Đôi mắt tràn đầy tia máu, bên trong là sự điên cuồng cùng nỗi sợ hãi không đè nén được, ngay cả khi lời nói của người gác cổng đã xoa dịu tinh thần của người phụ nữ, để cô ấy vực dậy từ bờ vực suy sụp, nhưng cũng không thể chữa lành hoàn toàn bóng tâm lý sợ hãi còn sót lại trong tâm trí cô ấy.
Agatha đã nhiều lần nhìn thấy loại ánh mắt này, cho nên cô ta chỉ bình tĩnh nhìn mắt đối mắt, sau khi dùng ánh mắt làm người phụ nữ bình tĩnh thêm, cô ta mới nói: "'Hắn' mà cô nói, là chồng cô, đúng không? Ông ấy đã trở về nhà lần nữa — nhưng cô biết đấy, ông ấy đã chết mấy năm về trước rồi.”
Hai vai người phụ nữ run lên dữ dội, cô ấy cúi đầu nắm lấy tóc mình, dường như không dám nhìn Agatha nữa, chỉ gắng sức lặp đi lặp lại: “Hắn đã trở lại... Hắn đã trở lại... nhưng tôi biết đó không phải là hắn..."
“Cô... làm sao giết 'nó'?" Agatha cau mày, lại hỏi: "Cô còn nhớ quá trình cụ thể lúc đó không?"
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc, dùng một tay vặn nắp lọ ra, hương thơm êm dịu trong lọ lặng lẽ khuếch tán, dần dần bao trùm xung quanh.
Thuốc của người gác cổng phát huy tác dụng, hô hấp của người phụ nữ tóc dài trên sô pha dường như bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô ấy hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua khe hở tóc nhìn ra ngoài, giọng rất thấp: "Tôi... tôi dùng búa đập vào sau ót thứ đó, sau đó thứ đó ngã xuống, thế nhưng dù cái đầu xẹp xuống một mảng to, nó vẫn không chết, mà ngược lại còn cố gắng đứng dậy, tôi liền đá nó vào bên trong, sau đó đóng cửa phòng tắm lại... Nó ở bên trong gõ cửa, phát ra tiếng kêu đáng sợ, khi đó là rạng sáng, nó gào thét mãi đến mười phút mới ngừng..."
Người phụ nữ dừng lại, trấn tĩnh vài giây mới nói tiếp: “Sau đó, sau đó tôi lén mở cửa phòng tắm ra một khe nhỏ… thứ đó đã biến mất tiêu…”
Agatha nhẹ nhàng gật đầu, trong khi dựng lại chuyện xảy ra trong đầu, thì lại hỏi: "Thế 'nó' xuất hiện thế nào? Bà còn nhớ quá trình ông ấy 'trở về' không?"
"Tôi... tôi không biết," Người phụ nữ lắc đầu, trong giọng nói mang vẻ hoảng sợ: "Hắn... nó đột nhiên xuất hiện trong nhà! Cửa nhà khóa chặt, nhưng tôi nghe thấy trong phòng khách tiếng động, từ phòng ngủ bước ra thì nhìn thấy thứ đó... Mặc quần áo của chồng tôi lúc chôn cất, đi lại trong phòng khách, bên trong cơ thể phát ra tiếng như chất nhầy thối rữa..."
Sắc mặt Agatha đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô ta nghiêng đầu, còn chưa kịp mở lời, thủ vệ đã ở bên cạnh báo cáo: “Chúng tôi đã kiểm tra cửa ra vào của căn nhà này, toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào đều không có dấu vết phá hư, hơn nữa tất cả cửa sổ đều bị khóa trái từ bên trong."
Cửa ra vào và cửa sổ được đóng chặt, khóa cửa không bị phá hư, "hàng giả" xuất hiện trực tiếp trong nhà của cư dân.
So với "xâm phạm" và "tấn công" ngoài ánh sáng, hiện tượng dường như đột nhiên xuất hiện này... khiến cô ta càng thêm cảnh giác.
Hơn nữa điểm đáng chú ý của vụ án hôm nay không chỉ có thế.
Agatha cúi đầu, nhìn người phụ nữ trên sô pha.
Cô ta còn nhớ những vụ án đã tiếp xúc trước hôm nay, đặc biệt là vụ án được phát hiện ở số 42 phố Firceplace – học giả dân tục học từ cõi chết trở về và cô học trò bị ô nhiễm nghiêm trọng mà không hề hay biết. Trong một trường hợp điển hình như vậy, người trong cuộc may mắn còn sống căn bản không thể phân biệt ra được “hàng giả” trước mặt.
Nhưng người phụ nữ trước mặt có thể phân biệt ra được.
Cô ấy không bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm nhận thức?
"Nữ sĩ," Agatha lên tiếng, cô ta cân nhắc lời nói của mình: "Làm sao cô phân biệt được con 'quái vật' đó không phải là chồng cô?"
