Một loại... lực lượng yếu ớt nhưng kỳ diệu, đang kháng cự lại mệnh lệnh mà bản thân đưa ra cho thân thể này.
Thậm chí còn cố trục xuất bản thân ra khỏi thân thể.
Luồng lực lượng này dường như đã tồn tại ngay từ đầu, nhưng chỉ khi bản thân sinh ra ý nghĩ muốn đến Hàn Sương, lực lượng kháng cự này mới càng bộc phát rõ.
Duncan kinh ngạc dừng lại, mặc dù lực lượng phản kháng vẫn luôn tồn tại, nhưng anh vẫn chậm rãi di chuyển bước chân đến rìa đống đổ nát, cuối đầu nhìn xuống mặt biển yên tĩnh.
Anh nhẹ nhàng nói: “Ta tưởng rằng ông đã biến mất rồi — Thông thường mà nói, sau khi tim ngừng đập, linh hồn đều sẽ nhanh chóng rời đi.”
Sau đó anh bình tĩnh lại, cảm nhận luồng lực lượng yếu ớt nhưng ngoan cố đó, sau chốc lát im lặng, bờ môi của thân thể này mấp máy hai lần: “Rời đi…”
Duncan khẽ nhắm mắt lại.
Trôi nổi trên mặt biển đầy dầu, hình ảnh phản chiếu của thân thể này đột nhiên bị bao phủ bởi một tầng ngọn lửa màu u lục, khuôn mặt trong hình ảnh phản chiếu đã hoàn toàn bị thay đổi bởi lửa lớn và vụ nổ run rẩy trong ngọn lửa và hóa thành nét mặt Duncan Abnomar uy nghiêm trầm lắng.
“Xin chào,” Duncan phản chiếu trong nước biển nhìn chằm chằm thân thể đứng bên mép xác tàu Hải Yến Hào, điềm nhiên chào hỏi: “Ta nghĩ thế này chúng ta nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Thân thể mặt mũi không toàn vẹn đứng thẳng tắp, một chút ý thức còn sót lại của Berazov nhìn chằm chằm khuôn mặt phản chiếu trong nước biển, nhìn chăm chú ngọn lửa màu u lục bao phủ, môi ông ta mấp máy hai lần, lại lần nữa phát ra giọng nói đơn điệu mà cố chấp: "... Rời đi."
Bóng Duncan phản chiếu trong nước biển trầm tư như có điều suy nghĩ: "... Ông không có ý bảo ta rời khỏi thân thể của ông, ông đang muốn bảo ta tránh xa Hàn Sương?"
Thân thể Berazov trầm lặng, thân hình này về mặt lý luận đã hoàn toàn chết đi, nhưng vẫn đứng thẳng ở đó, cự tuyệt mệnh lệnh quay trở lại Hàn Sương.
"... Ông là người đầu tiên phản kháng — ít nhất, là người đầu tiên phản kháng mạnh mẽ đến mức có thể khiến ta nhận thấy điều đó," Duncan bình tĩnh nói: "Nhưng ông hẳn có thể ý thức rõ, sự kháng cự yếu ớt này là vô nghĩa, ông chỉ đang tiêu hao linh hồn của mình một cách nhanh chóng, mà điều này chỉ trì hoãn ta nhiều nhất là vài giây."
Berazov vẫn đứng lặng ở đó, như thể đã chết đi — nhưng trong đôi đồng tử khép hờ kia vẫn còn sót lại một chút ánh sáng.
“… Ta rút lại những gì mình vừa nói, sự phản kháng của ông rất có ý nghĩa,” Sau một lúc im lặng, Duncan thở dài: “Hãy an tâm mà rời đi, ta không phải là kẻ địch của Hàn Sương — Ta tới đây, để giúp thành bang và đồng bào của ông.”
Sau đó, anh trầm lặng vài giây, nhìn chằm chằm thân thể đang đứng yên lặng, trầm tư chốc lát sau mới nhẹ giọng nói: “Viện binh đến rồi.”
Thân thể của Berazov khẽ lay động hai lần, có lẽ là lời nói của Duncan thật sự sinh ra tác dụng, cũng có thể chỉ là linh hồn ngoan cố còn sót lại cuối cùng đã tiêu tán hầu như không còn, thân thể vạm vỡ này ngẩng đầu nhìn về ánh đèn thành bang ở phía xa xa lần sau cùng, sau đó ngã ngửa ngay đơ xuống đất.
Duncan ngồi dậy, sửa sang lại những mảnh vải bị cháy sém trên người, rồi nhìn vào hai tay mình.
Luồng lực lượng kháng cự yếu ớt đó đã biến mất không thấy đâu.
