Tiếng chuông triệu tập đang vang lên gấp rút, bảy hồi ngắn liên tiếp, sau đó cách mấy giây lại bảy hồi liên tiếp, liên tiếp ba đợt.
Tirian lóng tai nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ, hắn nghe thấy tiếng của một số cuộc trò chuyện vang lên trong hành lang, còn nghe thấy tiếng bước chân vội vã trên đất trống bên ngoài.
Các thần quan trung cấp trở lên hưởng ứng tiếng chuông, họ đang bố trí bảo vệ ở các vị trí then chốt và chuẩn bị gác đêm. Mà người có địa vị cao nhất trong đại giáo đường lúc này hẳn đã đi tới một Thánh sở bí mật nào đó, chuẩn bị tham dự hội nghị của các Thánh đồ.
Tirian không phải là người của giáo hội, nhưng chung quy hắn đã sống nửa thế kỷ, đối với quy củ phương diện này vẫn khá hiểu rõ, hắn có thể từ tần suất và sự lặp lại của tiếng chuông nghe ra được tin tức trọng yếu — Đây là tiếng chuông triệu tập “lắng nghe” là lời mời đến cuộc họp được gửi trực tiếp từ lăng mộ của vương giả vô danh, mà nghe ra có vẻ tình hình khá khẩn cấp.
"Lại có dị thường hay dị tượng xảy ra vấn đề sao? Phát hiện thứ mới? Hay thứ cũ thay đổi khác đi?" Lucrecia trầm ngâm lẩm bẩm: “Cảm giác cách ‘triệu tập’ lần trước cũng chưa được bao lâu...”
Tirian lắng nghe động tĩnh bên ngoài một lúc, sau đó thu hồi sự chú ý và lắc đầu: "Đây là việc riêng của Giáo hội Biển Sâu, chúng ta không cần nhúng tay vào."
"Ừm," Lucrecia khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía huynh trưởng: "Liên quan đến Dị thường 099, huynh còn điều gì muốn hỏi không?"
Tirian suy tư chốc lát, rồi lắc đầu và nói: "Không, không còn nữa — hơn nữa tiếng chuông triệu tập đang vang lên vào ban đêm, đại giáo đường bên đó sẽ sớm tiến vào trạng thái gác đêm, tốt hơn hết chúng ta không nên tiếp tục nói về những điều liên quan đến dị thường."
"Được rồi, vậy ta tiếp tục bận rộn với công việc của mình đây," Lucrecia lập tức nói, ngay sau đó, quả cầu pha lê trên bàn bắt đầu khẽ nhấp nháy, bóng dáng của nàng ta cũng mờ dần theo đó, nhưng tại một khắc trước khi liên lạc hoàn toàn bị cắt đứt, nàng ta dường như lại nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói: "Đúng rồi, còn một chuyện nữa, liên quan đến cha."
Tirian hơi ngập ngừng: "... Muội nói đi."
"Lần này cha tìm huynh... thần trí trông cũng bình thường ư?"
"Ông ấy rất tỉnh táo, suy luận rõ ràng, thậm chí còn hơi..." Tirian nói tới đây rõ ràng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Ta không dám khẳng định, nhưng đó thậm chí có hơi thân cận."
"À, thế thì tốt thật."
...
Fanna cấp tốc chạy vào đại thánh đường, nhìn thấy giáo chủ Valentine đã đứng trước Thánh tượng nữ thần đợi mình, liền vội vàng tiến lên mấy bước: “Sao sớm như vậy đã có lệnh triệu tập nữa rồi… ngày trước cũng chưa từng xảy ra tình huống này."
"Không biết, lần này tiếng chuông do Giáo đường Bão Tố trực tiếp kiểm soát, tất nhiên không thể vô cớ vang lên," Valentine gật đầu với Fanna, xoay người vừa đi về phía hành lang dẫn đến "hang động ngâm nước" vừa nói nhanh: "Có thể giống như lần trước, danh sách dị thường và dị tượng đã xuất hiện sự thay đổi trực tiếp, người thủ mộ của lăng mộ đang truyền lệnh triệu tập ra bên ngoài."
Fanna theo bước chân lão giáo chủ, khi đi ngang qua Thánh tượng nữ thần, nàng ta theo thói quen dừng lại, dường như chần chừ một chút, nhưng rất nhanh vẫn thành kính khom người hành lễ như ngày trước, lúc này mới xoay người tiếp tục đi về phía lối vào hành lang.
