Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 260 - Chương: 260

Chương: 260

Trong hội trường rộng lớn và tối tăm, ba thủ lĩnh giáo hội đồng thời chìm vào im lặng.

Không biết qua bao lâu, Giáo hoàng Banster, người phụng vụ thờ phượng Thần Chết mới đột nhiên nhẹ giọng nói: "Dị thường và dị tượng sai lệch định luật — Vĩnh viễn sẽ có dị thường hoặc dị tượng không phù hợp quy luật xuất hiện."

“Điều thứ 0 quả thực dễ sử dụng, nhưng điều thứ 0 không thể tùy tiện sử dụng lung tung,” Rune mập luần hòa ái lại lắc đầu: “Không thể chỉ cần gặp phải thứ khó giải thích liền áp ngay điều thứ 0, điều này sẽ khiến chúng ta lơ là khinh suất và bỏ lỡ cơ hội khi nguy cơ tiềm ẩn thực sự phát sinh."

“Ý của ông là... thông tin mà Dị tượng 004 đưa ra có vấn đề?” Banster hơi quay đầu lại: “Không phải Dị tượng - Phổ Lan Đức không hề có số thứ tự, mà là số thứ tự đã bị che giấu?”

“Cũng có thể là một cơ chế đặt tên hoàn toàn mới,” Rune nói trong khi suy tư: “Dị tượng 004 và dị tượng Phổ Lan Đức đều không có vấn đề, chỉ là chúng ta vẫn không thể hiểu được cách đặt tên dị tượng mới này — Chuyện xảy ra gần đây ở Phổ Lan Đức vô cùng đặc biệt, nó là một thành bang bị ô nhiễm bởi lịch sử, lại được 'cứu vớt' bởi lực lượng của không gian thứ, chuyện như vậy chưa từng xảy ra trước đây..."

"Ta không thích 'cơ chế mới'," Banster lắc đầu, thanh âm trầm thấp: "Cơ chế mới đồng nghĩa với những yếu tố mới khó kiểm soát, chúng ta vì hiểu rõ thế giới này vận hành thế nào đã hy sinh quá nhiều... mà thế giới này còn luôn thay đổi thay đổi lui."

“Không ai thích, nhưng thế giới luôn không hợp tình người như vậy,” Rune nhún nhún vai, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Helena: “Hy vọng cô có thể thu hoạch được chút gì đó ở Phổ Lan Đức, dùng chính mắt cô xem thử, thành bang đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Helena nhất thời không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, bà ta dường như đang chìm trong suy tư. Hồi lâu sau, bà ta mới đột nhiên dỡ bỏ sự trầm lặng: "Vẫn còn một chuyện, các người chắc hẳn cũng chú ý tới, vấn đề của Dị tượng 001.”

Nét mặt của Rune trở nên nghiêm túc, ông già phụng vụ thờ phượng Thần Trí Tuệ này hiếm khi có một khoảnh khắc nghiêm mặt như vậy: "Đúng vậy, Tháp quan sát Mặt trời đã xác nhận, vòng phù văn trên viền mặt trời... đích thực đã xuất hiện hư tổn. Mặc dù phần bị thiếu sót chỉ chiếm một mảnh rất nhỏ trong toàn bộ cấu trúc phù văn, nhưng mảnh đó quả thật đã mất. Trước mắt ta vẫn đang cử người theo dõi tình hình của Dị thường 001 mọi thời khắc, nhưng tạm thời vẫn chưa phát hiện thêm bất kỳ thiệt hại nào đối với vòng phù văn — nhưng cũng không có dấu hiệu tự phục hồi."

“Các nơi cũng không phát hiện thấy giáo đồ mặt trời có dị động gì,” Banster cũng lập tức nói: “Ngay từ đầu ta cũng đã nghi ngờ chuyện này nó có liên quan đến bọn chúng, nhưng xét từ những thông tin nắm giữ trước mắt, đám dị đoan mặt trời đó dường như vẫn chưa chú ý tới sự thay đổi của Dị tượng 001."

"Vậy cũng không thể nhận định được chuyện này không liên quan đến 'quầng mặt trời biến đổi'," Helena trầm giọng nói: "Quầng mặt trời biến đổi là một trong những tồn tại cổ xưa nhất trên thế giới này, mà đám dị đoan mặt trời đó nhiều nhất chỉ có thể coi là nấm mốc sinh trưởng dưới ảnh hưởng của quầng mặt trời biến đổi, mối liên hệ giữa bọn họ và thần minh của mình không hề mật thiết như bọn họ tưởng tượng."

