Dị tượng 001, sau khi Vương quốc cổ đại Crete biến mất, liền từ trong biển máu dâng lên, thay thế mặt trời của thời đại cũ, chiếu sáng thế giới ở Thời đại biển sâu này.
Trong 10.000 năm qua, quang thể khổng lồ này đã vận chuyển như vĩnh hằng, không chỉ mang đến ánh sáng và sức nóng cho thế giới, mà còn mang đến trật tự ổn định vào ban ngày - nếu không có nó, căn bản sẽ không có nền văn minh thành bang hiện nay, thậm chí cả thế giới đều sẽ bị bao phủ trong màn đêm vĩnh hằng đáng sợ, mà chúng sinh trần thế đã mất đi sự bảo vệ của Vương quốc Crete cổ đại, chỉ sợ sớm đã biến mất một cách lặng lẽ trong một khoảng thời gian xa xưa nào đó.
Không ai nghĩ rằng một ngày nào đó Dị tượng 001 sẽ xảy ra vấn đề, giống như không ai cân nhắc qua một ngày nào đó biển vô biên sẽ khô cạn.
Nhưng mà bây giờ có vẻ như, mặt trời "vĩnh hằng" này cũng không thực sự vĩnh hằng.
Đầu tiên, mặt trời mọc trễ mười lăm phút, sau đó là lỗ hổng trên vòng tròn phù văn mà mắt thường khó có thể nhận thấy... Những tin tức khiến người ta bất an này đều nói rõ một điều: Tuổi thọ của Dị tượng 001 vậy mà lại có hạn!
Duncan đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn sắc trời rực rỡ chiếu sáng đường phố, nhưng những suy nghĩ trong đầu lại nổi lên cuồn cuồn như bão táp.
Để ý thấy sự biến đổi khác thường của mặt trời tuyệt đối không chỉ có mình mình, người thông minh trên thế giới rất nhiều, người bình thường có lẽ sẽ không chú ý đến những thay đổi trên đỉnh đầu, nhưng đương cục các thành bang và giáo hội chắc chắn có người để mắt tới dị tượng lớn nhất thế giới này mọi lúc, bây giờ, hẳn đã có người chú ý tới sự thay đổi của mặt trời... Bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ sẽ ứng đối ra sao? Liệu có ai biết chuyện gì đang xảy ra không?
Anh cũng nghĩ đến những giáo đồ mặt trời điên điên dại dại, những tín đồ tà giáo sùng bái mặt trời thật thời viễn cổ kia... Bọn họ suốt ngày lảm nhảm về Dị tượng 001 trên bầu trời là một "mặt trời giả" của tội ác, nói mãi mặt trời sẽ có ngày rơi xuống... Bọn họ có biết rằng mặt trời thật sự đã xảy ra vấn đề không?
Hay là nói, sự thay đổi của Dị tượng 001 phải chăng thực sự liên quan đến đám giáo đồ mặt trời đó và con cháu mặt trời đằng sau bọn họ?
Nói một cách công bằng, Duncan thực sự không để ý nhiều đến đám giáo đồ mặt trời đó, bởi vì bất kể là tín đồ tà giáo bình thường hay con cháu mặt trời lợi hại hơn một chút, trong mắt anh đều không mấy khác biệt, thuộc thứ hơi liên quan, nhưng trận hỏa hoạn ở thành bang Phổ Lan Đức kia nhắc nhở anh rằng, tín đồ tà giáo thông thường có lẽ không là gì, nhưng "quầng mặt trời leo" đằng sau bọn họ lại có vị cách cực cao, lại thêm còn có một đám Chung Yên Truyền Đạo Sĩ xuất quỷ nhập thần đang khuấy nước đục, cùng những thứ tà môn như ô nhiễm lịch sử, bao trùm thực tế ly kỳ cổ quái khiến người ta khó lòng phòng bị, ai biết được liệu đám tín đồ mặt trời đó có thực sự có bản lĩnh ảnh hưởng đến sự vận hành của Dị tượng 001 hay không...
Duncan suy nghĩ miên man cả buổi, cuối cùng quyết định có cơ hội vẫn phải liên lạc với Fanna — đối phương là thành viên cấp cao của giáo hội, hẳn phải rất rõ ràng về xu hướng của phía giáo hội, có thể thảo luận chuyện của mặt trời với nàng ta.
Nhân tiện, cũng có thể thể hiện thái độ thân thiện và sự quan tâm đối với an ninh trật tự của thành bang.
Đương nhiên, lần sau tới phải nhớ gõ cửa.
