Anh đã đi qua "cánh cửa cuối cùng" và đến đáy tàu bị vỡ nát.
Giữa khe hở trên thân tàu ở đáy tàu vẫn là dáng dấp đen tối và hỗn loạn, không thể nhìn thấy quá nhiều chi tiết trong tầm nhìn hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy dòng chảy hỗn loạn của ánh sáng và bóng tối và tia sáng thỉnh thoảng chớp lên và lưu chuyển trong bóng tối.
Mà "cánh cửa không gian thứ" nguy hiểm nhất thì nằm lặng lẽ ở trung tâm khoang tàu.
Cánh cửa đóng chặt, không chút kẽ hở.