Khoảnh khắc Duncan nói ra câu “Vô tri là phúc”, người phụ nữ mặc váy đen đã có phản ứng!
Nhưng lần này cô ta không thử bất kỳ hành vi chiến đấu vô ích nào, mà là một tay nắm lấy sợi xích dưới chân chim báo tử, tay kia vung lên ở sau lưng, triệu hồi một làn sương mù dày đặc mờ ảo trong không khí, sau đó quay người lập tức chạy về phía cửa ra vào nghĩa trang!
Cô ta đã không còn quan tâm đến đồng bọn bị chiếm giữ thân xác, cũng chẳng đoái hoài đến hai đồng bọn khác đang lo liệu người canh gác, chuyện quỷ dị xảy ra đêm nay đã vượt ngoài tầm hiểu biết của cô ta, cho dù là một giáo đồ Nhân Diệt ký kết khế ước cộng sinh với ác ma biển sâu, cô ta cũng đang đứng trước ranh giới của lý trí và dũng khí.
Ra khỏi đây, càng xa càng tốt, càng sớm càng tốt! Đừng nên tiếp tục dừng lại trong tầm nhìn của kẻ xâm nhập vô hình và vô danh đó, đừng nên tiếp tục ở lại chung chỗ với bóng ma khủng khiếp đó!
Duncan cau mày, anh còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân xác vừa mới chiếm cứ, mặc dù có thể cảm nhận được rõ ràng trạng thái sức khỏe của thân thể này tốt hơn so với thân thể trong quan tài ban nãy, nhưng anh vẫn rất khó theo kịp bước chân chạy trốn của đối phương.
Tuy nhiên anh vẫn cất bước đuổi theo, vừa đưa tay gạt đi màn sương đen quỷ dị đối phương triệu hồi lúc chạy trốn, vừa thích ứng với cơ thể mới này, vừa dán mắt vào tấm lưng nhếch nhác của đối phương.
Mà theo ánh nhìn chăm chú của anh, những ngọn đèn đường khí ngang qua bên người người phụ nữ chạy thục mạng thảm hải đột nhiên bắt đầu nhấp nháy ánh lửa, trong hào quang vốn sáng ổn định đột nhiên nhuốm lên một màu xanh lá.
Những ngọn đèn đường bị kẻ soán hỏa ô nhiễm giống như tiếng bước chân vô hình, một đường đuổi theo bóng dáng tín đồ tà giáo chạy trốn, nhanh chóng lan về phía lối ra vào nghĩa trang, đồng thời bắn ra những tia lửa xanh lá lốm đốm dọc đường, càng ngày càng gần, càng ngày càng nhiều!
Nhưng vào lúc ngọn lửa xanh lá rải rác ở hai bên đèn đường sắp đuổi kịp tín đồ tà giáo, con quái điểu quỷ dị hợp thành từ mảnh xương đen kịt đột nhiên thét lên bay tới, đôi cánh xương xẩu của con quái điểu hắt xuống mảng lớn khói mù trong bầu trời đêm, tiếng kêu chói tai của nó thì như xé rách một mảng nhỏ thời không, Duncan chỉ thấy một vết nứt lớn đột nhiên xuất hiện trong bóng tối bên cạnh tín đồ tà giáo, sau đó những vết nứt mờ ảo và méo mó đó hợp lại thành một hố đen khổng lồ —
Con quái điểu hài cốt hét lên điên cuồng và kinh hãi, bất chấp tất cả lao thẳng vào trong hố đen xuất hiện vô căn cứ đó, sợi xích kéo dài dưới chân nó thì lập tức bị kéo thẳng ra, trong tiếng răng rắc the thé, cô gái mặc váy đen kia cũng chợt bị kéo về phía cửa hố đen.
"Chết tiệt! Dừng lại! Tạp chủng nhà ngươi! Súc sinh nhà ngươi!" Tín đồ tà giáo giãy giụa bất cần, phát ra tiếng kêu la lạc điệu, giọng nói tràn đầy sự hoảng sợ và tuyệt vọng không thể kiểm soát được: "Không không không! Đừng! Đừng đưa ta đến biển sâu tĩnh mịch... Cứu mạng, cứu mạng! Không! Không —"
Đi đôi với tiếng hét sau cùng, tín đồ tà giáo rốt cuộc bị xiềng xích kéo lê rơi vào khoảng không tối đen như mực, cửa hố khép lại theo tiếng gào thét, cuối cùng biến mất trong bóng tối lay động.
Ánh sáng u lục nho nhỏ rắc xuống từ đèn đường ở hai bên chiếu sáng con đường nghĩa trang vắng vẻ.
