Bước ra khỏi cánh cửa lửa là Alice đã ngụy trang, Fanna đã thay sang quần áo bình thường và Morris trong chiếc áo khoác màu xám sẫm cầm gậy chống.
Duncan cần học thức của Morris để giúp mình hiểu về thành phố này và tìm ra tung tích của "Brown Scott" đó, cần năng lực chuyên nghiệp của Fanna để tìm ra hành tung của tín đồ tà giáo và nếu có thể liên lạc với giáo hội địa phương, cần Alice...
Thực ra không cần lắm, nhưng Alice muốn tới xem — Mặt khác, cân nhắc đến Alice có khuôn mặt giống Nữ vương Hàn Sương, Duncan nghĩ đưa nàng ta tới đây có lẽ sẽ có chút chuyện vui.
Ngọn lửa linh thể màu u lục nhanh chóng tiêu tan và biến mất trong không khí, Aye biến trở lại thành một con chim bồ câu trắng và đáp xuống một cành cây gần đó. Morris siết chặt chiếc áo khoác dày trong cơn gió lạnh ở Hàn Sương, ngẩng đầu nhìn về phía thành rực rỡ ánh đèn gần đó. Alice đang tò mò quan sát xung quanh. Trong khi Fanna thì đã chú ý đến bóng dáng vạm vỡ đang đứng trong bóng tối.
Một thân thể đáng sợ, tư thế trở về từ biển lửa, bất luận thế nào đều không giống còn sống đứng ở đây, nhưng thân thể này lại trầm tĩnh đứng trong bóng tối như vậy, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía bên này, trong khi mảnh quần áo còn sót lại trên thân thể thì lộ rõ thân phận đã từng của thân thể này.
Một "mối liên hệ" không thể giải thích nổi lên trong lòng, Fanna sững sờ trong giây lát, nàng ta đã xác định được bóng dáng mình gặp lần đầu này chính là thuyền trưởng.
"Duncan tiên sinh," Nàng ta đi đến chỗ Duncan, không khỏi quan sát từ trên xuống dưới lần nữa, mặc dù biết lúc hành động trong thành bang thuyền trưởng đều sử dụng "hóa thân" chiếm giữ, nhưng khi nhìn thấy trạng thái của hóa thân này, nàng ta vẫn không khỏi hơi cau mày: "Thân thể này của ngài…"
"Thực ra trạng thái cũng không tệ — chỉ là vẻ ngoài có thể hơi đáng sợ," Duncan thấp giọng nói: "Muốn tìm được hóa thân tốt lành lại đủ 'ăn khớp' tất cả đều dựa vào may mắn. Thân thể này tốt hơn một chút so với 'tế phẩm' mà cô nhìn thấy trong đường thoát nước hồi đó."
Fanna nhất thời nhớ tới một số chuyện không mấy tốt đẹp, khóe mắt nàng ta dường như run lên, âm điệu rất thấp: "... Có phần không muốn nhớ lại lắm."
Duncan mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Alice vẫn đang nhìn ngó xung quanh, ngoắc ngoắc tay ra hiệu: "Đừng nhìn lung tung nữa, lại đây giúp đi – Đồ mang đến đủ chưa?"
Alice lúc này mới hoàn hồn lại, cấp tốc chạy tới chỗ Duncan, đồng thời giơ chiếc rương nhỏ trong tay lên: "Mang cả đây nè đây nè! Quần áo cùng băng vải... Oa!! Thuyền trưởng, khuôn mặt này của ngài đen thật đấy..."
Duncan không để ý đến sự ồn ào của con rối, chỉ thuận tay đón lấy chiếc rương mà đối phương mang tới, mở ra kiểm tra những thứ bên trong: Một chiếc áo gió dài màu đen thích hợp để che các chi tiết trên cơ thể, có cổ đứng rộng có thể che mặt và cổ khi dựng lên, một chiếc mũ rộng vành cùng màu đen, găng tay, giày, một số băng vải, còn có một số tiền mặt và một tấm bản đồ thành bang được gấp gọn gàng.
Duncan nhướng mày — mọi thứ còn chu toàn hơn tưởng tượng.
Vì thích ứng với thân thể mới này, anh đặt phần lớn ý thức ở bên này, đồng thời không có quá để ý tới tình hình trên tàu, khi bảo Đầu Sơn Dương chuyển lời cho Alice cũng chỉ nói phải chuẩn bị quần áo và băng vải, còn về những thứ khác bao gồm tiền mặt... dường như không phải điều mà đầu óc của Alice có thể chủ động nghĩ tới.
