Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 326 - Chương: 326

Chương: 326

Lucrecia nhất thời hơi băn khoăn không biết phải trả lời huynh trưởng của mình thế nào — nửa đêm nửa hôm không ngủ đột nhiên dùng quả cầu bí thuật pháp vượt vạn dặm liên lạc với mình, chỉ để nói đùa với mình như vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó, "nữ phù thủy biển" liền mơ hồ nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Huynh trưởng tính cách cổ hủ của mình sẽ không làm loại chuyện này trong hoàn cảnh bình thường, hơn nữa không giống như mình hay đi đâu làm gì cũng chỉ một mình, huynh trưởng bên đó có cả một hạm đội cần phải trông coi – Ngoài ra, căn phòng phía sau huynh ấy rõ ràng không ở trên Sea Mist tại sao trông có hơi... quen mắt?

Xuyên thấu qua quả cầu pha lê, Tirian nhận thấy sự thay đổi trên nét mặt của Lucrecia.

Bản thân đặc biệt trở lại cảng nhà một chuyến để mang quả cầu pha lê đến Thất Hương Hào chính là vì điều này.

"Muội chắc chắn không thể tin được," Thuyền trưởng hải tặc thở ra một hơi, mỉm cười đi sang bên cạnh hai bước, để cảnh tượng trong khoang tàu lộ ra ngay phía trước quả cầu pha lên và bộ thấu kính: "Ta đang ở trong phòng mình — ‘Một gian phòng của chính mình’."

Lucrecia lắng nghe đối phương cố ý nhấn mạnh, nhìn vào hình ảnh phơi bày trong quả cầu pha lê, lúc đầu có chút bối rối, sau đó trầm ngâm, cuối cùng bị sự kinh ngạc và căng thẳng chiếm cứ đáy mắt, nàng ta không còn bình tĩnh như bắt đầu, lập tức đứng phắt dậy: "Huynh..."

“Như muội thấy đấy,” Tirian trở lại trước quả cầu pha lê, dang hai tay ra với nụ cười gượng gạo: “Trong chuyện này có rất nhiều tình huống ngoài dự liệu đã xảy ra, kết quả cuối cùng là… ta đến đây.”

Lucrecia đứng chết lặng trước quả cầu pha lê, im lặng sáu bảy giây sau mới nhíu mày, từ từ ngồi trở lại ghế.

“Ta sẽ giúp huynh trông coi Hạm đội Sea Mist,” Nàng ta điềm tĩnh nói: “Còn có hai mươi bảy tài khoản ngân hàng của huynh ở Cold Harbor, Moco, Mormonzo và Zarbustro, cùng với sáu mươi hai kho báu ở vùng hải vực phía bắc."

Lần này người nhảy cỡn lên trước quả cầu pha lê đã đổi thành Tirian.

“Làm sao muội biết được…” Đại hải tặc gần như kinh hãi nhìn muội muội mình trong quả cầu pha lê, nhưng giây tiếp theo hắn liền phản ứng lại: “Muội đã để lại ấn ký trên Sea Mist?”

"Ta không cần một cách ngu ngốc như vậy," Lucrecia bình tĩnh nói: "Thủ pháp giấu đồ của huynh vốn không thông minh lắm – Từ nhỏ đến lớn, quà vặt huynh giấu có toàn vẹn đến cùng không?"

Nét mặt Tirian đơ ra một lúc, sau đó bất đắc dĩ thở dài: “Ta còn tưởng rằng những kho báu đó đều khá bí mật, dù sao lâu như vậy rồi đều chưa từng xảy ra chuyện gì…”

"Bất cứ ai sở hữu một hạm đội lớn như Hạm đội Sea Mist, thì ngay cả khi hắn đặt kho báu ở trung tâm thành phố, đó cũng là 'kho báu bí mật của hải tặc mà không ai có thể chạm vào'."

"... Ta nói không lại muội," Tirian xua tay, tránh chủ đề có chút xấu hổ này: "Xem ra muội không hề lo lắng cho an nguy của ta."

"Lúc đầu lo lắng một chút, nhưng nếu huynh thực sự gặp rắc rối, thì sẽ không có tâm tình đùa giỡn với ta," Lucrecia vẫn tỏ vẻ thờ ơ: "Thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao huynh lại ở trên Thất Hương Hào? Cha, ông ấy..."

"Ông đã tìm thấy bến cảng bí mật của ta - Có lẽ thật giống như muội nói, thủ pháp giấu đồ của ta trước giờ luôn không đủ cao mình," Tirian lại thở dài: “Phía Hàn Sương bên này đã xảy ra một số tình huống, phía dưới biển sâu có một số thứ đang rục rịch đã thu hút sự chú ý của cha, hiện giờ ông đã đích thân đến đây để điều tra, đồng thời chủ động tìm đến ta."

