Nơi bản thân đang ở bây giờ, hẳn là một cơ sở công cộng dùng cho việc đặt thi thể tạm thời, giọng nói bên ngoài quan tài, hẳn là đến từ người trông coi cơ sở này.
Người trông coi dường như có kinh nghiệm rất phong phú, ông ta gọi dị động truyền tới từ trong quan tài là hiện tượng “người xao động”, hơn nữa còn nói chuyện với mình một cách lý trí và rõ ràng, không hề tỏ ra hoảng hốt lo sợ trong quá trình này.
Thân thể mà bản thân hiện đang nhập vào dường như là một công nhân trong hầm mỏ, nguyên nhân cái chết là do rơi từ trên cao xuống, cơ thể có những khiếm khuyết về mặt vật lý nghiêm trọng.
Trong khi nói chuyện với giọng nói bên ngoài quan tài, Duncan âm thầm tổng kết những thông tin hữu ích, đồng thời khẳng định thêm suy nghĩ hiện tại của mình rằng cơ thể này quá vô dụng.
Suy cho cùng, ngay cả khi không tính đến tình trạng cực kỳ yếu ớt của cơ thể này, anh cũng rất khó đội thân xác một người teo tóp chạy khắp nơi bên ngoài — tất nhiên, trên thế giới này tồn tại loại hiện tượng "người bất tử", các thủy thủ trên con tàu của Tirian dường như toàn là những pháp sư gầy trơ xương mất một góc đầu và mất một mảnh tim, nhưng cho dù là người bất tử, thì đó cũng không phải là thân phận có thể hoạt động một cách công khai trong thành bang, điều này không hề đáp ứng yêu cầu của bản thân.
Mà trong khi Duncan đang âm thầm tính toán trong lòng thì thần kinh căng thẳng của người canh gác già bên ngoài quan tài cũng chưa bao giờ thả lỏng.
Khẩu súng săn hai nòng trong tay ông già vẫn chỉa về phía quan tài, bột thảo dược rắc trên mặt đất trước đó giờ phút này tỏa ra một tia sáng nhàn nhạt, giọng nói của ông ta vẫn luôn bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm súng săn của ông ta đã hơi trắng bệch.
Ông ta đang đợi người xao động trong quan tài tiêu hao hết chấp niệm và lý trí cuối cùng trong linh hồn, chờ người chết lảm nhảm đó dần mệt mỏi và chấp nhận sự thật về cái chết của mình — theo kinh nghiệm của ông ta, điều này thường không mất quá nhiều thời gian, dưới tác dụng trấn an cực mạnh của đèn xách và bột thuốc, thường chỉ cần nửa tiếng, một linh hồn không an phận sẽ yên lặng lại.
Thông thường mà nói, người chết trong lúc nói chuyện sẽ dần dần trở nên vô tri vô giác, rất nhanh sẽ không còn nhớ rõ lời nói; Thông thường mà nói, giọng nói trong quan tài sẽ biến thành những tiếng xì xào mơ hồ, cuối cùng hóa thành lời nói mê khàn khàn; Thông thường mà nói…
Nhưng tại sao vị trong quan tài này dường như càng trở nên hăng hái hơn khi trò chuyện?!
"Ông có biết bây giờ ta đang ở đâu không? À, tất nhiên ta biết rằng đây là nơi đặt thi thể, ý ta là vị trí ở đây... ông biết đấy, ta không thể nhìn thấy xung quanh trên đường được đưa đến.
"Thời tiết hôm nay thế nào? Chắc là hơi lạnh nhỉ? Hình như ta còn nghe thấy tiếng gió bên ngoài, ban đêm ở Hàn Sương không dễ trải qua...
"Bây giờ là mấy giờ rồi? Ông đã ăn cơm hay chưa? Bên cạnh ông có đồng nghiệp nào không?"
"Gần đây trong thành bang có tin tức gì không? Ta không nhớ rõ chuyện trước đây lắm... Phải rồi, ông có biết một người tên là Brown Scott không? Hình như ông ta là một học giả phong tục tập quán dân tộc hoặc học giả lịch sử, sống ở phố Fireplace, một người bạn của ta rất thân với ông ta..."
Người canh gác già cảm thấy mồ hôi hột trên trán mình toát ra từng chút một, ông ta dám thề với Bartok rằng, trong phần lớn sự nghiệp của mình, ông ta chưa bao giờ gặp phải tình huống tà ma như thế này; Một thi thể xao động bất an, dưới tiền đề đã trải qua nghi thức an hồn do “Người gác cổng” của Giáo hội Tử Vong cử hành, dưới sự trấn an hiệu quả cao của đèn xách và thảo dược, vậy mà không có chút dấu hiệu ngủ yên, ngược lại càng lúc càng tỉnh táo giống như một người sống!