"Tirian tiên sinh giúp chuẩn bị đấy," Không đợi Duncan đặt câu hỏi, Alice ở bên cạnh đã chủ động giải thích: "Hắn nghe nói ngài phải hoạt động ở thành bang bên này, cho nên bảo tôi mang theo những thứ này tới — Ồ đúng rồi, hắn còn bảo tôi nói với ngài, bản đồ là mới nhất đó, dấu đỏ trên đó là điểm liên lạc bí mật của Hạm đội Sea Mist, có một số tuyến... tuyến gì đó..."
“Người cung cấp thông tin là thành viên người sống vòng ngoài của Hạm đội Sea Mist,” Duncan thuận miệng nói, trong giọng điệu lại mang theo vài phần cảm khái: “Nói là sẽ không đặt chân đến Hàn Sương nữa... tầm mắt của hắn ngược lại chưa từng rời khỏi thành phố này, điều này cũng chẳng khác nào tự mình đặt chân đến.”
“Ồ đúng, người cung cấp thông tin,” Alice gật đầu lia lịa, sau đó vừa thò đầu quan sát đồ vật trong rương vừa hỏi: “Những thứ này hữu dụng không?”
Duncan khẽ gật đầu: "Tất cả đều có ích, Tirian ngược lại đã có lòng."
Đang lúc nói chuyện, anh đã cầm băng vải lên, giơ tay về phía Fanna bên cạnh: “Giúp một tay — cô có biết băng thế nào không?”
Fanna nhìn thấy đồ trong rương liền nghĩ đến ý đồ của Duncan, nàng ta nhận lấy băng vải, nhưng trước khi quấn quanh người thuyền trưởng, nàng ta vẫn không yên tâm lắm mà hỏi một câu: "Như vậy thật sự được sao? Tôi vẫn cảm thấy hơi quá nổi bật..."
“Ngăn che tầm mắt là được, ta cũng không định định cư ở Hàn Sương trong bộ dạng này,” Duncan vừa phối hợp với động tác của Fanna vừa nói: “Đi trên đường cái lớn không dẫn dụ quan trị an tới là được, nếu gặp phải trường hợp thật sự không tiện hành động, thì phải cần đến sự giúp đỡ của cô và Morris rồi."
“Được.” Fanna gật đầu, đồng thời đã bắt đầu nhanh nhẹn quấn băng vải quanh người Duncan, động tác của nàng ta rất điêu luyện, hiển nhiên nàng ta đã không chỉ một lần làm những việc tương tự.
Nằm vào tuyến đầu đối kháng tai họa dị đoan, xử lý vết thương là chuyện đơn giản và tất yếu như hít vào và thở ra.
Alice ở bên cạnh nhìn Fanna bận tay, dường như cũng có chút nóng lòng muốn thử: "Tôi có thể giúp được không?"
Duncan khẽ quay đầu liếc nhìn con rối cao 1,6 mét, rồi lại liếc nhìn Fanna cao 1,9 mét trước mặt.
Sau đó cúi xuống liếc nhìn thân thể hiện tại của mình, chắc cũng phải cao 1,9 mét trở lên.
"Thôi đi, cô ngửa đầu đầu sẽ lại rơi xuống nữa," Anh cự tuyệt con rối, đồng thời lại không yên tâm dặn dò: “Đừng quên nơi này là thành bang, hơn nữa còn là thành bang Hàn Sương, chú ý ngụy trang cho tốt, không chỉ tóc giả và đầu không được rơi xuống, mà khăn che mặt cũng không được tháo xuống, nhớ kỹ chưa? Khuôn mặt này của cô dễ khiến những người trung niên và người già trên năm mươi tuổi ở đây sợ hãi.”
Alice lập tức đồng ý: "Nhớ kỹ rồi!"
Duncan khẽ gật đầu, ánh mắt lại rơi vào trên người Fanna.
Để bắt đầu hoạt động ở Hàn Sương xa lạ, tất nhiên nàng ta không thể tiếp tục mặc bộ trang phục bắt mắt gồm áo giáp + thanh kiếm khổng lồ, để thuận tiện cho các hoạt động trong thành bang, nàng ta hiện đã thay sang quần áo bình thường.
Một chiếc áo gió nữ màu xám dài đến eo, bên dưới thì mặc quần dài và đi giày da màu đen, mái tóc dài màu xám trắng vẫn thả bù xù sau đầu, trông vẫn khí khái hào hùng như thường, nhưng không có áo giáp và cự kiếm, tư thế này nhìn có phần nhu mì hơn.
