Annie vui vẻ rời đi, dường như không nghi ngờ gì cả — nói cho cùng, cô cũng chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng mà, người canh gác già lại đứng ở cổng nghĩa trang rất lâu, nhìn theo hướng Annie rời đi, phải một lúc sau mới giật mình phản ứng lại tức khắc, sau đó ngón tay run run sờ sờ túi trước ngực, từ trong lấy ra một ống thuốc đổ vào miệng.
Ông ta cảm thấy tốt hơn.
"Chuyện này quá mức tà môn... phải lập tức báo cho Đại giáo đường... Thần chết ở trên cao... chuyện này quá mức tà môn rồi..."
Ông lão lẩm bẩm, quay người bước nhanh về phía căn phòng canh gác nhỏ. Sau khi vào phòng ông ta đóng kín cửa lại, đi thẳng đến bên giường nhìn qua chiếc bàn cũ kỹ và bình thường — Sau khi mở một tấm ván trên bàn ra, những gì lộ ra bên dưới lại là các đường ống và van tinh xảo, còn có các nút ấn và tay cầm.
Một số viên nang kim loại nằm lặng lẽ trong ngăn bên cạnh đường ống.
Ông lão lấy giấy viết thư từ trong ngăn bàn ra, ngồi xuống cầm lấy bút bên cạnh lên, bắt đầu nhanh chóng viết báo cáo, sau đó cuộn tròn báo cáo nhét vào viên nang kim loại, tiếp đó mở đường ống trong ngăn cách của bàn, đặt viên nang vào khe rãnh.
"Cầu mong Bartok ban phước lành cho đường ống này và luồng không khí ào ạt bên trong nó... Cầu cho van hoạt động trơn tru, không bị kẹt cứng, giảm áp suất hoặc nổ tung — Cầu mong máy vi sai trong trung tâm phân loại và gửi phát không bị lỗi."
Ông lão cầu nguyện ngắn gọn, sau đó đưa tay ấn vào một cái nút bên cạnh đường ống áp suất, sau khi đèn xanh trong ngăn cách sáng lên, ông ta mới kéo tay cầm bên cạnh nút ấn.
Một âm thanh lọc cọc kỳ lạ phát ra từ sâu trong đường ống, nghe giống như tiếng của luồng không khí bị làm tắc nghẽn, nhưng rất nhanh sau đó âm thanh này biến mất, theo sau là tiếng rít vận hành bình thường của đường ống áp suất và tiếng trượt nhanh của thiết bị viên nang vang lên.
Ông lão có chút lưu tâm liếc nhìn đường ống, miệng lầm bầm: "... Không phải bởi vì trong thư nhắc tới chuyện của tồn tại thượng vị, mà ảnh hưởng đến cỗ máy đấy chứ..."
Một lúc sau, hai đèn xanh tượng trưng cho việc chuyển phát "thư chuyển phát nhanh" đến trung tâm phân loại cấp cao hơn bật sáng, người canh gác già cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm và đóng nắp ngăn bí mật lại.
...
Alice ôm một túi giấy thật to đi lại trên phố, tò mò nhìn qua ngó lại những tòa nhà xung quanh, quan sát thành phố hoàn toàn khác với Phổ Lan Đức này, quan sát cuộc sống của người dân ở thành phố này.
Trong túi giấy là những thứ mà nàng ta vừa mua từ cửa tiệm ở góc phố — một ít rau, trứng, có cả bơ cứng đông lạnh và hai miếng thịt cừu. Chúng là nguyên liệu cho bữa trưa hôm nay.
Alice đã có thể tự mình đi mua đồ, mặc dù vẫn chưa thành thạo lắm, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ nhầm lẫn mệnh giá tiền cần thối, nhưng nàng ta đã luôn nỗ lực học hỏi tất cả những điều này - mỗi ngày đều có tiến bộ, mặc dù tiến bộ không nhiều.
Nàng ta hơi cúi đầu xuống, một tay ôm túi giấy, tay kia lấy một tờ giấy từ trong túi ra, xác nhận nội dung trên tờ giấy.
Trên đó có một số chữ viết xiêu vẹo, là danh sách mặt hàng mua cho hôm nay, một phần nội dung trong đó là những từ nàng ta biết đọc và viết, một phần khác thì được thay thế bằng những hình vẽ đơn giản - Danh sách này là do chính nàng ta viết, đã tốn rất nhiều công sức.