Điều này khiến ông ta liên tưởng đến lời đồn đại khiến lòng người bất an gần đây trong thành bang, liên tưởng đến những câu chuyện liên quan đến “người chết trở về”.
Trong ranh giới giữa sự sống và cái chết do Thần chết Bartok đặt ra, thật sự đã xuất hiện lỗ hỏng?
“Tiên sinh,” Người canh gác già siết chặt khẩu súng săn trong tay, giọng nói trở nên hơi nghiêm túc: “Ngươi đã nói đủ nhiều rồi, nếu ta là ngươi, bây giờ đã mau sớm yên lặng lại, thành thật trở lại trong giấc ngủ say — nếu không đến khi mặt trời mọc lên, ngươi sẽ cảm thấy không mấy dễ chịu."
Duncan ở trong quan tài suy nghĩ một chút, có chút bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật ta rất muốn hợp tác với ông, nhưng hiện tại ta thật sự có chút không ngủ được... Hay là ông giúp ta mở cái nắp này ra, rồi cho ta thêm một liều thuốc an thần giúp ngủ ngon?"
"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi..."
Ông gà canh gác trầm giọng nói, nhưng vào lúc này, một loạt tiếng vỗ cửa rào đột ngột và chói tai từ lối vào nghĩa trang truyền tới, cắt đứt lời ông ta muốn nói tiếp theo.
Đêm khuya thế này, tại sao còn có khách thăm đến?
Ông già canh gác kinh ngạc nhìn về hướng phát ra tiếng vỗ, chỉ thấy mấy bóng người mặc áo khoác đen đứng ngoài cổng rào cao chạm khắc dưới đèn đường, đèn khí chói lọi hắc lên trên người những người đó, khiến bóng của bọn họ kéo ra rất dài, sau lưng bọn họ nổi lên một vầng sáng.
Một trong số những người đó giơ tay và chỉ thứ gì đó dưới ánh đèn đường.
Đó là một hy hiệu kim loại hình tam giác, tượng trưng cho sứ giả của Thần chết Bartok.
Ông già canh gác chấn động trong lòng, vô thức nhìn lại quan tài mới tinh.
Tiếng nói trong quan tài tạm thời im bặt.
Sau một chút do dự, ông già xoay người bước nhanh về phía cửa vào nghĩa trang.
Theo tiếng xích sắt nới lỏng ken két và tiếng trục cửa chuyển động kẽo kẹt, cánh cổng cao chót vót của nghĩa trang mở ra.
Người canh gác già ngẩng đầu lên và quan sát những bóng người đứng dưới ánh đèn đường bằng ánh mắt thận trọng.
Ba nam một nữ, tất cả đều mặc áo khoác dày sẫm màu, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành dày như nhau, bọn họ lẳng lặng đứng trong gió đêm, trang phục và tư thế im lặng khiến người ta không khỏi liên tưởng đến nửa đêm có quạ đen đứng cạnh bia mộ.
Trong khi ông già ngẩng đầu quan sát những vị khách không mời mà đến đó, những vị khách không mời mà đến cũng đang quan sát ông già gác mộ có khí chất âm u này, ngay sau đó, một người đàn ông có vóc người hơi lùn trong đó bước tới trước nửa bước, giơ huy hiệu hình tam giác trong tay lên, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng mở lời:
"Sự yên lòng của cái chết cuối cùng sẽ bảo vệ tôi ông — phụng mệnh lệnh của giáo đường thành bang, chúng tôi đến để đưa một người chết đi, hắn hẳn là mới được đưa đến nghĩa trang này."
“Thần quan của Thần chết?” Ông già canh gác theo bản năng có chút sinh nghi, hơi nhíu mày nhìn huy hiệu hình tam giác trong tay: “Người gác cổng Agatha vừa mới rời đi mấy giờ trước, cô ấy chưa từng nhắc tới sẽ có thần quan khác tới đây tiếp đón người chết, hơn nữa... bây giờ là nửa đêm, không phải là thời điểm tốt để tiếp đón người chết."
"Tình huống đặc biệt, người chết đó cần được chuyển đến một nơi an toàn hơn," Một người khác trong số những vị khách không mời mà đến cho biết, đó là một cô gái, cô ta có chiều cao trung bình, đường nét trên mặt tỏ ra lạnh lùng và cứng nhắc, đôi môi rất mỏng: "Xin hãy hợp tác, liên quan đến sinh tử, đừng làm chậm trễ."