"Chúng tôi sẽ tiếp tục để mắt tới đám tín đồ tà giáo đó và 'con cháu của mặt trời' đằng sau bọn họ," Banster chậm rãi nói: "Cả đám Chung Yên truyền đạo sĩ kia... dù thế nào đi nữa, những gì đã xảy ra với Phổ Lan Đức không thể lặp lại."

Helena khẽ gật đầu, sau đó, bà ta nhìn thấy quang ảnh trôi nổi trong bóng tối, bóng dáng của hai vị Giáo hoàng dần mờ đi và biến mất vào hư vô.

Bà ta quay đầu, liếc nhìn nơi lăng mộ của vương giả vô danh chìm xuống, sau đó bóng dáng cũng dần biến mất trong hội trường.

Giây tiếp theo, Helena mở hai mắt ra trong chiều không gian hiện thực.

Bà ta bước ra khỏi mật thất, hai người hầu bước lên phía trước — Helena phẩy tay, ra hiệu cho người hầu tự rời đi, trong khi bà ta đi một mình qua hành lang dài đến boong trên của con tàu giáo đường.

Một tòa đại giáo đường hùng vĩ đang vận hành trên vùng hải vực tối tăm, mênh mông vô tận. Ba chóp đỉnh của giáo đường và những ngọn tháp cao chót vót, tháp đồng hồ hướng thẳng lên trời, đỉnh của nó đắm chìm trong sương mù mờ mịt; Nửa phần dưới của con tàu giáo đường là trang giáp dày; Đường ống khổng lồ và kết cấu cơ giới thô kệch nối liền khu boong tàu.

Một con tàu cứu nạn khổng lồ, nửa phần dưới là một pháo đài sắt thép, nửa phần trên là một giáo đường thánh khiết - đây chính là trụ sở chính thực sự của Giáo hội Biển Sâu, "Giáo đường Bão Tố" đang tuần du trên biển cả vô biên.

Helena bước ra khỏi hành lang đầy những bức phù điêu linh thiêng, đến sân phơi ở boong trên, lặng lẽ nhìn kỳ quan kỹ thuật hùng vĩ dưới chân mình.

Giáo đường này thực ra còn rất mới, trên thực tế, thân tàu của nó mới được hoàn thành cách nay chưa tới 35 năm, kiến trúc thượng tầng của nó cũng chỉ mới được hoàn thiện cách đây 20 năm – Các học giả của Học viện Chân Lý đã hỗ trợ thiết kế hệ thống động lực to lớn và cơ chế điều khiển phức tạp của con tàu giáo đường, ít nhất cho đến nay, những thứ này vẫn hoạt động rất tốt.

Mà trước khi hoàn thành con tàu giáo đường này, quy mô của "Giáo đường Bão Tố" nhỏ hơn nhiều so với hiện giờ, thời gian vận hành liên tục trên biển cả vô biên cũng ngắn hơn nhiều.

Nữ thần Bão Tố không bận tâm đến việc các tín đồ xây dựng Thánh điện của mình với sự giúp đỡ của dị giáo, Tứ thần cũng đều không bận tâm đến những điều này.

Trên thực tế... Tứ thần hoàn toàn không bận tâm bất cứ điều gì xảy ra trên trần thế.

Helena hít sâu một hơi, nhìn sương mù mỏng manh xung quanh con tàu giáo đường — Cảm nhận từ tầng sương mù này và bóng tối hỗn độn từ nước biển xung quanh phô ra cho thấy giờ phút này toàn bộ con tàu cứu nạn đang vận hành trong khe hở giữa hiện thực và Linh giới, tại vị trí này, hầu hết những hạm tàu bình thường di chuyển trên biển cả vô biên đều không thể quan sát thấy bóng dáng của Giáo đường Bão Tố.

Sau khi lặng lẽ hóng gió lạnh một lúc, Helena đưa tay ra, lấy từ bên người ra một mảnh gỗ được chạm khắc thủ công tinh xảo thành hình sóng.

Bà ta thầm niệm tên của Nữ thần bão tố Gormona, ném tấm bùa hộ mệnh của sóng biển được chạm khắc từ "gỗ hơi thở biển" ra biển khơi.

“Tín ngưỡng của Thánh đồ mà ngài quan tâm đã bắt đầu lung lay,” Helena nhìn chăm chú theo hướng mà tấm bùa hộ mệnh rơi xuống nước, nhẹ nhàng nói như thể đang tự lẩm bẩm một mình: “Nhưng phần nhân tính của nàng ta dường như không hề bị phủ bụi — nàng ta vẫn là con người.

Sóng biển nhẹ nhàng nhấp nhô, trong tiếng sóng khẽ vang lên lời thì thầm tựa như vô hình, Helena lắng tai nghe hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu: "Như vậy rất tốt sao... vâng, tôi hiểu rồi."