"Điều này còn cần phải hỏi sao? Chồng tôi... ông ấy đã chết mấy năm trước, toàn thân thứ đó đều có vấn đề gì, sao có thể là chồng tôi được?" Người phụ nữ có chút kích động: “Huống chi... huống chi thứ đó còn đi về phía con tôi... con tôi, nó chỉ vào con quái vật đó và gọi là ba, nó... nó đã bị con quái vật đó khống chế, nhất định đã bị con quái vật đó khống chế rồi, nó..."
“Cô cho rằng con của mình đã bị quái vật khống chế, cho nên bóp cổ cậu bé?” Agatha nhíu mày, lại hỏi: “Cô biết mình khi đó...
"Tôi không có bóp cổ thằng bé! Tôi chỉ muốn kéo nó lại, không có bóp cổ nó!"
Người phụ nữ hoàn toàn kích động, thậm chí còn nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, giống như sắp vồ lấy người gác cổng trước mặt, trong đôi mắt tràn đầy tia máu lại lần nữa khôi phục vẻ sợ hãi và điên cuồng trước đó, đến nỗi ngay cả lý trí đều như bốc hơi hầu như không còn — Những người thủ vệ đứng gần đó lập tức phản ứng lại, muốn đè giữ người phụ nữ đáng thương đã mất đi lý trí, nhưng phản ứng của Agatha lại nhanh hơn một bước.
Người gác cổng giơ thủ trượng lên và gõ nhẹ lên trán người phụ nữ.
Người sau ngủ thiếp đi ngay lập tức.
"Cô ấy đã bị dọa sợ," Nữ đội trưởng để tóc ngắn màu đen lắc đầu: "Loại chuyện này đối với người bình thường mà nói quả thật..."
"Không, không đơn thuần là hoảng sợ, mà là một loại ô nhiễm lý trí hình thức khác — Cô ấy nằm ở trạng thái tạm thời điên cuồng, chỉ là giữ được năng lực nói chuyện cơ bản thôi," Agatha lắc đầu, chân mày cuối cùng nhíu chặt: "Cô ấy không có chịu sự ảnh hưởng nhận thức và can nhiễu trí nhớ, mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng cô ấy rõ ràng phân biệt được bản chất của 'hàng giả' đó, nhưng bản thân 'nhìn thấu sự thật' đã là một loại tổn thương đối với người bình thường."
Vừa nói, cô ta vừa ngẩng đầu nhìn quanh chỗ ở không lớn này.
"Đứa trẻ đâu?"
"Tạm thời đưa tới nơi an toàn — Kinh sợ quá mức, lại trải qua ngạt thở ngắn hạn, có thể không tiếp nhận được tra hỏi."
“Ừm,” Agatha phân phó: “Tạm thời tách hai mẹ con ra, chăm sóc thật tốt và khai thông tâm lý, đặc biệt là đứa trẻ, từ từ an ủi, nếu như mẹ con họ nghĩ ra được bất kỳ thông tin gì có giá trị, thì nhanh chóng báo cáo cho ta."
"Rõ."
Agatha gật đầu, rồi lại đi qua phòng khách và đến phòng vệ sinh kiêm phòng tắm nhỏ.
Trên mặt đất gần vòi hoa sen, vẫn có thể nhìn thấy ký hiệu người thủ vệ để lại sau khi thu thập chứng cứ.
Hàng giả đó đã từng bị nhốt trong phòng tắm này, nhưng cuối cùng... nó lại chỉ để lại chưa đầy một ống nghiệm "mẫu vật".
Điều này rất bất thường.
Mặc dù bản thân hàng giả có tính chất quỷ dị và nguồn gốc bí ẩn, nhưng ít nhất có một điều rõ ràng: Chúng cũng được cấu tạo từ một lượng vật chất thực thể nhất định và ngay cả khi chúng có phân hủy, những vật chất thực thể này cũng sẽ không tự dưng biến mất.
Agatha khẽ nhíu mày, đi vòng quanh phòng tắm nhỏ hẹp hai vòng, đột nhiên, cô ta dừng lại, nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Nằm trong góc tường, lối thoát nước rỉ sét loang lổ.
Cô ta nhanh chóng đi đến bên cạnh chỗ thoát nước đó, dùng đầu gậy thiếc nạy tấm lưới sắt lên, quan sát khoảng trống tối tăm bên trong.
Bóng tối trong ống thoát nước không thể thấy đáy, như thể tất cả sự thật đều bị chôn vùi.
"... Không thể nào... Chết tiệt!"
Agatha đột nhiên hít sâu một hơi, ý thức được một khả năng, mà khả năng này thậm chí khiến tay chân cô ta có chút phát lạnh.