“Đây ngược lại là một con đường chạy trốn rất khác biệt,” Duncan có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng đột ngột này, hồi lâu khóe miệng mới run lên, sau đó anh dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Hồi đầu Shirley và A Cẩu cũng bỏ chạy như thế này... nhưng mình nhớ là cô ta khi đó không sợ chút nào mà?"
Anh cau mày, nhìn về hướng tín đồ tà giáo biến mất, suy tư chốc lát cũng không phát hiện gì, chỉ có thể thu hồi tầm mắt.
Đèn đường nhuộm màu xanh u lục ở hai bên cũng nhanh chóng trở lại bình thường theo hành động anh thu hồi tầm mắt, ánh sáng và bóng tối mờ nhạt đan xen dần trở lại dưới chân anh như những xúc tu thu lại trong bóng tối.
Một âm thanh răng rắc nhỏ lọt vào tai Duncan vào lúc này.
Anh nghi hoặc nhìn về hướng phát ra âm thanh, lại phát hiện nó thực sự phát ra từ thân thể này của mình - những tiếng răng rắc mỏng manh không ngừng phát ra từ khắp nơi trên người, mà trong kẽ hở của quần áo, càng có thể nhìn thấy khói đen tinh vi đang thấm vào và bốc lên.
Duncan nhất thời có chút đơ ra, không biết đây lại là tình huống bất ngờ gì, sau đó anh chợt kéo quần áo gần ngực ra, rốt cuộc nhìn thấy biến hóa đang xảy ra trên thân thể này của mình:
Máu thịt của anh đang dần biến thành một loại vật chất ở trạng thái cháy đen nào đó, trên bề mặt da thịt teo tóp đã có rất nhiều khe hở, khói đen và tro bụi thoát ra từ những khe hở đó như bốc lên từ giàn thiêu.
Nếu không phải ngay từ đầu đã tiếp nhận lễ rửa tội "mở lòng" thì cảnh tượng quỷ dị và đáng sợ trước mắt nhất định sẽ là đòn đả kích vô cùng lớn đối với Duncan, nhưng mà hiện nay anh đã sớm quen với những chuyện quỷ dị và tà môn này rồi, cho nên giờ phút này cực kỳ điềm tĩnh, thậm chí còn đưa tay sờ sờ vùng gần cổ của mình.
Sự thay đổi dường như bắt đầu từ cổ họng — nơi từng cộng sinh với ác ma biển sâu và kết nối với xiềng xích.
Duncan ngay lập tức nghĩ đến con ác ma biển sâu hình sứa đã tự thiêu trước đó.
Sau khi bản thân chiếm giữ thân thể này, con "sứa" đó dường như vì không chịu nổi áp lực mà cứng rắn bãi công, rồi giờ đây thân thể của tín đồ tà giáo này bắt đầu xuất hiện hiện tượng hủy hoại từ chỗ xiềng xích cộng sinh... Chẳng lẽ chỉ cần ác ma cộng sinh chết đi, thân thê này sẽ hủy hoại theo?
Đây là đặc tính của giáo đồ Nhân Diệt?
Duncan ngay lập tức nghĩ đến khả năng lớn nhất, đồng thời thậm chí còn nghĩ đến Shirley và A Cẩu - giữa hai "người" đó cũng sẽ có mối quan hệ tương tự sao?
Sau khi trở về có thể hỏi thăm Shirley.
Nhưng trước tiên phải nghĩ về những gì bản thân nên làm lúc này.
Duncan bất lực nhìn thân thể đang nhanh chóng tan rã, đồng thời cũng không khỏi nghĩ đến thân xác mà mình chiếm giữ khi vừa ra khỏi quan tài khi nãy.
Mặc dù nguyên nhân tan rã khác nhau, nhưng có vẻ như thân xác đó cuối cùng cũng xuất hiện tình huống máu thịt tan vỡ.
"... Tìm thân xác có thể sử dụng sao lại khó khăn như vậy," Anh không khỏi thở dài, than thở cho vận khí xấu của mình: "Khi ở Phổ Lan Đức thuận lợi hơn so với ở đây nhiều."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía hàng rào sắt ở cuối tầm nhìn – phía trước chính là lối ra vào nghĩa trang, đi qua lối ra vào đó dường như là một đoạn đường vắng tanh lạnh lẽo rộng lớn, rồi phải đi qua nơi vắng vẻ đó mới có thành phố nhộn nhịp rực rỡ ánh đèn.
Thế giới văn minh của Hàn Sương gần ngay trước mắt, nhưng thân thể đang không ngừng suy sụp này e rằng rất khó chống đỡ được cả quãng đường như vậy, hơn nữa cho dù bây giờ có chạy đến bên trong thành khu, tôn vinh của một người khắp người bốc khói và mảnh vụn rơi đầy đường như bản thân chỉ sợ cũng không thể thuận lợi hỏi được tin tức gì, ngay lập tức thu hút thủ vệ tuần đêm tới ngược lại là điều chắc chắn.
