Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 294 - Chương: 294

Chương: 294

Mùi thơm nồng nàn của thảo dược tràn ngập căn phòng.

Không, không phải tràn ngập, mà là lập tức xuất hiện trong nhận thức — phảng phất như hơi thở nồng nặc kỳ thực đã sớm tràn ngập toàn bộ không gian không biết từ khi nào, chỉ là sự thật này vẫn luôn bị che giấu bên ngoài chiều không gian hiện thực, mà cho đến tận bây giờ, theo lời nói của người canh gác già vừa dứt, khí tức không chỗ nào không có này mới đột nhiên lộ ra sự tồn tại của nó trước mặt những vị khách không mời mà đến!

Hai người đàn ông mặc áo đen gần như lập tức phản ứng lại, người đàn ông thấp bé đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào ông gà canh gác đang đứng bên lò sưởi, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét trầm thấp khàn khàn quái dị, giống như hai thanh âm chồng chất lên nhau vậy; Người kia thì nhanh chóng mò lấy từ trong ngực ra vài mảnh giấy có cảm giác bẩn thỉu, rồi chợt ném lên không trung.

Tiếng gào thét trầm thấp khàn khàn quái dị hóa thành một gợn sóng mơ hồ mà mắt thường có thể nhìn thấy mờ nhạt, bao phủ không gian khắp bốn phương tám hướng của ông gà canh gác như một làn sóng xung kích bùng nổ; Những mảnh giấy ném vào không trung thì chia thành vô số hình bóng mảnh vỡ, lập tức biến thành vô số côn trùng và rắn rết màu đen khoảnh khắc rơi xuống đất, vừa phát ra những âm thanh sột soạt kinh tởm vừa lao về phía bếp lò.

Ông già canh gác khom người, lẳng lặng nhìn những công kích nham hiểm này xông thẳng vào mình, nhưng lại không có một chút ý định tránh né.

Sóng xung kích xé toạc chiếc kệ bên cạnh bếp lò, làm vỡ tan tất cả chai hũ lọ trong một tiếng động cực lớn, đồng thời cũng đập tan chiếc bếp lò đang cháy, ngọn lửa đang tỏa ra mùi thảo dược nồng nặc trong lò ngay lập tức tắt ngúm, rắn rết và côn trùng đông nghịt thì bò lên người ông già, điên cuồng cắn xé máu thịt tứ chi của ông ta.

Ông già canh gác gần như lập tức bị nuốt chửng bởi những đòn tấn công này, thân thể già nua cong queo ngã xuống đất, biến thành một đống máu bẩn và mảnh quần áo bừa bộn.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong vài giây.

Mãi đến khi người canh gác ngã xuống đất, tro tàn còn nóng hổi trong lò vương vãi khắp nơi, hai người đàn ông mặc áo đen mới căng thẳng nhìn nhau.

Trên mặt cả hai đều có cùng một sự bối rối.

"Thế này đã giải quyết rồi sao?" Người đàn ông cao to cường tráng khó có thể tin nhìn hài cốt trên mặt đất, nghi ngờ nói với đồng bọn: "Những kẻ trông coi nghĩa trang quỷ dị lại nguy hiểm trong truyền thuyết này... hóa ra dễ đối phó như vậy? Hay là nói lão già này là tên yếu nhất trong số những tên gác mộ?"

Người đàn ông thấp bé không dám thả lỏng chút nào, hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí ông già canh gác đứng lúc trước, đồng thời lại dùng dư quang nơi khéo mắt đảo nhanh qua căn phòng nhỏ, chân mày nhíu lại từng chút một: "Quái lạ... ngươi có ngửi thấy... mùi thảo dược đó trái lại càng ngày càng nồng nặc hơn không? Hình như bên cạnh có người đang xông hương... Không đúng! Mau rời khỏi!"

Người đàn ông thấp bé dường như chợt hiểu ra điều gì, ngay tức khắc lao về phía cánh cửa gỗ của căn phòng nhỏ cách đó không xa, nhưng khi hắn ta đưa tay đẩy mạnh cánh cửa, lại phát hiện nó bất động như một bức tường, ván gỗ nhìn như rất mỏng manh lại truyền đến xúc cảm như đổ bê tông sắt thép.

Một giọng nói già nua và nham hiểm vang lên trong căn phòng nhỏ: "Một trong những ảo giác lúc lâm chung, cho rằng mình bị mắc kẹt trong một căn phòng nào đó, mà lối đi ra khỏi căn phòng thì ở ngay trước mắt, cố gắng đi qua lối đi đó, lại không thể tìm được cách để mở cửa đúng."

