Không chỉ Fanna mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, mà các Thánh đồ gần đó cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Những phóng chiếu linh hồn mông lung này bất giác nhìn tồn tại cổ xưa, tướng mạo dữ tợn đáng sợ, bọc quanh trong tấm vải liệm đó. Mà trong ấn tượng của họ và ghi chép trong điển tịch của giáo hội, mọi miêu tả về “người thủ mộ” này đều mang những từ như “lạnh như băng, tẫn trách và thờ ơ” các loại – chưa bao giờ có ghi chép nào nói qua, gã vẫn sẽ nói từ “hãy” với người lắng nghe được chọn!
Nhưng mà Fanna cũng không có thời gian nghĩ nhiều, nàng ta chú ý tới người thủ mộ vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi mình, thế là vội vàng thu lại suy nghĩ, gật đầu: "Được rồi."
Người thủ mộ xoay người, dẫn Fanna đi về phía cung điện lăng mộ cổ xưa rộng lớn, để lại các Thánh đồ trên quảng trường đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người đi xa.
Cánh cửa lăng mộ nặng nề đóng lại sau lưng, như ngăn cách âm thanh của cả thế giới, đứng trong hành lang im lặng lạnh lẽo, lòng Fanna cũng bình tĩnh lại đôi chút theo đó.
Đây đã là lần thứ hai nàng ta tiến vào lăng mộ này, so với lần đầu tiên tiến vào, tâm tình hơi căng thẳng thấp thỏm, hiện tại nàng ta đã có chút thích ứng.
Nàng ta biết, tiếp theo mình phải đi thẳng về phía trước, xuyên qua thông đạo chứa đựng nhiều lời nhắn để lại của tiền nhân, tiến vào chỗ sâu nhất của ngôi mộ, nhìn thấy thi thể của vương giả vô danh, sau đó, nàng ta sẽ quên mất mọi thứ mình đã thấy và nghe, đồng thời được đưa ra bên ngoài lăng mộ — còn trên tấm giấy da dê trong tay, sẽ để lại những ghi chú chính tay nàng ta viết xuống.
Những bí mật không thể mang ra khỏi lăng mộ sẽ bị xé bỏ, những thứ có thể tiết lộ với thế giới sẽ được lưu lại, mà sự ô nhiễm bản thân nàng ta phải gánh chịu trong quá trình lắng nghe kiến thức sẽ lưu tại trong một thất một cách an toàn theo sự "quên mất" của bản thân.
Fanna định thần lại, cất bước đi về phía trước.
Tiếng bước chân hơi nặng nề theo sau bản thân.
Thẩm phán quan trẻ tuổi kinh ngạc dừng lại, quay đầu nhìn người thủ mộ đang đi theo sau mình.
Trong trường hợp bình thường, không phải người thủ mộ sẽ tự rời đi sau khi người lắng nghe tiến vào ngôi mộ sao?
“Vẫn còn… chuyện gì nữa sao?” Fanna không khỏi nói, thận trọng chọn lời, cảnh giác toàn tinh thần.
Người thủ mộ cụp mắt xuống, trong con mắt độc nhãn bên ngoài tấm vải liệm tràn đầy vẻ đục ngầu, từ trong lồng ngực gã truyền ra một giọng nói khàn khàn: “Không, chỉ là hộ tống — cần hộ tống không?”
Cảm giác khác thường một lần nữa lại dâng lên, mặc dù Fanna chỉ mới vào lăng mộ một lần, không quen thuộc với tất cả các chi tiết liên quan đến "Dị tượng 004", nhưng theo bản năng, nàng ta cảm thấy biểu hiện của người thủ mộ hình như có gì đó không ổn... khác biệt rất lớn với ghi chép.
Nhưng Fanna không vì điều này mà mất bình tĩnh, nàng ta luôn ghi nhớ mình đang ở trong dị tượng cổ xưa xếp vị thứ cực kỳ cao, mọi chi tiết ở đây đều nguy hiểm đến tính mạng, nên nàng ta vô cùng thận trọng, không dám nhận bừa "sự phục vụ quá mức" của người thủ mộ: "Tôi nghĩ... tôi biết nên đi như thế nào."
Người thủ mộ chỉ lẳng lặng nhìn chăm “khách viếng thăm” trước mặt, trong con mắt độc nhã không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, qua vài giây, gã mới gật đầu, chậm rãi lui về phía sau: “Được, mời đi thẳng về phía trước, sau khi kết thúc tôi sẽ đưa người ra ngoài."