“Hãy sơ tán tòa nhà này, di dời tất cả cư dân đến các giáo đường của khu phố và nơi lánh nạn công cộng gần đó,” Cô ta nhanh chóng quay trở lại phòng khách và ra lệnh rất nhanh: “Liên hệ với Văn phòng Thị chính khu phố, đóng cửa tòa nhà này… Không, đóng cửa tất cả đường ống thứ cấp liên thông đến tòa nhà này, bao gồm ống nước thải và ống cấp nước – Ngoài ra, hãy cử một đội lập tức đến trạm xử lý nước thải gần nhất, kiểm tra các bể lắng và lưới lọc!"
Tiểu đội trưởng nghe một xong loạt mệnh lệnh này thì sửng sốt, nhưng cũng không đưa ra bất kỳ câu hỏi nghi ngờ nào, bản năng tuân theo mệnh lệnh khiến cô ấy lập tức đứng thẳng người: "Rõ! Người gác cổng các hạ!"
Agatha truyền đạt xong mệnh lệnh, sau đó lại đi đến chỗ người phụ nữ đang ngủ mê man bên cạnh ghế sô pha.
Tại sao người phụ nữ này không chịu sự ảnh hưởng can nhiễu nhận thức và trí nhớ, mà lại nhìn thấu được chân tướng của “hàng giả”?
Ngay cả lúc này, Agatha vẫn rất quan tâm đến vấn đề này.
Đúng lúc này, một người thủ vệ trước đó ở các phòng khác điều tra manh mối đột nhiên chạy vào phòng khách, trong tay còn cầm một vật gì đó.
"Ngài gác cổng! Chúng tôi phát hiện thấy thứ này!"
Agatha lập tức nhìn đi theo tiếng gọi, thấy thứ đối phương đang cầm trong tay hóa ra là một bức tượng thạch cao cỡ nhỏ, nhìn qua có hơi cổ xưa.
Đó bất ngờ là bức tượng Nữ vương Hàn Sương nghiêng người.
“Tượng Nữ vương điên?” Ngay lập tức, những thủ vệ khác trong phòng thấp giọng nói ra: “Không ngờ ở đây cũng có thứ này.”
Agatha bày ra bộ mặt nghiêm túc, bước tới cầm lấy bức tượng bán thân nghiêng người cao chừng mười centimet đó, cẩn thận quan sát các chi tiết trên bức tượng.
"... Là sản phẩm chính hãng năm đó, dưới đáy bức tượng có con dấu chống hàng giả đặc biệt," Cô ta nhận xét sơ qua, ngẩng đầu lên: "Thứ này được đặt ở đâu?"
“Trong một cánh cửa bí mật nằm sâu trong tủ quần áo,” Người thủ vệ phát hiện tượng nữ vương nghiêng người lập tức báo cáo: “Bên trong còn tìm thấy tiền xu và cuốn sổ lưu niệm từ Thời đại Nữ vương, có vẻ như… là người vẫn đang thầm tưởng nhớ về Nữ vương Hàn Sương."
Agatha nhất thời không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm bức tượng thạch cao trên tay.
Nữ vương Hàn Sương... Dù cho hôm nay của nửa thế kỷ sau, trong thành bang vẫn có thị dân lén lút tưởng niệm nữ vương, bản thân chuyện này thực ra không hề làm cô ta ngạc nhiên.
Dù sao đó cũng là một thời đại huy hoàng, dù sao đó cũng là một nữ vương vĩ đại một thời — thời gian năm mươi năm không đủ để xóa sạch mọi dấu vết của Thời đại Nữ vương khỏi thành bang, một số người già đã trải qua thời đại đó, cùng con cháu của họ, vẫn còn chịu ảnh hưởng sâu sắc.
Trong dân gian có lác đác vài người ủng hộ nữ vương — năm mươi năm trước, hành vi tưởng niệm lén lút này đủ dẫn đến hình phạt treo cổ, nhưng hôm nay của năm mươi năm sau, sự cấm đoán về mặt này thực chất đã được nới lỏng hơn rất nhiều, trong thời gian mấy năm đảm nhiệm chức vụ người gác cổng, Agtha cũng không chỉ một lần nghe nói qua chuyện phương diện này.
Trong hầu hết các trường hợp, nếu chỉ là hành động “sưu tầm vật kỷ niệm” tự phát của người dân, thì những người thủ vệ và các quan trị an ngày nay đều sẽ không truy cứu gắt gao, thậm chí có khi còn giả vờ như không thấy, hoặc chỉ cảnh cáo bằng lời nói.
Gia đình này cũng chỉ sưu tầm một bức tượng bán thân của nữ vương, cùng vài đồng xu và một cuốn sổ nhỏ, hoàn toàn không phải là chuyện đáng ngại gì.
Nhưng nghĩ tới biến động lạ vừa mới xảy tra trong căn hộ này, Agatha sẽ không khỏi nghĩ đến nhiều thứ.
Đương sự liên quan đến vụ việc lần này không bị ảnh hưởng bởi sự can nhiễu nhận thức, trái lại còn nhìn thấu được bộ mặt thật của "hàng giả", lẽ nào... có liên quan đến vật kỷ niệm nữ vương ở đây?