Tirian cảm thấy mình bị bóng tối bao vây, trong bóng tối, các giác quan của hắn lên xuống phập phồng, dường như bị lực lượng vô hình lôi kéo, xuyên qua một chiều không gian nào đó đan xen giữa hiện thực và hư ảo.
Hắn cố gắng mở mắt vài lần, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một ánh sáng xanh lá yếu ớt và những cái bóng đang di chuyển nhanh chóng trong bóng tối, sau một lúc lâu gắng gượng phân biệt, hắn nhận ra rằng đó là tầm nhìn hướng xuống thành bang.
Bản thân hình như bị thứ gì đó đưa lên bầu trời?
Trong đầu hắn chỉ toát ra một ý nghĩ như vậy, lần nữa lại mất đi ý thức.
Mà đến khi hắn có thể cảm nhận lại được thân thể của mình, hắn đã được đưa tới một nơi an toàn nào đó — dưới thân truyền đến một loại xúc cảm hơi lạnh lẽo cứng rắn, giống như là sàn bê tông lạnh lẽo, ánh đèn xung quanh không mấy sáng sủa, giống như đèn điện chất lượng kém dùng để thắp sáng trong nhà kho, một bóng người mơ hồ ngồi bên cạnh mình, dường như đang tò mò cúi đầu xuống.
Tinh thần của Tirian cuối cùng đã tỉnh táo.
Nhưng hắn không có lập tức mở mắt ra, mà là tiếp tục giả bộ hôn mê, đồng thời cẩn thận cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, dự định từ không khí khô hay ẩm ướt, âm thanh nhỏ xíu và mí mắt hơi hé mở để xác định bản thân mình đang ở trong tình cảnh thế nào.
Nhưng ngay khi hắn kịp nghe thấy tiếng xe ngựa khẽ vang lên, vừa xác định mình có thể đang ở một khu phố nào đó sát đường cái, thì nghe thấy giọng nói hết sức quen thuộc trong ký ức từng nghe thấy trước khi hôn mê đột nhiên vang lên bên cạnh: "Ngươi tỉnh rồi à, mí mắt của ngươi đang động đậy."
Tirian giật mình trong lòng, biết rằng mình không thể trốn được nữa, chỉ có thể bất lực mở to mắt.
Sau đó, hắn cảm thấy toàn thân cứng đờ, người nhìn thấy trước mắt khiến hắn hoang mang và kinh ngạc.
Hắn nhìn thấy Lei Nora, Nữ vương Hàn Sương — người giống hệt như trong trí nhớ, mà không phải là nữ sĩ tóc vàng với màu tóc khác hẳn.
"Nữ vương Hàn Sương" tóc dài tới eo ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Tirian đang nằm trên mặt đất với vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ, người sau thì sau khi trợn mắt hốc mồm mấy giây mới giật mình phản ứng lại, ngay sau đó chợt đứng bật dậy.
Một cơn đau đầu đột ngột khiến Tirian suýt chút nữa lại nằm xuống, nhưng cơn đau này cũng kích thích tinh thần của hắn, khiến hắn cuối cùng cũng thoát khỏi dấu vết choáng váng cuối cùng sau cơn hôn mê. Đầu tiên hắn xác nhận rằng mình thực sự đã tỉnh táo, sau đó nhanh chóng nhìn khắp bốn phía, muốn xác nhận nơi này rốt cuộc nơi nào.
Tuy nhiên, những gì hắn nhìn thấy chỉ là một nhà kho chất đầy kệ và hộp gỗ - kệ cao thấp chằng chịt bày đầy những sự vật cổ xưa nhìn không rõ niên đại và xuất xứ; những chiếc hộp gỗ khá lâu đời chất đống lộn xộn bên tường. Trong tầm mắt không nhìn thấy cửa sổ, tất nhiên cũng không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, cánh cửa duy nhất thì nằm sau chiếc ghế mà "Nữ vương" đang ngồi.
Đây dường như chỉ là một nhà kho, hoàn toàn không thể phán đoán được nó nằm ở đâu trong thành bang.
Tirian thu hồi tầm mắt, cuối cùng vẫn là rơi vào trên người "Nữ vương Hàn Sương".
Tuy nhiên, sau sự kinh ngạc và kích động ban đầu, đại hải tặc đã bình tĩnh lại lập tức nảy sinh nghi ngờ, hắn nghĩ đến cô gái tóc vàng đã nhìn thấy trước đó, cùng những lời đối phương đã nói với mình, nhất thời khẽ cau mày: "Cô không phải là Lei Nora bệ hạ, cô rốt cuộc là ai?"