Không lâu sau, họ đã tới mật thất cuối hành lang, hang động ngâm nước dùng để kiến tạo “thông đạo linh năng”.
Khung cảnh trong mật thất vẫn như trước, những bức tường cổ kính đắp bằng đá luôn ẩm ướt, ngọn lửa hư ảo đang cháy trong chậu than ở giữa phòng, tiếng nước chảy róc rách và tiếng sóng vỗ rì rào tràn ngập xung quanh, mang đến một không khí yên bình đến lạ.
Cửa mật thất đóng kín.
Fanna nhẹ nhàng hít một hơi, dừng lại trước chậu lửa, cúi đầu nhìn chăm chú ngọn lửa bùng cháy hừng hực không cần nhiên liệu.
Nàng ta để cho tâm tình của bản thân lắng xuống từng chút một, để cho linh tính của bản thân và sự dẫn dắt của nữ thần dần dần đồng bộ, ngọn lửa nhảy nhót trở thành điểm neo giữ nhân tính ổn định, dần dần lấp đầy trong tầm nhìn của nàng ta.
Đây vốn là một quá trình quen thuộc, nhưng lần này, Fanna lại cảm thấy khá khó khăn.
Nàng ta cố gắng không tưởng tượng cảnh tượng ngọn lửa đột nhiên nhuộm thành màu u lục, không tưởng tượng phía sau ngọn lửa có thể ẩn giấu đôi mắt của thuyền trưởng Duncan — Nàng ta hơi quay đầu nhìn về phía giáo chủ Valentine bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt của ông lão đã hoàn toàn bình lặng, hơi thở cũng đã êm dịu, hiển nhiên đã tiến vào hội trường trước nàng ta một bước.
Fanna chỉ đành thu lại tầm mắt, hít một hơi nhẹ, cố gắng tập trung tinh thần lần nữa, để linh tính của bản thân và sự dẫn dắt của nữ thần đồng bộ.
Thật may, lần này nàng ta đã thành công.
Nước biển hư ảo dâng lên, nhẹ nhàng bao phủ lấy nàng ta bên trong, tri giác bị kéo ra khỏi thân thể phàm trần, đồng thời tổ chức lại ở một chiều không gian khác, Fanna hơi hoảng hốt một chút, thì đã tới hội trường cổ xưa thần bí — Chỗ đập vào mắt là quảng trường vô biên quen thuộc, những cây cột cổ kính đổ nát đứng lặng xung quanh quảng trường và những hư ảnh hình người mơ hồ tụ tập giữa những cây cột.
Một trong những hư ảnh nhanh chóng tiếp cận bên này, chính là giáo chủ Valentine: "Fanna, gặp phải phiền phức gì sao? Lần này cô đã mất thời gian rất lâu."
“Tinh thần không đủ tập trung.” Fanna thản nhiên nói, mà ngay sau đó, nàng ta liền chú ý tới một bóng người nổi bật đứng ở rìa quảng trường — bóng người đó ngưng tụ rõ ràng, hoàn toàn khác biệt với các Thánh đồ có bóng đen mơ hồ xung quanh, có thể trông thấy rõ là một nữ sĩ xinh đẹp trong bộ váy lộng lẫy.
Tất nhiên Fanna biết bóng dáng đó.
“Giáo hoàng miện hạ đã đích thân đến nơi?” Nàng ta có chút kinh ngạc: “A, lần này tôi thật đúng là… đến muộn không đúng lúc.”
“Không sao, đến muộn nhiều rồi thì sẽ quen thôi.” Valentine ngược lại rất thoải mái nói: “Lúc tôi tới đây Giáo hoàng miện hạ đã ở đây rồi, bà ta thậm chí có thể là người đầu tiên tới, tôi đoán bà ta có thể có một số sắp xếp đặc biệt..."
Fanna lơ đãng lắng nghe, không biết vì sao, nàng ta luôn cảm thấy bóng dáng đoan trang rõ ràng kia dường như đang ném ánh mắt chú ý như có như không đến bên này, mà loại ánh mắt này khiến nàng ta có chút không được tự nhiên, thậm chí... căng thẳng.
Ngay tại lúc này, Giáo hoàng Helena đột nhiên quay đầu lại.
Bà ta thực sự nghiêm túc nhìn Fanna, sau đó, trên khuôn mặt tựa như lộ ra một nụ cười, đồng thời khẽ gật đầu.
Fanna ngẩn ra, ngay sau đó nàng ta vừa định đáp lễ lại thì bị tiếng nổ vang trầm thấp đột ngột cắt ngang.