Ông già canh gác nghe thấy đối phương nhắc tới "tình huống đặc biệt" thì trong lòng chấn động, rồi lại nghĩ tới âm thanh lải nhải không ngừng bên trong quan tài, ông ta lập tức xua tan đi nghi hoặc trong lòng.
Xem ra người xao động trong quan tài quả thật có chút đặc biệt, hơn nữa phía giáo hội cũng đã có phản ứng, mặc dù không biết các thần quan của giáo hội làm thế nào đưa ra phán đoán, nhưng dù sao hiện tại các nhân sĩ chuyên nghiệp cũng đã tới.
Ông già không hề thích người ngoài tới quấy rầy nghĩa trang của mình, nhưng vì đối phương là thần quan chính thức nắm giữ huy hiệu của thần chết, ông ta cũng không cần phải ngăn cản gì nữa.
Ông ta càng hy vọng phiền toái đêm nay có thể mau sớm kết thúc.
“Đi theo tôi,” Ông già lầm bầm một câu, xoay người tránh đường dẫn đến nghĩa trang: “Mọi người đến thật đúng lúc.”
“Đến thật đúng lúc?” Trong đó có một người đàn ông cao lớn cường tráng mặc đồ đen đang cất bước đi theo, nghe vậy hơi ngẩn ra: “Sao lại nói như vậy?”
"Thi thể đó đã bắt đầu xao động rồi, ha, lảm nhảm, nói không ngừng, càng nói thì càng hăng hái, tôi thậm chí còn hoài nghi rằng hắn sẽ vượt qua ranh giới thứ nhất và trở thành một người bất tử - đó sẽ là một rắc rối lớn, cư dân phụ cận sẽ không thích tin tức này đâu," Ông già canh gác lắc đầu: "Mọi người đều không thích người bất tử, người Hàn Sương đặc biệt không thích, điều này sẽ khiến người ta liên tưởng đến chiếc chiến hạm bị nguyền rủa đó, bên trên toàn là người bất tử..."
Nghe ông già lầm bầm phàn nàn dọc đường, bốn người áo đen theo bản năng trao đổi ánh mắt, dường như có chút kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, cô gái môi rất mỏng lắc đầu, ra hiệu chuyện này nên bình tĩnh.
Ba người còn lại khẽ gật đầu, im lặng tiếp tục đi theo bước chân của ông già canh gác, người đàn ông lùn trước đó trưng ra huy hiệu giáo hội thì tiện tay ném huy hiệu trong tay xuống đất.
Huy hiệu lặng lẽ rơi xuống đất, ngay khi chạm đất liền hóa thành khói đen tung bay và phân tán theo gió.
Một nhóm người nhanh chóng đi qua đường mòn trong nghĩa trang và đến bục để thi dùng để đặt người chết tạm thời.
Trên những bục ngay ngắn, từng dãy quan tài đơn sơ im lìm trong gió đêm, chiếc đèn xách mà ông già canh gác treo trên cọc trước đó vẫn đang yên bình đốt cháy, bột thảo dược trên mặt đất vẫn đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thấy những biện pháp phong ấn này vẫn đang vận hành bình thường, ông già canh gác hiển nhiên hơi yên tâm, sau đó ông ta tiến lên hai bước, chỉ vào chiếc quan tài mới đặt đó: “Cái này, thứ các người muốn tìm, vừa mới được đưa tới tối nay.”
Bốn người áo đen trao đổi ánh mắt, cô gái môi rất mỏng đi tới cạnh bục, khẽ cau mày quan sát quan tài trước mặt: "... Chính là nó sao..."
"Có thể là vậy," Duncan trong quan tài thản nhiên nói: "Các người làm gì vậy?"
Cô gái bỗng chốc hơi mở to hai mắt, dường như bị giọng nói trong quan tài làm cho giật mình. Ba người đàn ông còn lại hiển nhiên cũng giật mình, họ khẩn trương nhìn nhau. Người đàn ông cao lớn trong đó không khỏi thấp giọng nói: "Không đúng lắm..."
“Cái gì không đúng lắm?” Ông già canh gác dường như có thính lực rất tốt, nghe vậy hơi tò mò: “Các người không giải quyết được?”
"Không, chúng tôi tới chính là để giải quyết chuyện này," Cô gái đồ đen lập tức nói, sau đó cô ta nhìn về phía ba đồng bọn của mình, dường như cân nhắc rất nhanh, sau đó gật đầu với ông già canh gác: "Kế tiếp... ngài cần tạm thời tránh mặt một chút."