Tiếng chuông lanh lảnh đi đôi với tiếng mở cửa vang lên, ánh nắng chiều chiếu rọi vào cửa tiệm cũ gần như đã bị các loại con rối chiếm hết, chủ tiệm tinh linh đang chuyên tâm điều chỉnh một bộ khớp nối con rối ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động, liền thấy một người đàn ông cao lớn, tóc đen đeo chụp một mắt đang đi vào cửa tiệm.
Bà già tinh linh hơi nghi ngờ nhìn "khách hàng" nhìn thế nào cũng không giống như người muốn tới cửa tiệm để mua con rối, nhưng sau một lúc bối rối, bà ta vẫn mỉm cười chào đón - bà ta cuối cùng không nhận ra người đàn ông một mắt cao lớn trước mặt này chính là đứa trẻ một thế kỷ trước từng dẫn theo em gái đến mua đồ trong cửa tiệm của mình: "A, chào mừng đến với Quán rối Tường Vi, xem tùy thích nhé."
Sau đó bà ta dừng một chút, rồi lại thản nhiên nói: “Khách hàng như cậu đây không thường thấy lắm.”
Ánh mắt của Tirian từ từ đảo qua xung quanh.
Đủ kiểu đủ loại con rối, kệ và cầu thang chạm trổ trông khá cổ kính, bầu không khí ấm áp và yên bình, còn có bà lão đang mỉm cười đó.
Những mảnh vỡ ố vàng trong ký ức dần dần ghép lại với nhau, biến thành một hình ảnh quen thuộc, rồi dần dần chồng lên khung cảnh trước mặt.
Đúng là nơi này, Lucrecia đã chỉ đúng đường.
Người chủ tiệm tinh linh đó không nhận ra mình, điều này rất bình thường — so với một thế kỷ trước, bản thân đã thay đổi quá nhiều.
Tirian điều chỉnh nét mặt một chút, muốn làm cho khuôn mặt của mình trông dễ gần hơn – kiếp sống phiêu bạt và cướp bóc nửa thế kỷ trên biển Lạnh đã biến hắn thành một người có vẻ mặt cứng cỏi và lạnh lùng, hắn biết trên người mình luôn quanh quẩn một loại khí chất khiến người bình thường không thoải mái, mà khí chất này rõ ràng đã ảnh hưởng đến bà chủ tiệm hòa nhã, đối phương tuy tươi cười chào hỏi, nhưng trong đáy mắt là sự nghi hoặc và một chút cảnh giác không giấu được.
“Tôi muốn hỏi thăm một chuyện,” Tirian không biết biểu cảm của mình được điều chỉnh phù hợp hay chưa, hắn đã khó có thể nhớ được nên dùng nét mặt và giọng điệu như thế nào để nói chuyện khi bước vào cửa tiệm như một người bình thường: “Ở chỗ của bà có phải đã bán ra một con rối tên là 'Nilu' không?"
Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm vài câu: “Một con rối ba phân, cao chừng này – phong cách cung đình cổ điển, mặc một chiếc váy rất lộng lẫy.”
Chủ tiệm tinh linh ngẩn ra một chút, hơi ngập ngừng nói: “Đích thực... từng có một con rối như vậy, được đặt trong cửa tiệm rất nhiều năm, hơn nữa dạo trước đã có người mua đi, nhưng sao cậu lại hỏi thăm chuyện này?"
“Là người thế nào đã mua đi vậy?” Tirian cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, hắn không ngờ vậy mà lại thực sự tìm ra đầu mối dễ dàng như vậy, cha mình hóa ra thực sự mua con rối đó từ cửa tiệm một cách đường đường chính chính: “Khoảng khi nào?”
Bà chủ tiệm lớn tuổi hiển nhiên bị phản ứng quá khích của Tirian làm cho sửng sốt, ngược lại càng cảnh giác hơn: "Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ thông tin về khách hàng, đây là quy tắc làm ăn của chúng tôi."
Tirian nhất thời sửng sốt, quả thật không ngờ đối phương sẽ đáp lại như vậy, hắn nhanh chóng suy nghĩ một chút, rồi do dự hai ba giây, dường như đã hạ quyết tâm cho điều gì: “… Bà không nhận ra tôi sao?"