Duncan vừa nghĩ vậy, vừa phân ra một ít tinh thần chú ý tới tình hình bên phía đại giáo đường, sau đó đột nhiên sững sờ trong chốc lát.
Anh cảm thấy rằng Tirian đã rời khỏi đại giáo đường, hơn nữa... đang di chuyển về phía nam của thành khu thượng.
Sau khi xác nhận đại khái hướng đi của Tirian, Duncan khẽ cau mày.
Anh nghĩ tới một chuyện khác mà mình đã lên kế hoạch.
Suy tính một chút, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía quầy.
Alice đang nằm nhoài cạnh Shirley, cầm cây bút chì và viết gì đó rất rất nghiêm túc lên tờ giấy trắng.
Lúc này, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ kính của cửa tiệm đồ cổ, xuyên qua đồ đạc cổ kính trên kệ vào trong cửa tiệm, ánh nắng rơi xuống bờ vai con rối tóc vàng, như phủ một lớp ánh sáng ấm áp mềm mại lên người Alice, ánh nắng lại rơi xuống quầy và ngòi bút của con rối, mang đến một bầu không khí nhẹ nhàng và bí ẩn khó tả cho toàn bộ bức tranh.
Nếu đây là một bức tranh sơn dầu, vậy thì bức tranh sơn dầu này nên có một cái tên — Con rối bê xinh đẹp đang lặng lẽ viết dưới ánh nắng chiều ấm áp.
Ngay cả Duncan cũng bị khung cảnh sáng tối vừa phải này làm cho sững sờ, sau đó bước lên phía trước nhìn một chút, thấy Alice đang nghiêm túc viết không biết là chữ nào — có trời mới biết nàng ta bắt đầu viết sai từ khi nào, dù sao bây giờ cả trang giấy đều đã được nàng ta viết đầy những vòng tròn nhỏ nối liền...
Nhận thấy thuyền trưởng đến gần, Alice lập tức dừng lại, vui vẻ giơ tờ giấy trắng cho Duncan xem: “Duncan tiên sinh, ngài xem tôi viết này ~”
Duncan: "..."
Anh kìm nén hồi lâu, nhìn nụ cười hạnh phúc giản dị của Alice, trong đầu vẫn còn lưu lại ấn tượng giống như tranh sơn dầu vừa rồi, cuối cùng vẫn không thể trực tiếp nói ra sự nghi ngờ chất vấn, chỉ có thể bày bộ mặt ủ rũ miễn cưỡng gật đầu: "Có... tiến bộ."
Mặc dù hoàn toàn không nhìn ra là đang viết gì.
Nhưng Alice lại rất vui vẻ, dường như chỉ cần một lời khen như vậy là đủ rồi, sau đó nàng ta liền mò nhìn vào mắt Duncan: “Ngài có điều gì cần phân phó sao?”
Duncan sửng sốt một chút: "Làm sao cô biết ta có việc muốn cô làm?"
“Mỗi khi có chuyện cần phân phó ngài luôn có bộ dạng như vậy,” Alice làm ra vẻ trên mặt, dường như muốn biểu thị thần sắc vừa rồi của Duncan, nhưng không ai có thể hiểu được biểu thị của nàng ta: “Ngài muốn tôi làm gì?”
“Cô đến một nơi, đi cùng Aye,” Duncan điều chỉnh lại biểu cảm, nhìn Alice cười một cách hồn nhiên, nghĩ tới chuyện mình muốn làm, tâm trạng lại không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều: “Dẫn một người tới đây.”
"Dẫn... đến đây?" Alice có vẻ bối rối: "‘Dẫn’ đến đây là sao? Có cần phải đánh bất tỉnh và trói lại không?"
“Cô học điều này từ đâu vậy?!” Duncan lập tức lườm con rối: “Đi theo ta, ta nói cho cô biết làm thế nào…”
...
So với một trăm năm trước, thành phố này thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Hệ thống dây điện, các loại đèn đường khí đốt kiểu mới, đường phố rộng rãi bằng phẳng hơn, các tòa nhà cao hơn, cùng vô số nhà máy và đường ống — các học giả và kỹ sư đã mang đến sức mạnh có thể thúc đẩy nền văn minh tiến lên, mà sức mạnh này khiến cho thành bang thay đổi với tốc độ vượt xa ngày trước, loại thay đổi này... thậm chí còn khiến Tirian, người đã chứng kiến nhiều thăng trầm, tự nhiên nảy sinh thán phục.