Lucrecia cau mày: "Vậy là huynh đã gặp ông rồi, kiểu mặt đối mặt."

Tirian dang tay: "Còn cần hỏi sao? Người ta đã ở trên tàu rồi."

Lucrecia im lặng, như do dự điều gì đó, sau một lúc lâu, nàng ta mới nói ra một câu không đầu không đuôi: "... Tình trạng của cha bây giờ thế nào?"

“Ông ấy bây giờ… còn tốt hơn chúng ta tưởng tượng,” Tirian cố gắng lựa lời sao cho câu trả lời của mình không bị ảnh hưởng bởi những điều kỳ lạ đã trải qua trên Thất Hương Hào: “Ông ấy thực sự đã lấy lại được nhân tính – hơn nữa đã trở thành một người còn hòa nhã hơn trong ký ức của chúng ta. Ông ấy nói với ta rất nhiều chuyện, về Hạm đội Sea Mist, về biển Lạnh, về ta và muội, ông ấy còn nói với ta một số... chuyện về không gian thứ, tất nhiên, chỉ là một số mô tả chung chung."

“Huynh thậm chí còn cùng ông ấy nói về không gian thứ?!” Khóe miệng Lucrecia co giật rõ rệt: “Huynh chắc không phải không còn bình thường nữa đấy chứ?”

“Không phải ta muốn chủ động trò chuyện,” Tirian nhún vai: “Ta chỉ tò mò hỏi ông ấy một câu là khoang tàu phía dưới làm sao bị khóa — Sau đó ông ấy nói cho ta biết, toàn bộ cấu trúc tầng dưới của Thất Hương Hào đều ngâm trong không gian thứ, khóa cửa chủ yếu là để ngăn có người rơi vào."

Lucrecia hít một hơi nhẹ, sự rung động trong con ngươi thậm chí cả Tirian đều có thể nhìn thấy rõ.

“Ngạc nhiên, căng thẳng, cảm thấy khó tin, lại mang sự phấn khích mở rộng tầm mắt, đúng chứ?” Tirian cười khổ: “Ta hiểu cảm giác của muội, ta đã từng trải qua những cảm giác này một lần.”

Lucrecia lại không nói gì thêm, nàng ta dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ.

Trong chưa đầy một giây, nàng ta thậm chí còn thực sự nghĩ về việc liệu huynh trưởng của mình đã bị không gian thứ ăn mòn hay chưa, liệu huynh ấy hiện giờ có phải là một kẻ điên ngồi trước quả cầu pha lê hay không.

Không biết qua bao lâu, nàng ta mới lại phá vỡ sự yên lặng: "Cha, ông ấy... hiện tại đang làm gì?"

"Ta không biết, ông ấy đã trở lại phòng thuyền trưởng, những người khác trên tàu nói ông ấy phải dùng một số thủ đoạn đặc biệt để đi điều tra thành bang Hàn Sương — chi tiết ta không có hỏi."

“Trên tàu vẫn còn những người khác?” Lucrecia ngạc nhiên hỏi.

Tirian mở miệng, dường như đang định trả lời, nhưng lại bị tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang, sau đó hắn đứng dậy rời khỏi phía trước quả cầu pha lê; Từ âm thanh bên ngoài hình ảnh, Lucrecia chỉ nghe được mấy câu giao tiếp loáng thoáng.

Hình như ai đó đến phòng để giao thứ gì đó.

Một lúc sau, Tirian trở lại trong hình ảnh, trước mặt hắn có thêm một cái khay, bên trong là bánh táo mới nướng.

Trong quả cầu pha lê lập tức truyền tới lời cảm thán của Lucrecia: "Huynh ở bên đó thậm chí còn có bánh táo sao?!"

“Trên tàu bây giờ còn có cung ứng nước nóng và vật tư tươi mưới đến từ Phổ Lan Đức,” Tirian thản nhiên nói: “Ta biết điều này rất khó tưởng tượng, trên thực tế cha thậm chí còn đề cập tới ông dự định lắp đặt một bộ lõi hơi nước trên tàu, như vậy sẽ có thể khiến cho nguồn cung cấp nước nóng trở thành 24 giờ, cũng có thể trang bị thêm một bộ máy phát điện..."

Hắn vừa nói, vừa xòe hai tay ra: "Tin tốt là hiện tại xem ra cha sẽ không để ý đến việc ta sửa đổi Sea Mist."

Lucrecia: "...?"