Giọng nói vang lên đột ngột khiến hai người đàn ông mặc đồ đen giật mình, đồng thời cũng càng làm tăng thêm cảm giác sợ hãi vốn đã mơ hồ dâng lên của bọn họ, mà nỗi sợ hãi này thường sẽ chuyển hóa thành sự tức giận bất lực — người đàn ông thấp bé từ bỏ ý định mở cửa, quay lại và rống lên về phía không khí: "Ta mặc kệ ông đang trốn ở đâu!"

Lời nói vừa dứt, xung quanh hắn ta liền xuất hiện từng tầng gợn sóng hư ảo, trong gợn sóng lại mơ hồ có thể nhìn thấy một con quái vật hình chim xấu xí đang đứng trên vai hắn ta, vươn cổ phát ra tiếng thét chói tai — Đó là một con ác ma "chim báo tử".

Tiếng thét chói tai của con ác ma biển sâu và tiếng rống của người đàn ông lùn chồng lên nhau, một làn sóng xung kích bán trong suốt lập tức quét ngang qua toàn bộ căn phòng!

Tiếng đồ đạc bị xé toạc, tiếng đồ trang trí rơi xuống đất vỡ vụn thay nhau vang lên, căn phòng nhỏ của người canh gác trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, hầu như mọi thứ đều bị đập nát bấy trong làn sóng xung kích vô hình này, chỉ có bên cạnh người đàn ông mặc đồ đen kia vẫn còn nguyên vẹn — người đàn ông mặc đồ đen cao lớn cường tráng chống đỡ kết giới, vừa ngăn chặn hậu quả của sóng xung kích vừa nhanh chóng quét mắt xung quanh, cố gắng tìm kiếm người canh gác đang trốn trong không khí vặn vẹo.

Hắn ta đã đoán được mánh khóe của người canh gác - chỉ là ảo giác.

Một loại ảo giác sau khi đốt cháy chất gây ảo giác cực mạnh gây nên.

Người canh gác đó dùng lực lượng siêu phàm và thảo dược song tầng tác dụng che giấu bản thân, giả thần giả quỷ trong căn phòng này, nhưng nếu giọng nói của ông ta vẫn còn ở đây, điều đó có nghĩa là ông ta cũng chỉ trốn ở ngay bên cạnh, chỉ cần càn quét cả căn phòng một lượt, lão già đó sẽ xuất đầu lộ diện.

Tuy nhiên, hắn ta không phát hiện thấy gì cả, sóng xung kích xé toạc mọi thứ trong phòng và khuấy động không khí ở đây, nhưng lại không ép ra được bóng dáng của người canh gác.

"Một ảo giác lúc lâm chung khác, nỗi sợ hãi và sự tức giận đều sẽ bị phóng đại, sinh ra cảm giác vô lực mãnh liệt, thỉnh thoảng sẽ nghĩ rằng mình tựa như không gì không thể, thậm chí sắp thành công đảo ngược sinh tử — nhưng loại ảo giác này thường sẽ biến mất sau một khoảnh khắc cực ngắn, sau đó chìm vào sự trống rỗng và nỗi sợ hãi lớn hơn..."

Giọng nói già nua vang vọng trong căn phòng nhỏ, không biết vì sao, hai người đàn ông mặc áo đen đột nhiên cảm thấy giọng nói đó hình như trở nên bay bổng, chợt xa chợt gần, giống như quang ảnh cách bức màn che.

"Khí tức của ác ma — bây giờ ta đã biết các ngươi là ai rồi, thì ra là hai tên giáo đồ Nhân Diệt, ngụy trang của các ngươi rất tốt, che mắt được ta, nhưng không che được trực giác của ta," Ông gà canh gác tiếp tục nói: "Tại sao các ngươi xuất hiện ở đây? Các ngươi muốn làm gì?"

"Thánh chủ ban cho chúng ta dũng khí và bản chất tinh khiết!" Người đàn ông thấp bé lớn tiếng nói, hắn ta dựa vào tín ngưỡng đối với Thánh chủ biển sâu cưỡng ép áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, đồng thời dần dần chìm vào trong một loại hy sinh cuồng nhiệt nào đó: "Hàng giả trần thế ngu xuẩn các ngươi hãy cứ vênh vang đắc ý đi! Các ngươi cũng chỉ có thể đắc ý trong chốc lát thế thôi!"

Nói xong, tín đồ tà giáo đột nhiên từ trong ngực móc ra một con dao găm đen thui, sau đó không chút do dự đâm con dao găm vào tim mình!

"Thánh chủ ban cho ta lực lượng vượt qua sự sống và cái chết!"

Dưới tình huống biết rõ vô vọng và khó có thể chống lại người trông coi nghĩa trang bằng thực lực của bản thân, tên tín đồ tà giáo đã chọn hiến tế trái tim của mình cho Thánh chủ biển sâu, giải phóng hoàn toàn lực lượng có được trong "khế ước cộng sinh" để đánh một trận sau cùng.

Tuy nhiên, cái chết như mong đợi đã không hề xảy đến.