Nhưng suy cho cùng với chiều cao 1,9 mét mà ở nơi này, lối ăn mặc của nàng ta có lẽ sẽ không dẫn tới sự gặng hỏi, nhưng muốn thấp bé thì không thể nào.
Trong lúc suy tư, băng vải đã quấn lên tới mặt, quấn từng lớp phía trên đầu không còn mặt mũi.
Ngoại trừ mắt và một mảng da tương đối nguyên vẹn gần mắt trái, toàn bộ khuôn mặt của anh cuối cùng đã được che phủ.
Sau đó, anh mặc chiếc áo khoác màu đen cổ đứng vào, rồi lại đi giày, đeo găng tay và đội chiếc mũ rộng vành lên.
May mà thân thể này rất vạm vỡ, số đo không chênh lệch bao nhiêu so với bản thể, cho nên những thứ này mặc vào đều rất vừa vặn.
Duncan sửa sang lại quần áo lần cuối, cẩn thận cài khuy cuối cùng của chiếc áo gió dài.
Anh không thể nhìn thấy dáng dấp của mình hiện giờ, nhưng anh hoàn toàn có thể tưởng tượng.
Một chiếc áo khoác gió dài màu đen bao phủ toàn bộ cơ thể, một chiếc mũ rộng vành và cổ áo che khuất khuôn mặt, găng tay da màu đen và những lớp băng vải có thể nhìn thoáng thấy giữa những khoảng trống giữa áo khoác và mũ.
Anh suy nghĩ một chút, sau đó quay sang nhìn về phía thẩm phán quan trẻ tuổi đang im lặng đứng bên cạnh: “Fanna, cô nói lời thật…”
Fanna thở dài: "Quan trị an và thủ vệ thiếu kinh nghiệm e rằng sẽ lập tức ngăn ngài lại vặn hỏi."
Duncan im lặng một lúc: "... Những người có kinh nghiệm phong phú thì sao?"
"Họ sẽ thỉnh cầu tiếp viện."
Duncan: "..."
“Được rồi, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy,” Fanna đột nhiên cười, lắc đầu: “Tình huống nói trên chỉ giới hạn ở thành khu trung tâm có mức độ an ninh đủ cao — ở đó có đầy đủ lực lượng phòng thủ; nếu là một thành khu bình thường, ngài hẳn sẽ không gặp phải rắc rối. Đây là phán đoán của tôi dựa trên tình hình của Phổ Lan Đức, nhưng ở Hàn Sương hẳn cũng không khác biệt lắm. Điều duy nhất cần lo lắng, có lẽ cũng chỉ có một thân băng vải này của ngài..."
“Băng vải trái lại hẳn là ngụy trang tốt,” Fanna còn chưa nói xong, Morris ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Mấy băng vải này có lẽ vừa khéo có thể tránh được không ít phiền phức.”
Duncan lia tầm mắt tới: "Hửm?"
"Hàn Sương lấy Thần chết làm tín ngưỡng chính, phong tục và vật tượng trưng liên quan đến cái chết là đặc điểm ở đây, các tín đồ sùng đạo thậm chí sẽ còn cố tình thêm các loại trang trí như băng vải vào quần áo, trong phục sức thường ngày của thần quan cũng có yếu tố này," Morris nói trong khi suy nghĩ: "Ngài rất có thể được coi là một tín đồ của cái chết có hành vi tương đối đặc biệt."
Nghe lão tiên sinh giới thiệu, Fanna không khỏi chớp mắt: "Những chi tiết này... tôi ngược lại không biết nhiều lắm. Tôi chỉ biết giáo điều và cấm kỵ liên quan của giáo hội Tam thần khác."
Morris cười nói: “Liên quan đến phong tục tập quán cụ thể của mỗi thành bang, không nghiên cứu thì rất khó hiểu rõ.”
Duncan nhìn lão học giả: "Những thứ này là người 'bạn cũ' đó của ông trao đổi cùng ông sao?"
Morris im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài: "Phải - Brown Scott là một học giả dân tục học rất giỏi, một đời ông ấy đã đi qua rất nhiều thành bang miền trung và miền bắc. Đặc biệt là Hàn Sương và Cold Harbor, ông ấy từng viết cho tôi rất nhiều thư giới thiệu về phong tục và tín ngưỡng đặc biệt ở đây.”