Nghe được lời nói của thần quan tử thần trước mặt, ông già canh gác lại không lập tức phối hợp giống như những người gác mộ bình thường, mà là bất mãn nhíu mày: "Tôi là người trông coi nghĩa trang, chưa từng nghe nói qua cách nói hành động trong nghĩa trang cũng cần người canh gác phải tránh mặt."
"Tình huống đặc biệt, lão tiên sinh," Người đàn ông áo đen thấp bé bước tới nửa bước, nói với ngữ khí nghiêm túc và thành khẩn, mà sau khi nhìn thấy biểu cảm cố chấp trên mặt ông già canh gác, hắn ta cuối cùng thở dài một hơi: "Được rồi, kỳ thật vốn không nên nói với ông đâu — thi thể này, phải đưa đến Giáo đường Tĩnh Mật.”
"Giáo đường Tĩnh Mật?" Ông già canh gác theo bản năng nóira: "Đây rốt cuộc là..."
"Ô nhiễm nghiêm trọng không rõ có thể liên quan đến thứ gì đó ở sâu trong quặng mỏ, chúng tôi phải cử hành nghi thức thanh tẩy đặc biệt, người sống ở hiện trường càng ít càng tốt," Người đàn ông thấp bé nghiêm mặt nói: "Không chỉ ông phải tránh đi, tôi và một trong những đồng nghiệp của tôi cũng phải cùng ông tránh đi."
Đang nói, người đàn ông cao to lực lưỡng trong đám người mặc đồ đen cũng đứng dậy, lặng lẽ đi đến bên cạnh người đàn ông thấp bé.
Ông già canh gác nhìn hai thần quan đồ đen trước mặt, rồi lại nhìn về phía cô gái mặc đồ đen đứng bên cạnh bục để thi — người sau lúc này đã lấy thảo dược và dầu thánh mang theo người dùng để cử hành nghi thức ra, bắt đầu bố trí một tế đàn tạm thời ở khoảng đất trống phía trước bục để thi.
"Được rồi, nếu có liên quan đến quặng mỏ và ô nhiễm, thì đây không phải là phần tôi nên phụ trách," Ông già cuối cùng từ bỏ sự bướng bỉnh của mình, nhún vai, thu lại súng săn, quay người đi về phía con đường nghĩa trang, rồi lại quay đầu gọi hai người đàn ông đồ đen một cao một thấp: "Tới đây nào, trong căn phòng nhỏ của tôi còn có ít trà nóng, các người cũng có thể sưởi ấm trong đó, nghĩa trang vào ban đêm lạnh hơn bên ngoài nhiều."
Hai người áo đen đưa mắt nhìn nhau, vừa cất bước đuổi theo ông già vừa thuận miệng nói: "Thế thì cảm ơn nhiều vì sự tiếp đãi, lão tiên sinh."
Ông già canh gác và hai người áo đen rời đi, bên cạnh bục để thi chỉ còn lại cô gái mặc đồ đen có môi rất mỏng và một người đàn ông gầy gò khác vẫn luôn trầm lặng ít nói.
Cùng một chiếc quan tài đã im lìm từ lúc nào.
Duncan yên lặng nằm trong quan tài, vừa nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi với người canh gác, vừa suy đoán lai lịch của mấy vị khách không mời mà đến xuất hiện sau đó.
Chuyến đổ bộ lên Hàn Sương... thực sự rất khác so với ở Phổ Lan Đức, mặc dù có vẻ không suôn sẻ lắm nhưng cũng rất vui.
Điều duy nhất khiến anh không hài lòng là hiệu suất thực thi thấp kém của thân xác này.
Duncan trong quan tài giơ tay lên, nhìn một cụm ngọn lửa nhỏ màu xanh lá nhảy nhót trên đầu ngón tay, chiếu sáng không gian nhỏ hẹp này.
May mà hiệu lực của ngọn lửa linh thể không bị ảnh hưởng.
Trong ánh lửa xanh lá đung đưa, anh nhìn thấy những tấm ván gỗ rẻ tiền và kém chất lượng, lớp lót bằng vải thô ráp, phù văn dày đặc trên nắp quan tài và huy hiệu hình tam giác ở trung tâm của phù văn — đó hẳn là ấn ký của Thần chết Bartok.
Những phù văn và huy hiệu đó rõ ràng cũng không phải là "sản phẩm thủ công cao quý", mà hẳn là được in trực tiếp bằng máy móc, dù sao thì hiệu quả cũng tương tự.
Duncan lại vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài quan tài.
