Một cụm sao mờ và nhấp nháy bất thường thu hút sự chú ý của Duncan.
Chùm ánh sáng lấp lánh đó và ánh sao xung quanh có một sự khác biệt mờ nhạt, ánh sáng yếu ớt hư ảo của nó giống như một ảo ảnh trong suốt, mà vẻ ngoài chập chờn sáng tắt bất định thì khiến người ta có một loại cảm giác nó sẽ biến mất bất cứ lúc nào — Duncan ở trong không gian hỗn loạn này cũng không phải chưa thấy qua những tia sáng yếu ớt, nhưng ngay cả khi những tia sáng đó yếu đi, chúng cũng sẽ không phơi ra dáng vẻ hư ảo tiêu tán như thế này.
Anh khẽ nhíu mày.
Ánh sáng yếu ớt thường có nghĩa là thân xác vừa mới chết không lâu, nhưng đồng thời, cảm giác hư ảo mờ nhạt lại gần như trong suốt... có nghĩa là gì?
Anh duỗi ngón tay chạm nhẹ vào quang huy.
Một giây kế tiếp, anh cảm giác ý thức của mình đột nhiên vượt qua ranh giới dài vô tận, từ trên Thất Hương Hào phóng chiếu đến trong một thân xác hoàn toàn mới, cảm giác lạnh lẽo và tê dại từ tứ chi lan tràn, sau đó cảm giác tê dại dần dần biến mất, anh bắt đầu cảm nhận được xúc cảm của làn da và nhịp đập chậm rãi của trái tim.
Nhưng chẳng biết tại sao, anh luôn cảm thấy thân thể mới này vô cùng nặng nề, bắt đầu kiểm soát thì dường như bị một tấm màn dày ngăn cách — anh tốn rất nhiều sức mới có thể miễn cưỡng cử động được ngón tay, rồi tốn sức lực tương tự mới có thể mở mí mắt ra một khe hở.
Trước mắt là bóng tối.
Là một người mù? Hay mắt bị che lại?
Duncan theo bản năng mò mẫm giơ tay lên, muốn kiểm tra tình trạng của mắt, kết quả vừa mới giơ tay lên liền cảm giác cánh tay đụng phải một vật cản cứng và lạnh lẽo nào đó, sau đó anh lại giơ cánh tay còn lại lên, kết quả cánh tay này cũng đụng phải thứ gì đó.
Anh mò mẫm xung quanh và cuối cùng nhận ra rằng mình đang bị mắc kẹt trong một… đồ đựng.
Là quan tài.
Duncan yên lặng nằm trong bóng tối, sau một lúc lâu im lặng mới thở dài: “Tốt thôi, rất hợp lý…”
Khi nhập vào xác chết bị mắc kẹt trong quan tài quả thực là một diễn biến rất hợp lý - trước đây liên tiếp nhập vào hai lần không bị hạn chế mới thuộc tình huống hiếm thấy.
Nhưng tại sao cứ phải vào lúc này lại trở nên hợp lý!
Một cảm giác phiền não dở khóc dở cười bất giác dâng lên trong lòng, Duncan dường như hơi hiểu được phần nào cảm giác kinh ngạc không nói nên lời của A Cẩu và Fanna khi họ đối mặt với "sự phát triển hợp lý trên Thất Hương Hào" trước đó là ra sa. Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc tiếp tục cảm khái - anh phải tìm cách thoát ra khỏi cỗ quan tài này mới được.
Nếu không anh sẽ phải từ bỏ thân xác hữu duyên vất vả lắm mới chọn trúng này, rồi chọn lại một đối tượng khác để nhập vào trong không gian hỗn loạn đen tối kia, mà rất có thể sẽ lại bị mắc kẹt trong một chiếc quan tài khác.
Duncan bắt đầu cử động tay chân, thử đẩy nắp trên đầu ra đồng thời làm quen với cảm giác về thân xác xa lạ không dễ sử dụng này. Mới rồi thông qua gõ xung quanh quan tài, anh đã xác nhận được cỗ quan tài này không hề bị chôn trong đất, nó có khả năng chỉ tạm thời được đặt ở một nơi nào đó, điều này có nghĩa là chỉ cần đẩy nắp trên đầu ra, anh sẽ có thể ra khỏi nơi này.
Tuy nhiên, nắp quan tài khó giải quyết hơn anh tưởng tượng — nắp bị đóng đinh cố định, thậm chí có thể còn có thêm khóa, mà thân xác anh đang chiếm giữ bây giờ thì quá "thấp kém", cảm giác từ tay chân truyền tới thậm chí còn yếu hơn cả thi thể lần đầu tiên anh chiếm giữ tại hiện trường hiến tế dưới đường thoát nước, đừng nói là đẩy nắp quan tài bị đóng đinh ra, ngay cả di chuyển xung quanh cũng có vẻ vô cùng khó khăn.