Một luồng ánh lửa xoáy và lan rộng đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, một loạt tiếng vỗ cánh từ trong cánh cửa xoáy do ngọn lửa hình thành truyền ra, con chim hài cốt khổng lồ lao ra khỏi vòng xoáy và bay lượn vòng phía trên mặt biển gần đó.
Mà gần như cùng lúc đó, giọng nói của Đầu Sơn Dương cũng truyền vào trong đầu Duncan: "Thực ra ngài không cần 'thương lượng' với hắn — đó chỉ là một linh hồn phàm nhân yếu ớt."
"Yếu ớt, nhưng đáng được tôn trọng," Duncan vừa nói, vừa vươn tay hướng sang bên cạnh, Aye lập tức bay tới bên cạnh anh, ánh lửa xanh lá bốc cháy hừng hực hóa thành một cánh cửa, bay lên bên cạnh anh: "Ta đến Hàn Sương, tiếp theo đây lực chú ý chính cũng sẽ đặt ở bên đó, Thất Hương Hào do ngươi cầm lái. Nhân tiện nới với Alice, bảo nàng ta chuẩn bị một ít băng vải và một chiếc áo choàng, chờ lệnh của ta khi có yêu cầu."
Ngọn lửa linh thể ầm ĩ lan tràn, thân thể của Duncan hòa làm một thể với ngọn lửa, đồng thời một giây sau hóa thành ánh lửa bốc lên bên cạnh Aye, sau đó một luồng hào quang giống như sao băng từ trên mặt biển bốc lên, bay thẳng về hướng Hàn Sương trong bầu trời đêm.
...
Trong cùng lúc đó, ở vùng hải vực ấm áp phía nam, thành bang kỹ thuật "Lightwind Harbor" do tinh linh cai trị.
Giờ phút này vẫn còn là đêm khuya, phần lớn các khu vực thành bang vẫn bị bao phủ dưới màn đêm vô tận, thế nhưng ở khu phố rìa phía đông của Lightwind Harbor, một loại ánh sáng mờ ảo và ấm áp vẫn chiếu sáng trên tất cả các tòa kiến trúc và đường phố — Những tinh linh giàu có đó, những tòa tháp nhọn trang nhã và những tòa nhà có nóc cao ngất như đắm chìm trong ánh hào quang; những chùm dây leo rũ xuống giữa những tòa nhà và những cây cối mọc trong những mảnh đất chật hẹp cũng xanh um tươi tốt dưới ánh sáng.
Khung cảnh hiện thực và mộng ảo đan xen, thậm chí sẽ khiến người ta không khỏi liên tưởng đến thời xa xưa được ghi lại trong sách cổ, khung cảnh đan xen giữa mộng rừng rú và câu chuyện cổ tích.
Cảnh tượng khác thường như vậy đương nhiên không phải là cảnh sắc tự nhiên ở thành bang này - Ánh sáng ấm áp bao phủ bên trên khu phố phía đông, đến từ mặt biển gần Lightwind Harbor.
Một cấu trúc hình học giống như ngọn đồi phát ra ánh sáng vàng vô tận đang lặng lẽ trôi nổi gần thành bang tinh linh này. Mặc dù ranh giới lớn nhất của nó vẫn cách thành phố mười mấy hải lý, nhưng ánh sáng kỳ diệu mà nó phát ra vẫn đủ để ảnh hưởng đến gần phân nửa thành bang.
Mà ở rìa của vật thể hình học khổng lồ này, thì có một cơ sở nghiên cứu được đương cục thành bang dựng lên tạm thời - một cảng kiểu bè nổi to lớn nổi trên mặt biển yên tĩnh, thiết bị động lực ở rìa của cơ sở bè nổi phun ra hơi nước và khói mù lên bầu trời, tháp làm việc cơ giới cơ cấu phức tạp đang tiến hành hoạt động bốc dỡ các tàu chở hàng cập cảng, rồi lại có những chiếc tàu cao tốc cỡ nhỏ liên tục đi ngang qua giữa căn cứ bè nổi và vật thể hình học phát sáng, bận rộn không ngớt.
Những con tàu cao tốc cỡ nhỏ sẽ đi sâu vào bên trong vật thể hình học phát sáng, vận chuyển vật tư và nhân viên cho các con tàu nghiên cứu khoa học nằm gần "quả cầu đá lõi", hoặc trao đổi tài liệu trọng yếu.
Mà tất cả những quy trình phức tạp, bận rộn và có hiệu quả cao này đều do máy phân tích động lực hơi nước kiểu cực đại ở trung tâm của căn cứ bè nổi tính toán và trù tính chung.
Lúc này, một chiếc “chiến hạm ma pháp” với phong cách hoàn toàn khác biệt so với những con tàu địa phương đang cập bến bên cạnh căn cứ bè nổi do tinh linh xây dựng.
Đó là con tàu của "nữ phù thủy biển" Lucrecia, Bright Star.