Nàng ta nhìn theo âm thanh, thấy mặt đất lót phiến đá ở trung tâm quảng trường nhanh chóng nhô lên, mặt đất tan tành như nước gợn sóng rạo rực, trong chốc lát, một tòa cùng điện phong cách cổ xưa buồn tẻ xây từ đá tảng trắng xám xuất hiện trong tầm mắt các Thánh đồ.
Lăng mộ của vương giả vô danh đã xuất hiện.
Các Thánh đồ vốn còn đang thấp giọng nói chuyện nhanh chóng im lặng lại, một bầu không khí yên tĩnh mà trang nghiêm bao trùm quảng trường, Fanna cũng nhanh chóng thu lại suy nghĩ, không để ý đến ánh mắt của Giáo hoàng nhìn về phía mình, mà nhìn chăm chú vào tòa nhà chính hình kim tự tháp của cung điện cổ xưa, nhìn chằm chằm vào lối vào của nó.
Cửa lối vào mở ra, người thủ mộ có vóc người cực kỳ cao lớn bước ra khỏi đó.
Toàn thân bao bọc trong một tấm vải liệm, nửa người cháy sém, nửa người quấn gông, như đã thấy lần trước, sinh vật đáng sợ hợp thành từ thân thể máu thịt, xiềng xích sắt thép và lời nguyền chết chóc này đã thẳng tiến đến các Thánh đồ đang tụ tập trên quảng trường.
Người được chọn đã được quyết định.
Khoảnh khắc tiếp theo, gã vượt qua mọi bóng đen trong quảng trường không chút do dự, trực tiếp dừng bước ngay trước mặt Fanna.
Người thủ mộ cúi đầu, độc nhãn bình tĩnh nhìn chằm chằm Thánh đồ trước mặt:
"Ngươi, có thể tiến vào mộ thất."
Gã giơ tay, đưa cây viết lông chim và tấm giấy da đê qua, chờ đợi phản ứng của Fanna.
Fanna lại sững sờ trong giây lát — hầu như tất cả các Thánh đồ đều sững sờ trong giây lát.
Người thủ mộ liên tiếp hai lần chọn cùng một Thánh đồ tiến vào lăng mộ!
Điều này ngàn năm qua chưa từng xảy ra!
Tất nhiên, không hề có "quy tắc" rõ ràng nào ngăn cản người thủ mộ không được liên tiếp chọn cùng một Thánh đồ, nhưng trong nhiều năm qua, người thủ mộ sẽ luôn chọn những Thánh đồ khác nhau tiến vào lăng mộ trong hai đợt triệu tập liền kề, điều này gần như đã trở thành một “quy củ” ước định mà thành, cho dù Thánh đồ đã tiến vào mộ thất lần trước có đến tham gia hội nghị lần này cũng chỉ để tuân thủ mệnh lệnh, đảm bảo nghi thức “lắng nghe” được trọn vẹn thôi.
Không ai nghĩ rằng, Fanna sẽ được chọn lần nữa.
Fanna sững sờ trong vài giây, người thủ mộ đưa tay kiên nhẫn chờ đợi, mà lúc này cảm giác bị theo dõi lại ập đến, Fanna vô thức nhìn đi theo cảm giác, lại khéo bắt gặp ngay ánh mắt thâm thúy của Giáo hoàng Helena.
Fanna cảm thấy căng thẳng trong lòng, có chút chột dạ nhìn sang chỗ khác, sau đó mới chú ý tới người thủ mộ vẫn đang chờ đợi — người canh gác già nua trông cực kỳ đáng sợ này cúi đầu không buồn không vui, lại cầm lấy giấy da dê và bút lông chim hơi đưa về phía trước một chút.
"Lại là tôi?"
Fanna hỏi theo bản năng, nhưng vừa hỏi ra đã có chút hối hận - Người thủ mộ làm sao có thể trả lời những câu hỏi không quan trọng này?
Nhưng ngay sau đó, nàng ta nghe thấy một giọng nói khàn khàn trầm trầm từ phía trước truyền đến: “Đúng vậy, lại là ngươi.”
Fanna nhất thời hơi giật mình, nàng ta ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt có chút dữ tợn của người thủ mộ, lúc này mới đưa tay cầm lấy giấy da dê và bút lông chim.
Người thủ mộ dường như khẽ gật đầu, vừa đứng thẳng người lên vừa nói:
"Hãy viết những gì nghe được lên đó."
Fanna vô thức gật đầu, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
Luôn cảm thấy... người thủ mộ này dường như lễ độ hơn rất nhiều?