Hắn ta không cảm thấy đau nhói đáng lẽ phải có khi con dao găm đâm vào cơ thể.

Thậm chí còn không cảm nhận được trái tim của mình.

Tên giáo đồ Nhân Diệt kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía đồng bọn cách đó không xa của mình, lại chỉ thấy bóng người kia không biết từ lúc nào đã ngã xuống đất, sau lưng có một lỗ thủng thật lớn, máu tươi đã bị rút sạch từ lâu.

Trong vài giây cuối cùng, tầm nhìn nhanh chóng mờ đi, đầu óc dần hồ đồ và rối rắm, hắn ta nhận ra đó là vết thương khủng khiếp do súng săn hai nòng bắn phá gây nên ở cự ly gần - đồng bọn của bản thân đã chết từ lâu, khoảnh khắc bước vào căn phòng nhỏ của lão già canh gác đã bị lão bắn một phát chí mạng từ phía sau.

Bản thân thì sao?

Giáo đồ Nhân Diệt thấp bé cúi đầu xuống và thấy rằng mình thực sự đang ngồi trên một chiếc ghế ở giữa phòng.

Một chiếc kìm gắp than nóng đỏ cắm tàn bạo giữa ngực và bụng hắn ta, nơi kìm gắp than và máu thịt tiếp xúc còn đang bốc ra khói xanh lượn lờ.

Hắn ta nhớ lại, mình đã bị giết chết bằng kìm gắp than trong trận chiến ngắn ngủi nhưng dữ dội đã thất thủ — chỉ trong mười giây trước đó.

"Hóa ra là vậy... một người không thể... chết hai lần..."

Tín đồ tà giáo lẩm bẩm, ngoẹo đầu và hoàn toàn tắt thở.

"Ảo giác lúc lâm chung đã kết thúc, mong linh hồn của các ngươi tiêu tán từ đây, nếu không được phúc thì cũng không gặp khổ nạn."

Trên một chiếc ghế khác ở phía đối diện của căn phòng, người canh gác già khí chất âm trầm lặng lẽ nhìn tín đồ tà giáo đã hoàn toàn tắt thở, lẩm bẩm vô cảm.

Bên tay ông ta đặt khẩu súng săn hai nòng cũ đáng tin cậy, khắp nơi xung quanh thì có thể thấy những dấu vết lộn xộn của trận chiến đối đầu ngắn ngủi.

Ông già trên ghế thở hổn hển mấy hơi, hơi hồi phục lại một chút khí lực, sau đó đưa tay cầm lấy khẩu súng săn ở bên cạnh, chống gối ngồi dậy khỏi ghế.

"Thật sự là không còn dùng được nữa rồi... hai dị đoan đã làm cho tán loạn như vậy, cuối cùng vẫn không hỏi ra được gì," Ông già canh gác lẩm bẩm nói, bước ngang qua một thi thể cao lớn ngã trên sàn nhà và một thi thể khác trên ghế, xách lấy khẩu súng săn đi về phía cánh cửa gỗ của căn phòng nhỏ: "Bên ngoài còn có hai kẻ phiền phức, chỉ mong còn kịp lúc."

Ông ta đi tới cửa, đưa tay đang định mở cửa, nhưng động tác lại đột nhiên dừng lại.

Có hơi khí tức quái dị đang đến gần.

Trong đáy mắt ông già lập tức hiện lên vẻ cảnh giác, ông ta đột nhiên nắm chặt khẩu súng săn trong tay, mà giây tiếp theo, bên kia cánh cửa truyền đến một loạt tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc —"

Trong đêm đông tĩnh mịch lạnh lẽo này, tiếng gõ cửa đột ngột thực sự có chút đinh tai nhức óc.

Ông già không lên tiếng, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ cũ kỹ sẫm màu.

Tiếng gõ cửa kiên nhẫn vang lên.

Ngoài cửa không phải người sống.

Ông già nheo mắt lại, trong tầm mắt của ông ta, đứng ngoài cửa là một bóng người tái nhợt mờ mịt, xung quanh bóng người lại có thể nhìn thấy một số ít quang ảnh méo mó hỗn loạn, nhưng nhìn không rõ rốt cuộc là thứ gì.

Không phải người sống — nhưng chắc chắn cũng không phải người chết.

Là thứ gì nhỉ?!

“Mở cửa giùm, cảm ơn.” Một giọng nói lịch sự từ ngoài cửa truyền vào.

Người canh gác già từ từ nâng khẩu súng săn lên, nhắm ngay vào hình bóng mơ hồ bên ngoài cửa cách cánh cửa.

Nhưng trước khi ông ta bóp cò, một loạt tiếng lách cách nhẹ bất ngờ truyền đến tai ông ta.

Cánh cửa... tự động mở ra.

Một mảng ánh sao sáng lạn và vặn vẹo chiếu thẳng vào mặt.

Bình Luận (0)
Comment