Con rối dây cót Luni bước nhanh đến boong trên của Bright Star, nữ chủ nhân của cô đang đứng trên boong ngắm nhìn tòa tháp cao tinh xảo và đẹp đẽ ở trung tâm căn cứ trên biển.
"Cô chủ," Luni đi đến phía sau Lucrecia, hơi khom người kính chào: "Nhóm nghiên cứu do học giả Taran Al dẫn đầu đã từ vùng phụ cận của 'quả cầu đá lõi' trở về và hiện đang tu bổ trong căn cứ, người định khi nào thì gặp mặt ông ấy?"
"Buổi chiều," Lucrecia nói mà không quay đầu lại: "Để học giả tinh linh đó nghỉ ngơi thêm đi — Từ khi kéo vật thể phát sáng này đến Lightwind Harbor đến nay đã không thấy ông ta nghỉ ngơi, ta thực sự lo lắng rằng ông ta sẽ đột quỵ trên tàu của ta."
Con rối Luni suy nghĩ một chút: “Chúng ta có thể gặp ông ấy trong căn cứ trên biển, không để ông ta lên tàu là được.”
Lucrecia: "... Luni."
"Có."
“Khiếu hài hước có chút tiến bộ.”
"Cảm ơn người đã khen."
Khóe miệng Lucrecia run lên, sau đó nàng ta lại liếc nhìn tòa tháp cao ở trung tâm căn cứ — Đường ống giảm áp ở hai bên đỉnh tháp đang phun ra từng làn hơi nước, đó là thiết bị động lực của máy phân tích đang tự động tiến hành tích hợp cân bằng tải, có vẻ như lần này bậc thầy "Talan Al" đó quả thật đã mang về không ít tài liệu hữu dụng.
"Tinh linh không hổ là chủng tộc có thiên phú số học và cơ giới xuất chúng, kéo thứ đó đến Lightwind Harbor xem ra là đúng đắn," Lucrecia không khỏi khẽ thở dài cảm thán: "Cũng chỉ có ở đây, mới có thể tổ chức một nhóm nghiên cứu quy mô lớn như vậy, hơn nữa còn có thể cung cấp mức cơ sở vật chất hỗ trợ này.”
“Thực ra Moco cũng có thể,” Luni nói: “Nơi đó dù sao cũng là trụ sở chính của Học viện Chân Lý, số lượng học giả và điều kiện nghiên cứu thậm chí còn mạnh hơn so với nơi này.”
“Quá xa rồi, hơn nữa lại quá gần biển trung tâm — ta không có ý định để cho Bright Star kéo một 'dị vật' to lớn xuyên qua tuyến đường chính, như vậy sẽ khuấy động đến những thành bang nội bộ chưa từng trải qua nhiều sóng gió,” Lucrecia lắc đầu: "Chưa kể đến việc giáo hội Tứ thần vẫn đang phỏng đoán rằng đó là một mảnh vỡ rơi ra từ Dị tượng 001, thứ ở cấp bậc này... tốt nhất nên đặt ở biên giới của nền văn minh để nghiên cứu."
Luni suy nghĩ một chút, sau đó hơi khom người: "Phán quyết của người, suy nghĩ thấu đáo."
Lucrecia không đáp lại lời tâng bốc của cô rối hầu gái, chỉ lặng lẽ suy tính đến chuyện khác, nhưng đột nhiên, nàng ta dường như cảm nhận được điều gì đó, nét mặt hơi thay đổi.
"Ta đi trước, lão ca tìm ta."
Nói ra một câu như vậy, “nữ phù thủy biển” đã hóa thân thành những mảnh giấy vụn nhiều màu bay tán loạn, cuốn qua boong tàu như một cơn gió lốc, bay xoáy vào một ô cửa sổ đang mở ở đằng xa, quay trở lại phòng thuyền trưởng.
Trên bàn giữa phòng thuyền trưởng, bộ thấu kính và thiết bị quả cầu pha lê có cấu trúc phức tạp đã hơi sáng lên, đồng thời không ngừng phát ra những rung động nhẹ.
Hình dáng của Lucrecia cô đọng ra từ những mảnh giấy màu, nàng ta bước đến bên cạnh thiết bị pha lê và giơ tay lên kích hoạt hình ảnh trong quả cầu pha lê.
Khuôn mặt của "Trung tướng sắt thép" Tirian xuất hiện trong quả cầu pha lê theo sau đó, mà bối cảnh phía sau hắn... dường như không phải là căn phòng quen thuộc.
“Ca?” Lucrecia cau mày, mới đầu không chú ý tới cảnh tượng sau lưng đối phương: “Sao tự dưng tìm ta?”
Tirian cười cười thần bí: "Muội đoán xem ta đang ở đâu?"