“Ta nói rồi, ta tên Alice,” Cô gái tóc bạch kim trên ghế mỉm cười nói: “À, nếu ngươi nói là tóc của ta… trước đó có ngụy trang một chút, bởi vì thuyền trưởng đã nói, dáng vẻ của ta ở thành bang có thể sẽ gây ra tai vạ."
Nàng ta lại một lần nữa nhắc đến thuyền trưởng.
Nếu nói lần đầu khi đối phương nhắc tới "thuyền trưởng", Tirian vẫn chỉ có chút nghi hoặc, lúc này lại nghe tới danh hiệu này, thứ duy nhất hiện lên trong lòng hắn chỉ có cảm giác cảnh giác và nguy cơ, bởi vì hắn đã xác nhận được rằng đây không phải là một trò đùa tồi tệ, càng không phải là một cạm bẫy lố bịch do một thuyền trưởng có ác cảm với mình lên kế hoạch — đứng sau tất cả những điều này, thật sự có khả năng là người cha đáng sợ đó của hắn.
Tirian từ từ đứng dậy, vừa cảnh giác nhìn cô gái tóc bạch kim tự xưng là "Alice" vừa trầm giọng nói: "Thật đúng là ông ấy?"
“Đúng vậy, ngài có chuyện tìm ngươi,” Alice đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đi tới trước một chiếc gương cổ bên cạnh: “Thuyền trưởng, hắn tỉnh rồi.”
Một giây sau, một ngọn lửa màu u lục nhàn nhạt từ mép gương bốc lên, Tirian dường như nghe thấy tiếng tí tách hư ảo lọt vào tai, ngay sau đó, hắn liền thấy mặt gương bỗng nhiên biến thành màu đen, một bóng người quen thuộc mà lại uy nghiêm dần dần hiện ra từ bóng tối.
“Tirian, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Giọng nói của Duncan vọng ra từ tấm gương.
"... Phải, lại gặp nhau rồi," Tirian ngập ngừng nói, tuy lúc trước đã gặp qua một lần, nhưng cảm giác nói chuyện với người cha tỉnh táo và lý trí lần nữa vẫn khiến hắn cảm thấy hết sức không được tự nhiên: "Tại sao phải dùng phương thức này? Không phải ông không ngại liên lạc với tôi trong đại giáo đường sao?"
“Ở đại giáo đường có thể ôn lại chuyện cũ, nhưng không thích hợp nói càng nhiều chuyện riêng tư — có một số chuyện, ta không hề định để Gormona nghe vào,” Duncan nói một cách chậm rãi, ánh mắt thì đảo qua Alice ở bên cạnh: "Con đã gặp Alice rồi, bây giờ chắc là có rất nhiều điều muốn hỏi."
Khi Tirian nghe cha mình nhắc đến tên của Nữ thần Bão Tố thì không khỏi tỏ ra biểu cảm quái dị, nhưng ngay sau đó, sự chú ý của hắn đã bị thu hút bởi Alice có dung mạo giống hệt Nữ vương Hàn Sương, sau khi hơi suy tư, hắn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Lúc trước Hiệp hội Thám hiểm đưa ra cảnh báo với tất cả thuyền trưởng trên biển vô biên, nhắc tới Dị thường 099 mất kiểm soát..."
“Như con thấy,” Duncan cười lên: “Cô ấy ở ngay trước mặt con.”
Tirian nhất thời kinh hãi liếc nhìn Alice trông có vẻ vô hại với con người và động vật, như thể chỉ đến lúc đó hắn mới nhận ra những đặc điểm không phải của con người ẩn giấu trên khuôn mặt quá thanh tú và hoàn hảo của đối phương, cùng những món đồ trang sức rõ ràng dùng để che giấu các khớp nối trên người đối phương, giây tiếp theo, hắn vô thức chạm vào cổ mình.
Hiển nhiên, thân là một trong những thuyền trưởng giàu kinh nghiệm nhất ở biển vô biên, cộng với việc bản thân cực kỳ quan tâm đến những thông tin liên quan đến Nữ vương Hàn Sương, Tirian khá rõ về các đặc điểm của Dị thường 099.
Hành động của hắn lọt vào mắt Duncan.
"Thả lỏng một chút," Giọng nói trong gương vang lên: "Dị thường 099 hiện tại đã được kiểm soát."
"... Con rối trong rương đã thức tỉnh và di chuyển tự do bên ngoài, ông gọi đây là 'kiểm soát'," Tirian nói với Duncan trong khi cảnh giác với động tĩnh của Alice, đồng thời cảm thấy cổ mình ớn lạnh: "Ông làm thế nào, khiến cho 'dị thường' có số thứ tự gần trước như vậy quy thành đồ sử dụng của mình, thậm chí còn áp chế bản năng chém đầu của cô ta?"