Tấm bùa gỗ hơi thở biển lăn tăn nhấp nhô trên mặt nước trong một thời gian dài, rồi lặng lẽ chìm xuống biển cả vô biên trong im hơi lặng tiếng.

Phổ Lan Đức, bên trong cửa tiệm đồ cổ.

Mặt trời buổi sáng vừa lên, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ mới được lau chùi sạch sẽ, chiếu rọi trên các kệ hàng cao thấp xen lẫn, khiến những món đồ cổ giả trên kệ hàng như được phủ một lớp ánh sáng vàng tinh vi. Nina đang ngâm nga điệu hát dân gian nhẹ nhàng thánh thoát, vui vẻ lau chùi “hàng hóa” trên kệ, thỉnh thoảng thò đầu ra, nhìn mấy bóng người bên cạnh quầy.

Alice và Shirley đang ngồi ở đó, nắm một chồng thẻ chữ cái chau mày, trong khi A Cẩu trốn trong bóng tối cạnh quầy, dùng móng vuốt cầm bút chì, cố gắng viết chính tả các chữ cái.

Nina cảm thấy đây là một chuyện rất thần kỳ — đến giờ cô vẫn không hiểu làm sao mà A Cẩu dùng móng vuốt cầm bút chì được.

Sau lần thứ ba thiếu chút nữa ngủ thiếp đi, Shirley ngáp mạnh một cái rõ to, đặt tấm thẻ chữ cái trong tay lên quầy, ngẩng đầu liếc nhìn Alice đang say sưa bên cạnh: “Cô không buồn ngủ sao?”

"Không," Alice ngẩng đầu lên, thành thật đáp lời: "Tôi không biết 'buồn ngủ' là cảm giác thế nào - Tôi chỉ ngủ lúc phải ngủ."

"... Thật tò mò làm một con rối có linh hồn là cảm giác thế nào," Shirley lẩm bẩm, sau đó cẩn thận quan sát xung quanh, rồi ngẩng đầu liếc nhìn lên hướng tầng hai như một tên trộm, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Này, sao hôm nay Duncan tiên sinh không xuống lầu vậy... Hơn nữa lúc gặp vào buổi sáng cũng cảm thấy ngài ấy đang nặng bầu tâm sự."

Alice đặt tấm thẻ chữ cái vừa học qua sang một bên, rồi nhặt một tấm khác mình vừa quên bắt đầu học lại, đồng thời lơ đãng nói: "Ngài ấy đang suy nghĩ về những bí mật trong biển sâu."

“Suy nghĩ về những bí mật trong biển sâu?” Shirley sững người một lúc: “Ý gì đây?”

"Không biết, ngài ấy nói vậy đấy," Alice khẽ lắc đầu: "Hay là cô đi hỏi ngài ấy thử xem? Ngài ấy hẳn sẽ rất vui chỉ cô một số chuyện..."

Shirley há miệng, vừa định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy giọng nói vừa hoảng vừa sợ của A Cẩu từ trong bóng tối bên cạnh quầy hàng truyền đến: "Muốn tìm đường chết cô đừng mang ta theo!"

“Ta cũng đâu có nói ta sẽ đi hỏi,” Shirley trợn mắt nhìn hướng phát ra giọng nói: “Bảng chữ cái ta còn chưa...”

Đang nói nửa chừng, cô ta đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một hồi chuông đồng lanh lảnh.

A Cẩu biến mất hoàn toàn trong nháy mắt, Alice thì thuận tay đặt tấm thẻ chữ cái sang một bên, ngẩng đầu nhìn về phía cửa: "Chào mừng ghé đến, xin hỏi... ơ? Ông Morris?"

Mới sáng sớm chạy tới chính là Morris — một học giả lớn tuổi mặc áo khoác mùa đông sẫm màu, đội mũ nỉ chóp tròn rộng vành dày, kẹp dưới nách một cuốn sách cũ trông khá nặng. Sau khi vào cửa, trước tiên ông ta chào Alice và Shirley cạnh quầy, sau đó nhìn về phía Nina đang thu dọn kệ hàng bên cạnh: "Duncan tiên sinh có ở đây không?"

“Chú ấy đang ở trên lầu,” Nina gật đầu, tò mò nhìn lão tiên sinh: “Thầy tìm chú ấy có việc ạ?”

“Hình như thầy đã tìm ra nguồn gốc của ký hiệu đó,” Morris vui vẻ giơ giơ cuốn sách cũ mình mang tới: “Thật không thể tin được, nó lại xuất hiện trong một tài liệu lịch sử về Vương quốc Crete cổ đại — hơn nữa còn không mấy nổi bật như vậy!”

Bình Luận (0)
Comment