Khi Duncan và Alice cùng nhau đến nghĩa trang, Morris và Fanna cũng không nhàn rỗi, họ đã đến "Trung tâm hỗ trợ thị dân" ở phía nam thành khu thượng vào sáng sớm để hoàn thành một chuyện Duncan giao phó —
Tìm kiếm một nơi ổn định và hợp pháp để ở trong thành bang Hàn Sương, nếu có thể, tốt nhất là có thêm một đến hai thân phận có thể công khai lộ diện.
Suy cho cùng, họ có thể sẽ hoạt động trong thành bang này một thời gian rất dài, dẫu sao cũng không thể sống trốn chui trốn nhủi như những tín đồ tà giáo kia được.
Suy xét đến những người cung cấp thông tin mà Tirian để lại trong thành bang không còn đáng tin cậy nữa, Morris quyết định tự mình tìm cách.
Trung tâm hỗ trợ thị dân của Hàn Sương là một tòa nhà mái vòm rất lớn, bao quanh thân chính còn có hai dãy lầu kéo dài. Nói là Trung tâm hỗ trợ thị dân, trên thực tế, tòa nhà này cũng dùng để tiếp đón khách vào thành bang, đồng thời đảm nhận một số lượng lớn công việc trung gian của bên thứ ba. Từ đăng ký cho thuê và bán nhà, đến cấp giấy phép tạm thời, rồi đến việc thuê người giúp việc, người làm vườn và nhân viên giặt ủi ngắn hạn, hầu hết đều có thể hoàn thành tại đây - Trong dãy lầu dài của nó nhồi nhét đầy đủ các loại cửa sổ đăng ký và phòng làm việc. Trong tòa nhà mái vòm khổng lồ thì là một đại sảnh luôn ồn ào và đông người qua lại, điểm này hoàn toàn khác với Phổ Lan Đức.
Ngay khi bước vào tòa nhà mái vòm khổng lồ, luồng hơi nóng tức thì phả vào mặt. Thiết bị sưởi ấm áp suất cao độc đáo của Hàn Sương xua tan đi khí lạnh mùa đông. Những ngọn đèn điện sáng trưng thì được treo cao trên mái vòm, khiến cả tòa nhà bừng sáng rực rỡ.
Bây giờ nơi này mới mở cửa chưa được bao lâu, nhưng đã có rất nhiều người đổ xô vào. Những thị dân đang tìm kiếm việc làm ngắn hạn hoặc đăng ký thủ tục thuê bán nhà đi qua đi lại vô số cửa sổ và quầy. Trong tiếng người ồn ào còn xen lẫn tiếng "lách cách" và tiếng "rít" của ống dẫn khí khởi động liên tục. Mà Fanna rõ ràng là không quá quen với môi trường ở đây. Nàng ta vừa cẩn thận né tránh dòng người xung quanh, vừa nhỏ giọng thì thầm với Morris: "Ở Phổ Lan Đức, nguồn nhân lực và quầy thủ tục thuê bán nhà sẽ không đặt chung trong một tòa nhà như thế này."
"Cô phải cân nhắc đến chi phí sưởi ấm một tòa nhà quy mô lớn và thời gian cần thiết để cải tạo một trạm trao đổi nhiệt," Morris lắc đầu: “Hầu hết các cơ sở đô thị cơ bản của thành phố này đều do Nữ vương Hàn Sương để lại, nhưng thời đại huy hoàng đó đã qua đi. Sau cuộc phản loạn lớn, thành bang Hàn Sương dựa vào sản nghiệp vàng sôi mà gắng gượng khôi phục được 70% đến 80% sức sống năm đó. Tuy nhiên, muốn đổi mới hệ thống đường ống ngầm và mạng lưới động lực hơi nước do nữ vương để lại lúc ban đầu là một chuyện không hề đơn giản.”
“Vậy cứ dùng tích hợp như vậy luôn sao?” Fanna nhất thời trợn to hai mắt: “Đây là đồ cổ đã từ nửa thế kỷ trước rồi mà!”
"Nếu không thì sao?" Morris thở dài: "Một mặt là thành thị suy thoái, mặt khác là áp lực dân số, còn có diện tích đất ở giảm bớt do vách núi sụp đổ khi đó dẫn đến... Cơ sở của nửa thế kỷ trước sử dụng đến bây giờ xác thực có chút chật chội, nhưng dù gì miễn cưỡng vẫn đủ dùng, nếu đã đủ dùng thì tiếp tục sử dụng... Thật ra đây không chỉ là vấn đề của Hàn Sương, mà cũng là vấn đề đối với rất nhiều thành bang công nghiệp cũ, sức sống dư thừa giống như Phổ Lan Đức mới là thiểu số."