Đây rốt cuộc là người chết yếu đến cỡ nào?
"Này! Có ai ngoài đó không? Ta nghĩ mình vẫn có thể cứu được! Gọi thầy thuốc đến — nếu không được, gọi bác sĩ pháp y cũng được..."
Duncan vừa đẩy nắp quan tài phía trên ra vừa kêu la bất lực, anh mặc kệ điều này có dọa đến người khác hay gây ra phiền toái gì hay không — trải qua một thời gian ngắn thích ứng và cảm nhận, anh đã xác nhận được trạng thái của thân thể này cực kỳ tệ hại, căn bản không thể dùng lâu dài, thiết nghĩ giống với "tế phẩm" lần đầu tiên mình chiếm giữ, đây cũng là một thân xác một lần sử dụng, nếu đã là một lần sử dụng... vậy cũng không có gì phải băn khoăn.
Bất kể ai được dẫn tới, chỉ cần khiến mình có thể ngồi dậy quan sát tình hình xung quanh là được, nếu may mắn còn có thể thu thập được một ít tin tức, dù sao điều tồi tệ nhất cũng chỉ là trực tiếp bị nhốt chết trong cỗ quan tài này, chung quy không thể tồi tệ hơn.
Lúc này anh thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ lung tung, nghĩ xem mình có nên hỏi thăm kinh nghiệm của Alice hay không — Làm thế nào mà con rối đó lại thoát ra khỏi quan tài được khi nó bị đóng đinh và quấn mấy vòng xiềng xích? Chỉ dựa vào sức mạnh tự nhiên thôi sao?
Trong nhà xác nghĩa trang tĩnh mịch, tiếng gõ lạch cạch và tiếng gọi khàn khàn the thé dường như đặc biệt đột ngột.
Người canh gác đương nhiên sẽ không bỏ qua động tĩnh dị thường đột ngột xuất hiện này.
Cánh cửa căn phòng nhỏ của người canh gác bị đẩy ra, ánh đèn xách chiếu sáng con đường dẫn đến nhà xác bên ngoài nhà gỗ, một ông già u ám với đôi mắt hung ác và lưng còng đi ra khỏi phòng. Ông ta xách chiếc đèn xách trong một tay, tay còn lại cầm chặt khẩu súng săn hai nòng uy lực lớn, đôi mắt vàng đục ngầu dán chặt vào hướng phát ra âm thanh.
"... Nghĩa trang đêm nay náo nhiệt quá rồi."
Ông già làu bàu với giọng điệu bất thiện, tiện tay treo chiếc đèn xách vào chiếc móc sắt quanh eo, sau đó vẽ một huy hiệu hình tam giác trên ngực, rồi nhấc khẩu súng săn hai nòng lên và chậm rãi đi về phía những chiếc quan tài gỗ.
Quan tài vẫn kêu vang lạch cạch, người chết trong quan tài khá cố chấp gõ miết vào vách ngăn cách giữa hắn và thế giới của người sống, hơn nữa còn vừa gõ vừa cầu cứu người bên ngoài giúp đỡ.
"Có ai không? Giúp với, ta nghĩ đây là một chẩn đoán sai!"
"Yên lặng lại nào!" Người canh gác nhấc khẩu súng săn hai nòng lên, tiếng lách cách của khóa an toàn được mở phát ra đặc biệt rõ ràng trong đêm, ông già khom lưng nhìn chằm chằm vào quan tài và hét lên một cách giận dữ: "Ngươi nên đi ngủ rồi — Bây giờ ngươi thuộc về một thế giới khác, thế giới của người sống đã không còn chỗ cho ngươi dung thân."
Tiếng gõ trong quan tài đột nhiên ngừng lại.
Duncan phán đoán giọng nói bên ngoài, đó hẳn là một ông già, cách mình rất gần, hơn nữa vừa rồi còn có tiếng va chạm nhẹ nhàng của cơ cấu kim loại, có lẽ là âm thanh của vũ khí.
Có người thì dễ xử lý rồi — như vậy bất kể bản thân có thoát ra được hay không, đều có thêm một con đường để tiếp xúc với thông tin bên ngoài.
“Xin chào, ta muốn biết đây rốt cuộc là chuyện thế nào,” Duncan hắng giọng, suy nghĩ làm thế nào để phát huy toàn lực giá trị của thân xác này, dễ dàng nghe ngóng thêm nhiều tin tức hơn từ miệng của người bên ngoài quan tài: “Ta bị nhốt ở trong... quan tài này, nhưng trong đây chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó, ta vẫn còn sống, ông nghe này, giọng nói của ta thực sự khá ôn hòa."