Hình bóng của người thủ mộ biến mất trong hành lang.
Fanna ngẩn ngơ, chợt nhận ra vừa rồi đối phương thậm chí còn dùng từ "người" ở câu cuối.
... Hôm nay người thủ vệ cổ xưa lạnh lùng cao ngạo này làm sao lại lễ độ như vậy...
Nàng ta lắc lắc đầu, cố gắng đem tất cả những ý nghĩ phức tạp trong đầu ném ra ngoài, lo lắng đây là một loại nhiễu loạn tinh thần nào đó từ dị tượng cổ xưa đối với bản thân. Nàng ta tập trung tinh thần trong việc mình nên làm, cuối cùng đi băng qua hành lang dài, tiến vào mộ thất chỗ sâu nhất trong của cung điện.
Trong mộ thất, thi thể không đầu thần bí vẫn đang ngồi trên ngai vàng cao lớn, hai bên là chậu lửa nhợt nhạt đang cháy, mà đối diện với thi thể của vương giả vô danh, thì đặt một chiếc ghế rõ ràng là mới được chuyển đến.
Mí mắt của Fanna giật giật.
Trong một thoáng này, trong đầu vị thẩm phán quan luôn nghiêm túc và tự kiềm chế lại nảy ra một ý nghĩ có phần hơi thái quá — Nếu lần sau tới nữa, nơi này chắc không phải sẽ có thêm một mâm trái cây chứ...
Nàng ta đi về phía chiếc ghế đó, cẩn thận ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía thi thể không đầu trên ngai vàng.
Một giây sau, nàng ta mở mắt ra, thấy mình đang đứng trên quảng trường đá phiến rộng rãi thoáng đãng, bầu trời hỗn độn bao phủ tầm nhìn, một luồng ánh sáng thần bí từ đỉnh cây cột gãy nơi xa bay lên, mà cùng với đó là một loạt tiếng nổ vang đến từ phía sau — Dị tượng 004 nhanh chóng chìm xuống, quay trở lại lòng đất.
Fanna vẫn còn chút bàng hoàng, nhưng các Thánh đồ đang chờ ở quảng trường đã nhanh chóng tập trung lại.
Trong đó một ảo ảnh Thánh đồ trên người mang theo khí tức quen thuộc của Valentine. Ông ta đi tới trước mặt Fanna, giọng điệu gấp gáp: "Mau nhìn xem trên giấy da dê đã ghi được những gì."
Fanna lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy da dê trong tay — Quả như dự liệu, tờ giấy da dê lần này vẫn không hoàn chỉnh, nhưng so với lần trước chỉ còn lại một mảnh giấy nhỏ, tình huống đã tốt hơn rất nhiều.
Tờ giấy da dê chỉ bị xé bỏ một nửa, trên nửa tờ giấy còn lại để lại chữ viết rõ ràng.
Ánh mắt của Fanna đảo qua những nét chữ quen thuộc đó —
“Những bóng mờ trong biển sâu tăm tối đã bắt đầu trỗi dậy.
“Ngày tháng dương buồm khởi hành.
"Dị tượng - Phổ Lan Đức."
Các Thánh đồ trố mắt nhìn nhau, hư ảnh của giáo chủ Valentine ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Fanna, dường như theo bản năng muốn hỏi điều gì, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Nội dung trên tờ giấy da dê có vấn đề, có vấn đề lớn — nhưng người lắng nghe sẽ không nhớ được trải nghiệm của mình trong ngôi mộ trung tâm, những chữ trên tờ giấy có thể mang ra ngoài chính là toàn bộ thông tin, Dị tượng 004 sẽ không giải đáp bất kỳ nghi vấn dư thừa nào, điều duy nhất có thể đảm bảo chỉ có tính đúng đắn và xác thực của thông tin trên tờ giấy.
"Những bóng mờ trong biển sâu tăm tối... ngày tháng dương buồm khởi hành..." Một số Thánh đồ không khỏi tự lẩm bẩm, đồng thời nghi hoặc nhìn các đồng bào của mình: "Trước đây, tin tức truyền đạt trong lặng mộ đều tương đối chính xác và trực quan, hiếm khi xuất hiện phép ẩn dụ khó hiểu như thế này..."
"Có lẽ đây chính là thông tin chính xác và trực quan, nhưng phần mấu chốt đã bị xé bỏ," Một Thánh đồ khác lẩm bẩm: "So với điều này, nội dung của câu cuối cùng mới là..."