Fanna không nói nữa.
Đây cũng không phải là lĩnh vực mà nàng ta giỏi suy nghĩ.
Mà trong khi nói chuyện, Morris đã tìm được vị trí của quầy đăng ký dân số không cố định trên bản đồ hướng dẫn lộ trình rối mắt phía trên đại sảnh. Ông ta và Fanna cao lớn đi xuyên tới xuyên lui trong đám đông, cuối cùng đi đến trước một quầy tương đối yên tĩnh.
Quầy gỗ dài kê dựa vào tường, ở giữa dùng hàng rào sắt chia thành nhiều ô, ngồi phía sau mỗi ô là một nhân viên xử lý giấy tờ mặc đồng phục màu xanh xám – biểu cảm trên khuôn mặt họ cứng nhắc như hàng rào sắt bên cạnh họ, hơn nữa rõ ràng còn dự định duy trì biểu cảm này cho đến khi kết thúc công việc.
“Chúng tôi cần giấy phép cư trú, ngoài ra còn cần tìm một căn nhà cho thuê ngắn hạn,” Morris đi tới trước một ô trong đó, ngồi xuống chiếc ghế sắt kẽo kẹt, nói với người trung niên có sắc mặt vàng khè bên trong: “Chúng tôi vừa mới lên bờ hôm nay.”
"Bến tàu nào?" Nhân viên trung niên sắc mặt vàng khè nhướng mi, liếc nhìn ông lão đối diện, khi chú ý tới sau lưng ông lão còn có một cô gái cao 1m9 đang đứng, y hiển nhiên sửng sốt, nhưng giây tiếp theo đã khôi phục lại giọng điệu giải quyết việc chung: "Trình giấy tờ chứng nhận tại bến tàu và vé lên tàu một lát."
Fanna cau mày và nhìn xuống Morris.
Morris thì sắc mặt như thường, thản nhiên xòe hai tay ra: "Mất rồi, có thể đã đánh rơi lúc rời khỏi bến tàu, con tàu đó cũng đã rời đi."
Nhân viên văn phòng trong ô lập tức dừng việc đang làm, ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cảm có chút không vui: “Thế thì không được, buộc lòng phải có giấy tờ chứng nhận, quay về bến tàu bổ sung đi."
“Nhưng tôi có thứ khác,” Morris vừa nói, vừa từ trong ngực móc ra một tập tài liệu gấp gọn và một cuốn sổ nhỏ bìa đỏ sẫm đưa qua: “Hẳn là có thể dùng để chứng minh thân phận hợp pháp.”
Nhân viên văn phòng theo bản năng xua tay: "Không có giấy tờ chứng nhận của bến tàu thì không được, thứ khác cũng..."
Y nhìn thấy ký hiệu trên cuốn sổ nhỏ, lời phía sau lập tức không nói tiếp, sau đó y lại vươn tay mở tập tài liệu gấp gọn đó ra, liếc nhìn bên trên.
Khuôn mặt vô cảm thay đổi ngay tức khắc.
"Thẻ học thuật thông hành do Học viện Chân Lý và Hội đồng Hàng hải Vô biên cấp phát, người sở hữu có thể ở lại và đến thăm tất cả các thành bang được Chính thần che chở, trong thời gian lưu trú, trường đại học bang thành bang địa phương trực thuộc Học viện Chân Lý sẽ tự động đóng vai trò là đơn vị bảo lãnh," Morris nói rồi, lại chỉ vào cuốn sổ nhỏ màu đỏ: "Đây là giấy tờ chứng nhận của tôi, bằng cấp và chứng chỉ kép về thần học của Học viện Chân Lý, cấp bậc là giáo sư."
Nhân viên văn phòng trung niên sắc mặt vàng khè thừ ra một hồi, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, tỏ vẻ có chút luống cuống: “Ờ... chào buổi sáng, giáo sư Morris... rất vui được gặp ngài, thân phận của ngài đương nhiên là hợp pháp..."
Trên mặt Morris lộ ra vẻ thả lỏng.
Nhưng nhân viên văn phòng lập tức dừng lại, giống như rối ren một lúc, vẫn cố gượng nói: "Nhưng... ít nhất tôi phải biết ngài ngồi trên con tàu nào, đây là... quy định."
Morris vừa mới thả lỏng biểu cảm trông có chút lúng túng, trong khi Fanna ở một bên thì sờ sờ chóp mũi và quay đầu đi tỉnh rụi.
Morris thở dài, nhìn nhân viên văn phòng trung niên trước mặt rõ ràng có chút căng thẳng, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mình.