Quan tài rất mỏng, niêm phong lại không đủ chặt, anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói chuyện của người bên ngoài, anh vừa mới nghe thấy tiếng người canh gác đó và hai vị khách không mời mà tới rời đi, giờ phút này thì còn có thể nghe được một ít tiếng sột soạt, hình như là những người ở lại đang đi lại bên cạnh quan tài.
Họ định làm gì vậy?
Người phụ nữ mặc đồ đen ngừng động tác lập tế đàn trước bục để thi.
Cô ta đứng dậy, liếc nhìn hướng người canh gác rời đi, sau khi xác nhận người canh gác già cứng đầu đó đã đi xa, liền nhỏ nước bọt xuống đất bên cạnh, sau đó cất bước đi về phía chiếc quan tài trước mặt.
“Tế đàn” vừa được bố trí xong bị cô ta vô tư giẫm lên, bột thảo dược và bình gốm đựng tinh dầu bị đá văng ra xa.
Trong khi người đàn ông mặc đồ đen lầm lì kia đã đi đến bên cạnh quan tài, hắn ta vung thủ trượng mang theo bên người, đầu thủ trượng bật ra đầu nối bằng kim loại, hóa thành một cây nạy.
"Đợi một chút trước đã," Người phụ nữ mặc đồ đen giơ tay ngăn cản đồng bọn của mình, sau đó đi tới trước quan tài, cong ngón tay gõ gõ lên: "Còn ở đó không?"
“À, còn,” Duncan đáp ngay: “Có chuyện gì vậy?”
Cô gái mặc đồ đen nhíu mày, dường như có chút nghi hoặc, nhưng sau đó dửng dưng nói: “Ngươi biết mình là ai không?”
"... Không rõ," Duncan thuận miệng bịa chuyện: "Thật ra đến giờ ta vẫn còn mơ hồ, không rõ làm sao mình đến được đây, hơn nữa vừa nãy còn có một người trông coi nghĩa trang nói ta kỳ thật đã là người chết, ba ngày sau sẽ thiêu hủy... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các người lại muốn làm gì?"
"À, chúng ta tới giúp ngươi," Cô gái mặc đồ đen nhàn nhạt nói: "Ngươi chắc là không muốn bị thiêu hủy, đúng chứ?"
"Đó là điều đương nhiên — Mặc dù mùa đông ở Hàn Sương quả thật rất lạnh, nhưng việc giữ ấm trong lò hỏa táng vẫn quá mang tính thách thức. Các người định thả ta ra ngoài sao?"
“Lời nói đùa nhạt nhẽo của ngươi lạnh hệt như đêm nay, tiên sinh,” Người phụ nữ mặc đồ đen cười nói: “Đương nhiên, chúng ta sẽ thả ngươi ra, sau đó ngươi chỉ cần đi theo chúng ta, không cần lo lắng có người tiếp tục gây rắc rối cho ngươi."
“Vậy thì cảm ơn nhiều rồi.” Giọng nói trong quan tài đáp lại rất lịch sự.
Người phụ nữ mặc đồ đen thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, hơi lui ra nửa bước, gật đầu với người đàn ông im lặng đang cầm cây nạy trong tay: “Cạy ra.”
Người đàn ông im lặng lập tức bước tới, trong tiếng cạy cọt kẹt, chiếc quan tài vốn đã không mấy bền chắc nhanh chóng bị cạy mở. Sau đó, hắn ta lại dùng thủ trượng đẩy về phía trước, đẩy hoàn toàn nắp quan tài đen kịt sang một bên.
Tấm ván trượt khỏi bục và rơi nặng nề xuống trên đất đá vụn.
Người phụ nữ mặc đồ đen giơ một ngón tay lên ra hiệu im lặng, trong cổ họng cô ta lại phát ra tiếng càu nhàu khàn khàn, nghe ra lại không giống tiếng người.
Mà theo động tác tay "im lặng" của cô ta, nắp quan tài rơi xuống đất lại thật sự không phát ra một tiếng động, thậm chí trong nháy mắt, tấm ván nặng nề đã hóa thành bụi đen phiêu tán theo gió và biến mất không một tiếng động trong màn đêm.
Sau đó, một nam một nữ mặc đồ đen ngẩng đầu nhìn về phía quan tài mở toang.
Một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, tay chân thô kệch, mặc áo khoác nâu sẫm từ bên trong ngồi dậy, tò mò nhìn bọn họ.