“Nhận ra…?” Bà chủ tiệm cau mày, nghi ngờ nhìn người lạ mặt trước mặt từ trên xuống dưới: “Tôi không nhớ từng tiếp đãi qua vị khách như cậu — hầu hết những người đến cửa tiệm của tôi để mua con rối đều là phái nữ, hoặc những chàng trai trẻ chọn quà cho người yêu và những người cha chọn quà cho con gái của mình.”
"Đó là bởi vì lần trước tôi tới đây đã là rất rất lâu về trước," Tirian lộ ra một nụ cười cổ quái: "Bà còn nhớ một trăm năm trước từng có một đôi huynh muội đã mang đi một con rối tên là 'Luni' từ nơi này không?"
Bà chủ tiệm sửng sốt một hồi, sau đó cuối cùng chậm rãi mở to hai mắt, mặt đầy vẻ khó tin nhìn Tirian: "A, cậu là... "
"Tôi biết bà có thể không tin lắm, nhưng tôi có một thứ có thể chứng minh thân phận của mình," Tirian suy nghĩ khá nhanh, vừa nói vừa lấy một thứ gì đó ra khỏi ngực: "Tinh linh giống như bà đều là những người thạo tin, hẳn có nghe nói qua chuyện của tôi... bà hãy nhìn thứ này."
Bà lão tinh linh vừa nghe vừa nghi hoặc đón nhận lấy tờ giấy đối phương đưa tới, mở ra xem, bên trên là một bức chân dung in trên tờ giấy, bên dưới là nội dung lệnh truye nã, tiền thưởng và con dấu chính thức của thành bang Hàn Sương...
"Tôi hẳn là còn có chút nổi danh," Tirian nói một cách đứng đắn: "Nghiêm túc mà nói, gia tộc chúng tôi tương đối nổi tiếng... mặc dù có thể không phải là danh tiếng dễ chịu gì."
Bà chủ tiệm lớn tuổi: "..."
Một lúc lâu sau, bà lão tinh linh mới kiềm nén biểu cảm, ngẩng đầu liếc nhìn Tirian, dùng ngữ khí quái dị nói ra một câu: "Thật sự là cậu hả."
Tirian dường như cũng nhận ra điều không ổn trong chuyện này, lúng túng cười nói: “Là tôi.”
Bà lão lại ngẫm nghĩ: "Nhiều năm không gặp như vậy... theo sau tên của cậu đã thêm nhiều số 0 như vậy rồi à..."
Tirian nhếch mép một cái: "Tiền thưởng... đích xác có hơi nhiều, nhưng cũng chỉ là hình thức, cứ 4, 5 năm bọn họ lại thêm một số 0, đằng nào cũng sẽ không ai đi lãnh thưởng."
"... Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người giấu lệnh truy nã mình trong người dùng làm tài liệu bằng chứng như vậy, hơn nữa còn là một tên cướp biển," Vẻ mặt của bà lão tinh linh cuối cùng cũng trở nên bình thường, bà ta vừa gấp lệnh truy nã trả lại vừa lẩm bẩm: "Quả thật có nghe tin Sea Mist cập cảng, còn đang định có thời gian thì đến cảng xem náo nhiệt nữa, không ngờ cậu lại chạy tới đây trước rồi. Em gái cậu vẫn khỏe chứ?"
“Em ấy… sống tự do thoải mái hơn tôi nhiều,” Tirian nói, sau đó lại liếc nhìn bà lão đối diện với vẻ mặt kỳ lạ: “Tôi còn tưởng bà sẽ sợ hãi một phen, hầu hết những người bình thường đều sẽ có phản ứng như vậy sau khi nhìn thấy tôi – cho dù ở nơi bên ngoài biển Lạnh."
"Thứ cổ quái hiếm lạ tôi thấy qua đầy ra, cướp biển cũng không chỉ có mình cậu, hơn nữa thành bang cũng đã phát công văn nói rõ, Sea Mist là khách mời của Phổ Lan Đức, mà sự vụ của hải vực phương bắc cũng không liên quan gì đến chúng tôi," Bà lão vừa lẩm bẩm vừa đi về phía quầy, sau đó lời lẩm bẩm lại biến thành lời lải nhải: "Nhưng tôi vẫn phải nói với cậu, chung quy làm cướp biển không phải là một công việc đứng đắn, đây không phải là một công việc làm ăn lâu dài gì, nói ra cũng khó nghe, cậu xem em gái cậu, dù gì cô ấy còn có thể mang hàm tước danh dự suốt đời trong Hiệp hội Thám Hiểm, tất nhiên tôi cũng nghe nói, mối quan hệ của cậu với mấy thành bang phương bắc có vẻ khá phức tạp..."