Anh quay đầu liếc nhìn lại nghĩa trang lần nữa.
Nhà xác bên đó trái lại có khá nhiều người nằm — nhưng trước hết khó mà đảm bảo liệu sẽ lại gặp phải một tên kém chất lượng khác hay không, thứ đến mở rương cũng mất khá nhiều công sức.
Đây đúng là một màn mở hộp bí mật theo đúng nghĩa, thế nhưng tối nay anh đã chơi đủ lâu.
Sau khi cân nhắc một lúc, Duncan ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh đèn phát ra từ hướng khác của con đường.
Đó hẳn là hướng căn phòng nhỏ của người canh gác.
Duncan còn nhớ, hai tín đồ tà giáo ngụy trang thành thần quan thần chết khác đã cùng người canh gác đi đến căn phòng nhỏ — mặc dù người canh gác đó có vẻ cố chấp và khó gần, nhưng ít nhất ông ta là người tận tụy với cương vị.
Tín đồ tà giáo không phải là hạng người tốt lành gì.
Anh cất bước đi về phía ánh sáng cuối con đường mòn.
...
Bên ngoài dường như truyền tới rất nhiều động tĩnh.
Trong căn phòng nhỏ ấm áp của người canh gác, chiếc ấm đun nước trên bếp đang phát ra tiếng rít, ngọn đèn khí ở một bên mang lại ánh sáng rực rỡ cho căn phòng, người canh gác già ung dung thong thả loay hoay bên chai hũ lọ trên chiếc kệ gỗ, trên móc sắt cạnh chiếc kệ thì treo khẩu súng săn hai nòng đáng tin cậy của ông ta.
Hai người đàn ông mặc đồ đen đang theo dõi chuyển động của ông già trong căn phòng nhỏ, trong đó một người đang đứng ở cửa và người kia đang đứng bên cửa sổ.
Nhưng sự chú ý của bọn họ rõ ràng không đặt hoàn toàn vào người canh gác.
Bọn họ đang chú ý tới động tĩnh ở hướng lối vào nghĩa trang, chờ đợi tín hiệu gì đó.
Nhưng bọn họ không hề đợi được ám hiệu “xong chuyện, rút lui”, mà ngược lại chỉ nghe thấy một số âm thanh quái dị mơ hồ không rõ ràng phát ra từ hướng đường mòn.
Tiếng hét yếu ớt vang lên sau cùng đặc biệt khiến người ta bất an.
"Các người có nghe thấy tiếng gì không?"
Ông già canh gác đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn lên cửa sổ có vẻ bẩn thỉu mờ mịt vì năm tháng của thời gian, ông ta chăm chú lắng nghe động tĩnh ngoài cửa sổ - dưới bóng đêm giờ phút này dường như chỉ có tiếng gió rít gào.
"Không có tiếng gì hết," Người đàn ông cao lớn cường tráng đứng ở cửa, sau khi nghe được lời nói của người canh gác thì lập tức nói, mặc dù hắn ta cũng có chút bất an, nhưng lúc này làm người canh gác ngoan ngoãn ở yên trong phòng mới là chuyện ưu tiên hơn: "Có thể chỉ là những con quạ thôi."
“Ồ, quạ đen,” Người canh gác già lẩm bẩm: “Quạ đen là thứ rất phiền phức, chúng sẽ ăn cắp thức ăn của ngươi, sau đó đứng dương dương tự đắc trên cành cây và lớn tiếng cười nhạo… Ta ghét nhất là những tên trộm, những vị khách tệ hại không mời mà đến, con quạ chiếm cả hai. "
Hai người đàn ông mặc đồ đen hơi khó hiểu nhìn nhau, dường như cảm thấy lời nói đột ngột của lão già bướng bỉnh trước mặt có chút khó hiểu.
Nhưng ông già canh gác dường như không thèm để ý tới phản ứng của hai người, chỉ nói một mình: “Mà này, các người có biết tại sao ta lại nghe theo lời đề nghị của vị nữ sĩ kia, rồi đưa hai người tới căn phòng nhỏ của ta không?”
Người đàn ông thấp lùn mặc đồ đen dường như trở nên cảnh giác mơ hồ, nhìn chằm chằm vào mắt người canh gác già: "Tại sao?"
Ông già canh gác cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn tìm trong đống chai lọ, ông ta vừa vặn nắp, đổ một ít thảo dược đã nghiền nát vào trong bếp lò, vừa thuận miệng nói: “Bởi vì thông thường mà nói, hai người dễ đối phó hơn so với bốn người."