“Dị tượng, Phổ Lan Đức.” Không biết là ai, khẽ giọng nói.
Ánh mắt của Fanna cũng dán chặt vào câu cuối cùng trên tờ giấy, trong ba câu, chỉ có câu này hoàn toàn thu hút sự chú ý của nàng ta, tự nhiên nàng ta nghĩ đến trận hỏa hoạn đó, con tàu ma đó, cùng ngọn lửa u linh cháy mạnh sau cùng quét qua thành bang — Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại chú ý tới một chuyện khác.
"Không có số thứ tự..." Nàng ta kinh ngạc thì thào, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Valentine, lặp lại lần nữa: "Không có số thứ tự?!"
Giờ phút này, nàng ta thậm chí không biết mình nên kinh ngạc ở điểm nào trước tiên – kinh ngạc Phổ Lan Đức bị nhận định là "dị tượng" hay kinh ngạc dị tượng này lại không có số thứ tự!
Các Thánh đồ có chút xôn xao. Mặc dù họ đều là Thánh chức giả cấp cao đến từ các khu vực giáo hội, mặc dù họ đều có ý chí ngoan cường và lực lượng cường đại, nhưng lúc này họ vẫn không khỏi rơi vào nghi hoặc và mờ mịt. Những cuộc thảo luận nhỏ nhẻ bất an vang lên xung quanh. Càng có nhiều Thánh đồ quen thuộc đến phía trước Fanna và Valentine, hỏi thăm họ về tình hình gần đây của Phổ Lan Đức.
Điều này khiến Fanna có chút lúng túng — so với giáo chủ Valentine lão luyện, nàng ta vẫn còn quá trẻ.
Nhưng cũng may, xôn xao chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, các Thánh đồ đang tụ tập trên quảng trường đột nhiên im lặng. Fanna ngẩng đầu lên, thì thấy các bóng đen mờ mờ ảo ảo đồng loạt lùi về hai bên, trong khi nữ sĩ ưu nhã trong bộ váy thần quan sang trọng lộng lẫy thì đang đi về phía mình và giáo chủ Valentine.
Fanna và Valentine lập tức khom người hành lễ: "Giáo hoàng miện hạ."
"Không cần đa lễ," Giáo hoàng Helena, người thống trị Giáo hội Biển Sâu, người phát ngôn của Nữ thần Bão Tố trên trần thế, ánh mắt rơi vào người Fanna, sau đó lại nhìn vào tấm da dê: "Có thể đưa ta xem được không?"
“Tất nhiên,” Fanna nghe vậy, vội vàng đưa tờ giấy da dê qua: “Của người đây.”
Helena cầm lấy tờ giấy da dê, đảo mắt nhìn những dòng chữ trên đó, sau đó ngẩng đầu lên, cười nhạt nhìn Fanna: "Chữ rất đẹp — Đẹp hơn nhiều so với chữ viết trong bản báo cáo của cô."
Fanna ngẩ ra, không nghĩ tới Giáo hoàng sẽ đột nhiên nới tới điều này, sau đó nàng ta có chút ngượng ngùng: “Báo cáo... tôi viết khá vội, khi đó tình hình thành bang có hơi hỗn loạn..."
"Có thể hiểu được, lần đầu tiên viết một bản báo cáo dài như vậy, ta hận không thể nuốt luôn bút," Helena cười nói: "Vậy nên máy đánh chữ là một phát minh tốt, tại sao không dùng chứ?"
Ngữ khí của Fanna có chút kỳ quái: "... Luôn không cẩn thận làm hư, hơn nữa cũng không quen dùng."
Nụ cười của Helena càng thêm rõ ràng hơn, sau đó bà ta đưa lại tờ giấy da dê cho Fanna, thản nhiên nói: "Ta đã xem qua toàn bộ báo cáo về sự việc ô nhiễm lịch sử Phổ Lan Đức mà cô đệ trình lên - bao gồm cả phần về Thất Hương Hào. Nói một cách thẳng thắn, sau khi trải qua một sự biến đổi lớn như vậy, thành bang Phổ Lan Đức đã biến thành một nơi tương tự như một "dị tượng" đồng thời khiến người khác bất ngờ - Mặc dù quá trình ra đời của dị tượng này là phi thường, nhưng "phi thường" vốn chính là đặc tính của dị thường và dị tượng."
Bà ta nói xong, hơi dừng lại một lúc, biểu cảm mới dần trở nên nghiêm túc.
"Chỉ là... không có số thứ tự, điều này có chút quá 'phi thường'."