...

Gió đêm lạnh lẽo thê lương thổi qua bờ biển, một ngọn lửa xanh lá mờ thoáng qua bỗng nhiên xẹt ngang bầu trời. Trước khi có người chú ý đến ngọn lửa này, nó đã rơi vào một góc không người gần cảng.

Một bóng người cao to vạm vỡ, toàn thân bị ngọn lửa thiêu đốt, mặt mũi hoàn toàn không thể nhận ra, trông vô cùng đáng sợ, bước ra khỏi ngọn lửa.

Cảm nhận làn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Duncan hít một hơi thật sâu trên thổ địa Hàn Sương.

Từ cấu trúc sinh lý, thân thể này của anh thực ra đã mất đi chức năng hô hấp từ lâu, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được không khí rót vào khoang ngực, rồi lại mạnh mẽ thở ra chậm rãi.

“Hàn Sương à…” Duncan ngước mắt lên, nhìn thoáng qua khu thành thị phía xa xa được ánh đèn chiếu sáng, sau đó lắc đầu, chậm rãi đi tới vùng gần bờ biển, tìm một vũng nước đọng lặng yên, mượn ánh sáng hắt xuống từ vết thương của thế giới, nhìn khuôn mặt hiện tại mình đang sử dụng phản chiếu ra từ nước đọng.

"Bộ dạng này thật đúng là vừa lộ mặt sẽ bị quan trị an và thủ vệ liên thủ khống chế ngay."

Những gì phản chiếu ra trong vũng nước là một hình ảnh vạm vỡ mà đáng sợ, đầy uy nghiêm, nhưng lại đủ khiến người khác vừa chạm mặt đã chạy đi báo cảnh sát.

Thật sự rất khó tưởng tượng được, chủ nhân ban đầu của thân thể này lại có thể duy trì trạng thái tỉnh táo cuối cùng bằng ý chí trong giây sau cùng của cái chết.

“Berazov... mong rằng linh hồn của ông lên đường bình an.” Duncan nhìn hình ảnh phản chiếu trong vũng nước đọng, nói lời tạm biệt lần cuối với chủ nhân cũ của thân thể này, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa.

Aye đang đứng trên một mảnh đá vụn gần đó, nó giương cánh và phát ra tiếng cúc cu vang dội.

Duncan vung tay lên, con chim bồ câu lập tức hóa thành một luồng ngọn lửa ánh sáng, đồng thời biến mất trong bầu trời đêm trong tích tắc.

Bằng mối liên hệ được thiết lập trong chỗ sâu tinh thần, có thể xác nhận rằng nó đã đến Thất Hương Hào ngay lập tức.

Đúng như khảo nghiệm trước đây - sau khi đèn hiệu khứ hồi đã được thiết lập, Aye có thể sử dụng một phương pháp tương tự như "dịch chuyển tức thời" để vượt qua một khoảng thời gian và không gian dài trong nháy mắt và trực tiếp đến vị trí của từng đèn hiệu.

Duncan cúi đầu và liếc nhìn thân xác hiện tại của mình.

"Hóa thân" mà bản thân dùng du hành Linh giới để chiếm giữ chính là "đèn hiệu khứ hồi" có thể được sử dụng làm điểm định vị cho Aye.

Trong khi xác nhận điều này, anh cũng nhớ lại thân thể tạm thời mà mình chiếm giữ vào đêm đầu tiên đến Hàn Sương.

Cực kỳ yếu ớt, tri giác không bình thường, vả lại rời quan tài không bao lâu liền bắt đầu tự tan rã — Lúc ấy anh không chú ý đến việc khảo sát thêm, nhưng bây giờ nhớ lại, thân thể khi đó quả thật không mang lại cho bản thân phản hồi "thiết lập đèn hiệu".

“Một trong những đặc điểm của bản sao sao…” Duncan trầm tư lẩm bẩm: “Bởi vì không phải là một thân thể phàm trần hoàn chỉnh, nên không thể chịu tải lực lượng?”

Ngay khi anh đang suy nghĩ về điều đó, một ngọn lửa nổ lách tách đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, ngay sau đó, một cánh cửa lửa màu u lục liền xuất hiện một cách vô căn cứ trên bờ biển bên cạnh anh.

Aye đã quay trở lại từ Thất Hương Hào.

Duncan quay lại nhìn về phía cánh cửa lửa lơ lửng giữa không trung, ba bóng người đã dần xuất hiện trong quang ảnh của ngọn lửa.

Đây là “trợ thủ” mà anh bảo Aye đưa tới từ Thất Hương Hào.

Bình Luận (0)
Comment