“Anh đã biết tôi ngồi trên con tàu nào rồi,” Ông ta thở dài nói, ánh mắt lóe lên: “Làm chứng minh thư đi.”
Nhân viên văn phòng ngẩn ra một lúc, đáy mắt như thoáng qua vẻ thảng thốt, sau đó cúi đầu xuống, bắt đầu thao tác máy đục lỗ kêu lên lạch cạch, đồng thời cho thẻ đục lỗ vào hộp đựng đường ống áp lực cạnh quầy.
Chỉ chốc lát sau, đi đôi với tiếng rít và lách cách trong đường ống, tấm thẻ trả về từ văn phòng phê duyệt nào đó nằm sâu trong tòa nhà đã được gửi trở lại quầy ở đây.
Nhân viên văn phòng nhét thẻ đục lỗ vào máy nhỏ để đọc, xác nhận số sê-ri của biên lai và mật mã chống giả, lúc này mới bắt đầu điền nội dung yêu cầu của tài liệu xác nhận, đồng thời nói mà không ngẩng đầu lên: "Ở chỗ tôi chỉ có thể cấp giấy tờ chứng nhận — ngài mang theo giấy tờ chứng nhận đến dãy lầu cánh tây, tìm cửa sổ A-12, ở nơi đó hẳn sẽ có những căn nhà cho thuê ngắn hạn đáp ứng yêu cầu của ngài.”
“Cảm ơn,” Morris cầm lấy tài liệu mở ra, dừng lại rồi khẽ lẩm bẩm: “Xin lỗi.”
Nói xong, ông ta và Fanna nhanh chóng rời khỏi quầy và đi về phía cửa sổ bên cạnh.
“Đây là lần đầu tôi làm loại chuyện này,” Vừa rời khỏi không bao lâu, lão tiên sinh không nhịn được thấp giọng nói: “Tôi vốn định dựa vào thủ tục giấy tờ bình thường để giải quyết chuyện này..."
“Chúng ta ngồi trên một con tàu ma không được phép tồn tại trên thế giới đến đây, ông biết đấy, các thủ tục bình thường sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề này,” Fanna cũng nhỏ giọng nói, trong giọng điệu dường như mang theo ý cười: “Thời kỳ phi thường, biện pháp phi thường.”
"... Cô nghĩ khả năng Duncan tiên sinh sẽ đăng ký giấy chứng nhận tàu hợp pháp cho Thất Hương Hào là bao nhiêu?"
"Ông nghĩ sao?"
"... Được rồi," Morris thở dài, nhìn vào giấy chứng nhận trong tay: "Hải Đế đừng nên biết về chuyện này — Lần sau nếu lại gặp phải tình huống này, tôi thà làm một tấm vé tàu giả trước."
Fanna cười nửa miệng nhìn Morris than ngắn thở dài, từ nhỏ đến lớn, đây thật đúng là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy biểu cảm rầu rĩ như vậy trên mặt vị lão học giả trước giờ luôn "nghiêm túc trong học tập và tuân thủ các quy tắc" này, dường như... còn khá thú vị.
...
Đồng thời cùng lúc đó, Agatha vừa kết thúc điều tra hiện trường, còn chưa kịp quay trở về đại giáo đường, giữa đường đã nhận được một tình báo khẩn cấp từ bộ hạ từ Nghĩa trang số 3.
Ngồi trong xe hơi, Agatha nhìn bao thư vừa được chuyển đến tay mình, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn.
Một lá thư báo cáo — đến từ vị khách thăm giấu tên đó.
Ngay khi rời đi, lá thư này đã được gửi đến nghĩa trang.
Nên cảm khái cho sự lỡ dịp trời xui đất khiến này, hay nên cảm khái hành vi lạ lùng của vị “khách thăm” đó?
Cô ta cất bức thư đi, trong đầu trù tính thật nhanh.
Nỗi bất an lan tỏa trong lòng, bỗng có một chuyện dường như bức thiết.
"Chuyển hướng, đến cảng Đông."
Bộ hạ lái xe phía trước có chút kinh ngạc: “Chúng ta không đến đại giáo đường trước sao?
"Kế hoạch thay đổi, đến cảng Đông trước," Agatha nói như đinh đóng cột: "Ta có dự cảm không lành... có thứ gì đó có khả năng muốn nhân cơ hội lên bờ."
Bộ hạ lái xe nghe ra đầu óc mơ hồ, nhưng bản năng tuân theo mệnh lệnh khiến y nhanh chóng dập tắt những nghi ngờ trong lòng.
Chiếc xe hơi nước đen như mực giảm tốc độ ở ngã tư kế tiếp, chuyển hướng, sau đó chạy băng băng về phía khu vực cảng ở phía đông của thành bang.