Nhưng ở thành bang này, cũng có một số thứ hắn còn nhớ rất mơ hồ.
Sau khi xuống xe, cảm ơn và chào tạm biệt những nhân viên giáo hội đã đi cùng mình, Tirian dẫn theo mấy thủy thủ mà mình đã dẫn đến từ Sea Mist đi bộ trên con phố ở rìa thành khu thượng Phổ Lan Đức. Nhìn đường phố và cửa tiệm xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc ở hai bên, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ hồi ức lại.
“Thuyền trưởng,” Một thủy thủ tò mò nhìn lão đại của mình: “Chúng ta đến đây tìm gì vậy?”
“Một cửa tiệm,” Tirian thản nhiên nói, ánh mắt không ngừng tìm kiếm giữa những tòa nhà hướng ra đường với phong cách đậm chất thành bang trung bộ: “Một cửa tiệm con rối, bảng hiệu mang phong cách tinh linh.”
“Con rối?” Người thủy thủ có chút kinh ngạc: “Hóa ra ngài còn thích thứ này?”
Tirian lặng lẽ liếc nhìn bộ hạ của mình: "Ta có lý do của mình."
Một thủy thủ khác bên cạnh thấy thế bu lại: "Thuyền trưởng, hay là ngài diệt khẩu hắn trước đi... Nếu ngài không yên tâm thì diệt khẩu mấy người chúng tôi luôn cũng được, sau khi ngài mua sắm xong sẽ lại thu dọn chúng tôi sau..."
"... Ta có chút hối hận khi dẫn theo mấy người các ngươi."
Mấy tên thủy thủ bật cười hỉ hả, mà trong lúc nói đùa, ánh mắt họ lại liên tục quét qua các tòa nhà gần đó, tìm kiếm cửa tiệm phù hợp với mô tả của thuyền trưởng.
Tirian thì lắc đầu, có chút bất lực nhìn các bộ hạ mà mình dẫn theo.
Trong thời gian ngoài chiến đấu, hắn và bộ hạ của mình đều chung sống hòa thuận như thế này – người đời có lẽ rất khó tưởng tượng được "Trung tướng sắt thép" huyền thoại sẽ là một người hòa nhã như vậy giữa các bộ hạ của mình, nhưng bản thân Tirian biết điều này là tại vì sao.
Những người này đã theo bản thân vào sinh ra tử trong nửa thế kỷ - trên thế gian không có bất kỳ tình nghĩa nào có thể vượt qua lòng trung thành và tín nhiệm khắng khít nửa thế kỷ này.
Ngay tại lúc này, giọng nói của một tên thủy thủ đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tirian.
"Thuyền trưởng, ngài xem có phải cái đó không? Quán rối bên kia đường gì mà... cái tên cũng khá độc đáo đó."
Tirian ngẩng đầu nhìn qua, ngay lập tức nhìn thấy cái tên quen thuộc giữa một loạt các cửa tiệm cũ đối diện đường cái: Quán rối Tường Vi.
Bảng hiệu đã được thay đổi, cửa chính đã được thay đổi, cả cách trang trí ở mặt trước cũng đã thay đổi, nhưng tên của cửa tiệm vẫn như trước — tinh linh hoài cổ, cho dù sống trong thành bang nhân loại đang thay đổi nhanh mạnh, cũng hiếm khi dễ dàng thay đổi tên cửa tiệm của mình.
Tirian chợt ngẩn ngơ, trong lòng tràn ngập những ký ức ố vàng, hình như hắn đã thấy lại buổi chiều xa xưa kia, cha đến bến cảng làm việc, mình dắt theo em gái còn nhỏ lén ra khỏi nhà, hai anh em đi dạo đến chóng mặt trong thành bang sầm uất rộng lớn, cho đến khi hồ đồ chạy vào trong cửa tiệm đó...
Sau đó tiêu sạch số tiền lẻ lấy trộm từ hộp đựng tiền của cha ở nơi đó – em gái đã có một ngày vui vẻ, bản thân... dường như không nhớ rõ có bị đòn hay không.
Dù thế nào đi nữa, đó là một thướt phim hiếm hoi, thuần khiết và ấm áp trong ký ức băng giá kéo dài một thế kỷ của Tirian.
"Chính là nó," Đại hải tặc nhẹ nhàng nói: "‘Quán rối’ là cách đặt tên theo phong cách tinh linh, ám chỉ cửa tiệm con rối."
Nói rồi, hắn liền cất bước đi về phía cửa tiệm dường như đã chiếm một góc đặc biệt trong ký ức của mình.