Đầu óc Tirian bỗng chốc bắt đầu ong ong cả lên, hắn cảm thấy mình lúc này coi như thấy được sự trầm ổn có thừa của chủng tộc trường thọ, không khỏi phải vội cắt ngang lời lải nhải của bà lão: “Hạm đội Sea Mist đã tiến hành sửa đổi, hành động trả thù và hành vi cướp bóc thành bang phương bắc đã là dĩ vãng, hiện tại chúng tôi chủ yếu dựa vào thu phí bảo hộ…”
Sau đó không đợi bà lão phản ứng, hắn dứt khoát kết thúc chủ đề này, kiên quyết kéo chủ đề trở lại: “Bây giờ bà có thể nói cho tôi biết, là ai đã mua con rối đó không?”
"Ồ, là một người trung niên trông na ná như cậu... cũng có thể còn thấp hơn cậu một chút, trông khá gầy gò, giống như là sức khỏe không được tốt lắm," Lần này bà lão không còn vướng bận, thuận miệng nói ra: "Nhưng tôi nghĩ cậu không thể tìm ra đâu, Phổ Lan Đức có nhiều người như vậy mà. Cậu là muốn mang con rối còn lại năm đó không thể mua được về cho em gái mình? Haizz, vậy thì thật đáng tiếc rồi, nếu cậu đến sớm hơn một chút thì tốt rồi... Đợi đã, tôi mới nhận ra, làm sao cậu biết ai đó đã mua 'Nilu' đi?"
Tirian lại không trả lời câu hỏi của đối phương, mà bất giác nhíu mày.
Một người thấp hơn mình, hơn nữa thân hình còn gầy gò, tình trạng sức khỏe không được tốt... Đây không thể nào là cha.
Chẳng lẽ là... bộ hạ của cha?!
Sau khi lấy lại được nhân tính và lý trí, ông ấy thậm chí đã bắt đầu tìm kiếm bộ hạ lại rồi? Ông ấy muốn làm gì? Lẽ nào là xây dựng lại Hạm đội Thất Hương Hào?!
Tirian nhất thời suy nghĩ dến một đống thứ, mãi đến khi bà lão tinh linh ở bên cạnh gọi tên mình hai lần hắn mới giật mình tỉnh lại, sau đó hắn lại nghĩ tới điều gì đó, lập tức hỏi: “Vậy ngoài việc mua con rối ra, vị khách đó còn nói gì nữa không? Ông ấy có mang thứ gì khác đi không?”
“Nói gì vậy chứ… chỉ trò chuyện đôi câu bình thường thôi,” Bà chủ tiệm lớn tuổi nhớ lại: “Cảm giác vị khách đó rất thích con rối, ông ấy rất quan tâm đến việc sửa chữa và bảo dưỡng con rối, ông ấy đã học được rất nhiều kiến thức từ tôi, à đúng rồi, ông ấy còn mua một bộ tóc giả và các phụ kiện tóc đi kèm, dường như là dành cho con rối của mình."
Tirian sửng sốt: "... Tóc giả? Tóc giả kiểu gì?"
“Mái tóc dài thẳng vàng óng, mỗi người một cỡ, tôi rất có ấn tượng,” Bà chủ tiệm nói, chợt nhớ tới một chuyện khác: “Đúng rồi, phía bên này của tôi đây còn có một bộ tương tự, cậu có thể xem.”
Trong khi nói, bà ta đã quay người, chui vào kho chứa đồ dưới cầu thang lục tìm.
Tirian muốn nói rằng không cần phải phiền phức như vậy, nhưng còn chưa kịp, đúng lúc này, một loạt tiếng gõ cửa quái lạ khác đột nhiên vang lên từ cách đó không xa, thu hút sự chú ý của hắn.
Nghe như ai đó đang gõ cửa sổ bên ngoài.
Tirian hơi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Hắn nhìn thấy một nữ sĩ xinh đẹp với mái tóc vàng óng dài tới eo đang đứng ngoài cửa sổ, gõ nhẹ lên cửa kính.
Tirian ban đầu không phản ứng gì, nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của vị nữ sĩ đó, hắn lập tức đứng hình như bị sét đánh.
Dung mạo của vị nữ sĩ đó... giống hệt Nữ vương Hàn Sương Lei Nora nửa thế kỷ trước!