Thật lâu sau, trên mặt Duncan hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, anh khẽ thở dài một tiếng: “A, dường như trở nên thú vị rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Người phụ nữ mặc đồ đen nhíu mày, sau đó lập tức nghiêm mặt lại, dùng giọng trầm thấp dường như mang theo lực lượng kỳ lạ căn dặn: “Hãy ra ngoài trước, rồi theo chúng ta rời khỏi đây.”
"Không vội," Duncan ngồi trong quan tài, mỉm cười lắc đầu: "Xiềng xích trên người các ngươi đúng là rất khác biệt — ác ma biển sâu của các ngươi cũng rất khác biệt, ta còn tưởng rằng thứ đó chỉ là chó nữa."
Nam nữ áo đen nghe vậy đồng thời ngẩn ra, giây tiếp theo liền lộ ra vẻ khiếp sợ. Người phụ nữ có môi rất mỏng thậm chí vô thức lui về phía sau nửa bước, kinh ngạc và cảnh giác nhìn chằm chằm Duncan ngồi trong quan tài: "Ngươi có thể nhìn thấy ngụy trang của chúng ta?!"
"Ngụy trang?"
Duncan nhướng mày, ánh mắt đảo qua hai người trước mặt —
Một người phụ nữ, mặc một chiếc váy đầm dài màu xám xịt, khuôn mặt trông gầy gò và cay nghiệt, giữa cổ và xương quai xanh nhô ra một sợi dây xích sẫm màu, sợi dây xích rõ ràng là một thể với thân thể của cô ta, như thể kéo dài trực tiếp từ xương quai xanh, cuối sợi xích nối với một con quái điểu xấu xí do mảnh xương đen xoắn lại hợp thành toàn thân.
Con quái điểu với cơ thể bóc khói đen đáp xuống vai người phụ nữ một cách vững vàng, hai lỗ thủng huyết sắc trên đầu đang nhìn chằm chằm vào Duncan, từng chiếc xương trên khắp cơ thể đều đang khẽ run lên.
Người còn lại là một người đàn ông gầy gò, mặc một chiếc áo khoác dày màu xanh xám, một sợi xích vươn trực tiếp ra từ trong cổ họng của hắn ta, đầu kia của sợi xích nối với một con sứa khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung. Con sứa trông như không có thực thể, toàn thân đều do khói mù bay lơ lửng hợp thành, sâu trong nó còn có một hạch tâm màu đỏ như máu, hạch tâm không ngừng phồng ra co lại, giống như một trái tim.
Sợi xích đen như mực, cộng sinh với sinh vật quỷ dị với khói đen vờn quanh.
Hiển nhiên là hai giáo đồ Nhân Diệt.
Mà hai tín đồ tà giáo này lúc này đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
"À đúng rồi, ngụy trang," Duncan gật đầu khi muộn màng hiểu ra, sau đó từ trong quan tài đứng dậy từng chút một, chậm rãi đi ra ngoài, rồi lại cẩn thận leo xuống khỏi bục — động tác của anh rất chậm, bởi vì thân xác này thật sự không dễ sử dụng lắm: "A Cẩu dường như có tài năng can thiệp vào nhận thức và giúp người cộng sinh ngụy trang thân phận, hóa ra đây là kỹ xảo thông dụng của các ngươi sao? Nhưng thứ cho ta nói thẳng, năng lực ngụy trang này của các ngươi thật đúng là không đáng tin cậy lắm, ta chưa từng thấy qua trường hợp không xảy ra sai sót..."
"Dừng lại!" Nữ giáo đồ cuối cùng phản ứng lại, cô ta đột nhiên lui về phía sau mấy bước, sau đó giơ ngón tay chỉ về phía Duncan, trong lời nói phát ra từ cổ họng dường như xen lẫn một âm thanh trầm khàn khác, giống như có một người thi thuật khác đang niệm tụng lời nguyền thông qua cổ họng của cô ta: "Ta tước đoạt khả năng di chuyển của ngươi, lệnh cho ngươi dừng lại ở đây!"
Duncan cuối cùng cũng bước xuống bục, rồi chậm rãi tiến lên hai bước, tò mò phía người phụ nữ cách đó không xa: “Cho nên, đây chính là cái gọi là 'lời nguyền' mà giáo đồ Nhân Diệt mượn từ miệng ác ma?
“Thôi được, có sao nói vậy, xác thực ưu nhã hơn Shirley một chút.
"Nhưng bây giờ xem ra, hiệu quả hình như còn không bằng Lưu Tinh cẩu — thứ đó ít nhất có thể khiến ta giật mình."