“Alice là một con rối thân thiện, không hề đáng sợ như người đời vẫn nghĩ — ít nhất khi ở bên cạnh ta là như vậy,” Duncan thản nhiên nói: “Còn con, ta còn tưởng rằng con sẽ nhắc tới Nữ vương Hàn Sương trước, dù sao theo những gì ta biết, ngày tháng con thành tâm cống hiến sức lực bên cạnh vị nữ vương đó thậm chí còn dài hơn những ngày con ở Hạm đội Thất Hương Hào."
Tirian dần dần phản ứng lại, hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng người trong gương: “Ông muốn tìm hiểu thông tin về Lei Nora bện hạ từ chỗ tôi?”
"Con có thái độ chống đối và không muốn nhắc tới?"
"... Tôi vẫn không dám tin hoàn toàn vào 'nhân tính' của ông."
Duncan trầm lặng vài giây, mới trầm giọng nói: “Con có biết kế hoạch ngay từ đầu của ta là gì không?”
"Kế hoạch ban đầu của của ông?"
"Để Alice trực tiếp ngụy trang thành Nữ vương Hàn Sương Lei Nora, ngụy trang thành người chết sống lại cũng được, diễn một cảnh chiếu ma cũng xong, thậm chí trực tiếp can dự vào giấc mơ của con – điều này đối với ta mà nói vô cùng dễ dàng," Duncan nhìn chăm chú vào mắt Tirian: "Ta có thể đảm bảo rằng con sẽ không thể phân biệt ra được thật giả trong đó, đồng thời sẽ bị dẫn dắt nói ra nhiều điều hơn, còn ta có thể dễ dàng có được thông tin ta muốn theo cách này."
Tirian đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn tin rằng tất cả những gì cha nói đều là thật, tin rằng cha có thể làm được những điều này, biết rằng mình nhất định sẽ bị lừa — cho dù có thể phát hiện ra chỗ sai ở một chi tiết nào đó, cũng nhất định sẽ bị lừa rất nhiều thông tin trước!
Bởi vì dù là mới vừa rồi, trong tình huống nhìn thấy trước "Alice tóc vàng", biết người trước mắt không thể nào là Lei Nora, suýt chút nữa hắn cũng đã cho rằng người đối diện chính là Nữ vương Hàn Sương sống lại từ cõi chết!
Tirian vô thức khẽ cụp mi mắt xuống, dường như muốn dùng cách này để tránh ánh mắt tiếp xúc trực tiếp với cha mình, đồng thời trầm giọng hỏi: “Vậy tại sao ông không làm vậy?”
Duncan bình tĩnh nhìn chăm chú Tirian.
Còn có thể vì sao nữa? Bởi vì Alice không thể ghi nhớ nhiều câu từ dài như vậy, không thể diễn được một cảnh dài như vậy, đối phương tùy tiện dọa một chút sẽ hoảng sợ đến muốn chết, một khi quên từ thì sẽ không chút do dự gọi thuyền trưởng ra cứu giúp... 1 giây 17 lần cầu cứu.
Phế đến khiến người khác khó mà tin được.
“Đương nhiên là bởi vì không muốn dùng cách lừa gạt đối đãi với con cái của mình — cho dù ta đã quên rất nhiều chuyện.” Duncan tỏ ra nghiêm nghị, trầm giọng nói.
Sau đó anh dừng lại một chút rồi nói thêm: "Cũng không muốn dùng loại 'trò hề' này để sỉ nhục quân chủ mà con từng tận trung - mặc dù ta không quen gì bà ta, nhưng từ lần 'gặp gỡ hữu duyên' trước đây, Lei Nora hẳn là người đáng được khâm phục."
"Bách bách bách bách —"
Nghe thuyền trưởng trả lời lời lẽ đanh thép như vậy, Alice bên cạnh lập tức vỗ tay tán thưởng — mặc dù nàng ta căn bản không hiểu thuyền trưởng đang nói gì.
Sau đó Duncan và Tirian cùng nhìn con rối với ánh mắt kỳ lạ.
"... Không nên vỗ tay hả?" Alice rụt cổ lại, cẩn thận liếc nhìn thuyền trưởng trong gương: "Tôi chỉ cảm thấy thuyền trưởng nói rất đúng..."
Trong lòng dâng lên một sự mệt mỏi, Duncan thở dài: "... Cô vui là được."
Mà cùng lúc đó, Tirian lại đột nhiên ý thức được một chi tiết nào đó trong câu nói vừa rồi của cha mình, hắn nhất thời cảm thấy kinh ngạc:
"Ông đã gặp qua Lei Nora bệ hạ?!"