"Hô hấp là ảo giác thường thấy của người chết, quyến luyến đối với thế giới của người sống là chấp niệm do tiềm thức lưu lại ở vỏ ngoài đại não, điều này quả thực không dễ chấp nhận mấy, nhưng Bartok đã chuẩn bị một điểm quay về tốt hơn cho linh hồn của ngươi," Người canh gác già nhìn chằm chằm vào quan tài, một tay vẫn cầm khẩu súng săn, tay còn lại thì bình tĩnh phác họa huy hiệu đại diện cho Thần chết trên không trung, sau đó lại móc từ trước ngực ra một gói thuốc bột khô nhỏ, bôi một phần bột lên trên nòng súng săn, rắc phần còn lại trên mặt đất: "Im lặng nằm xuống đi, ngươi nên cảm thấy buồn ngủ rồi, đó là tiếng gọi của Chúa tể Tử Vong, hãy tuân theo nó, điều này tốt cho cả chúng ta."
Nội dung giáo huấn của Chúa tể tử vong Bartok — Duncan âm thầm ghi nhớ đoạn này, sau đó hắng giọng, tiếp tục vòng vo: "... Nhưng ta vẫn cảm thấy mình có thể cứu được, lỡ như chẩn đoán sai thì sao?"
Người canh gác già tay cầm khẩu súng săn cau mày, không biết vì sao, ông ta luôn cảm thấy "người xao động" đêm nay khác với bất cứ tên nào mà ông ta đã gặp trong sự nghiệp của mình, giọng nói trong quan tài nghe có vẻ hơi quá lý trí, thậm chí còn biết kì kèo, nhưng ngay sau đó ông ta lắc đầu và bỏ đi suy nghĩ lộn xộn này lại sau lưng:
"Thứ cho ta nói thẳng, ngươi đã vấp ngã và rơi khỏi lan can chắn của giếng máy, rơi thẳng xuống hầm mỏ sâu 100 mét, sau đầu bị nứt, thầy liệm đã mất rất nhiều công sức mới có thể chắp nối lại hộp sọ của ngươi — tiên sinh, theo như ta thấy, độ khó chẩn đoán sai cho ngươi... là cực kỳ cao."
Duncan lắng nghe giọng nói truyền tới từ bên ngoài quan tài, lặng lẽ đưa tay chạm vào sau đầu.
"... Được rồi, ta thừa nhận mình bị thương dường như có chút nặng, trạng thái của thân thể này quả thật không quá thích hợp rời khỏi cỗ quan tài này," Anh thở dài: "Quấy rầy rồi."
Người canh gác già im lặng vài giây, lặng lẽ thắp một chiếc đèn xách dự phòng khác ở bên hông, đồng thời treo nó lên một chiếc cọc gỗ gần bục để thi nhất, rồi bình tĩnh nói: “Không cần khách khí – so với đại đa số kẻ xao động, ngươi cũng coi như là biết lễ phép.”
"Ổ? Ông thường gặp phải chuyện này sao?"
"Hàng năm sẽ luôn có một vài thi thể không quá nguyện ý đợi ở trong quan tài như vậy, phần lớn trong số chúng đều sẽ thử dùng biện pháp tương đối bạo lực để trốn thoát, chỉ có một số trường hợp đặc biệt ít ỏi sẽ thử thương lượng giải quyết vấn đề," Ông gà canh gác lầu bầu: "Nhưng ngay cả những người biết cách thương lượng cũng chỉ thốt ra những lời nói xằng bậy mê sảng mà thôi. Người chết luôn cho rằng mình có thể sống lại từ cõi chết, nhưng trên thực tế... cánh cửa của Bartok vĩ đại nào có dễ dàng vượt qua như vậy."
Ông già canh gác lắc đầu, vừa để ý tới ngọn đèn xách trên cột gỗ bên cạnh vừa nói luyên thuyên không ngớt — ông ta biết người, chết không hề có lý trí thực sự, đó chỉ là ánh chiều tà của vong hồn cố chấp mà thôi, trong trò chuyện, loại "ánh chiều tà" này tiêu hao đặc biệt nhanh chóng, mà khi lý trí của người trong quan tài hao hết, "thời gian làm thêm" của ông ta cho ngày hôm nay cũng sẽ kết thúc.
"Người xao động, người bất tử và người chết đi sống lại, đây là ba khái niệm hoàn toàn khác nhau," Ông già nói lải nhải: "Vượt qua những giới hạn này cần phải có lực lượng kinh người, khả năng chịu đựng đau đớn cực lớn, còn phải có thời cơ cực kỳ hiếm hoi, tiên sinh, đừng làm khó chính mình, ngươi không thể vượt qua nổi đâu."