Tự mình lập ra thực đơn hàng ngày, tự mình lên kế hoạch cho những nguyên liệu cần mua, tự mình viết danh sách mua sắm và tự mình đến cửa tiệm mua đồ — cố gắng tính rõ số tiền lẻ, sau đó cố gắng trở về nhà đúng giờ, nếu có thể làm được tất cả, thuyền trưởng sẽ rất vui.
Alice cũng sẽ rất vui.
Xác nhận xong danh sách và những thứ bên trong túi giấy đều không vấn đề gì, tiểu thư con rối hài lòng cất tờ giấy đi, tiếp tục đi về phía chỗ ở tạm thời nằm trên phố Oak.
Nhưng mới đi được nửa đường, bỗng có tiếng huyên náo từ góc phố truyền đến khiến nàng ta chú ý.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì thấy khoảng hơn chục người đang tụ tập bên cạnh một tòa nhà dân cư trông khá cũ kỹ, một vài người đang chỉ trỏ lên lầu, tất cả mọi người đều đang mồm năm miệng mười xì xào bàn tán gì đó, giữa chừng còn thỉnh thoảng nghe thấy những câu từ như "người phụ nữ đó điên rồi", "người tội nghiệp", "kinh động đến cả giáo hội".
Alice không khỏi bước chậm lại, càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại, nhìn về hướng đó với sự do dự vô cùng.
Đó là... náo nhiệt, thuyền trưởng nói không được tùy tiện tham gia náo nhiệt, bởi vì nếu ở nơi đông người mà đầu rơi xuống, thì náo nhiệt sẽ lớn lắm.
Nhưng ở đó có vẻ rất thú vị, hơn nữa những gì họ đang thảo luận... dường như cũng là nội dung mà thuyền trưởng sẽ quan tâm.
Alice đắn đo giây lát, đồng thời dời bước chân về phía đó trong sự đấu tranh tư tưởng, rồi lại tiếp tục di chuyển đến.
"Mình chỉ đi xem tình hình thế nào... mình đang giúp thuyền trưởng thu thập thông tin tình báo... đây không phải là tùy tiện tham gia náo nhiệt, mà là tham gia náo nhiệt một cách nghiêm túc..."
Alice đã vận dụng tất cả sự khôn ngoan của mình để thuyết phục bản thân, sau đó nàng ta đã thành công.
Một tay đè đầu, tay kia ôm túi giấy, tiểu thư con rối nhanh chóng đến gần bên đám đông đang tụ tập và cùng họ ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà dân cư trước mặt.
Khác với tòa nhà hai tầng mà thuyền trưởng thuê tạm thời, tòa nhà trước mắt trông càng cũ kỹ càng chật chội, cửa sổ hẹp cùng ống dẫn khí bên ngoài có vẻ chật hẹp và lộn xộn, hình như có rất nhiều cư dân độc lập tụ tập bên trong toàn nhà này.
Đám người xung quanh thảo luận hỗn loạn, Alice nghe hồi lâu cũng không hiểu chuyện ra làm sao, liền cẩn thận vỗ vai người bên cạnh, hỏi một cách rất lịch sự: “Xin hỏi... nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy hả?"
Người bên cạnh giật mình, nhưng thấy người lên tiếng chỉ là một cô gái trẻ đeo mạng che mặt, y thả lỏng người, ngẩng đầu chỉ chỉ lên trên: “Một người phụ nữ bị điên, khăng khăng cho là mình đã giết chồng mình, còn muốn bóp chết con mình... Mới đầu đã kinh động đến quan trị an, bây giờ ngay cả người của giáo hội cũng đến, tôi thấy chuyện này không hề nhỏ.”
Y vừa dứt lời, bên cạnh lại có người nói: "Nghe nói ngay cả người của giáo hội cũng tới... có khi nào là thứ gì đó không mấy tốt không?"
"... Mong rằng đừng có chuyện lớn gì xảy ra," Một người phụ nữ trong đám đông lẩm bẩm: "Tôi sống ở tầng dưới họ, thật sự xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều không còn nơi nào để đi..."
"Mặc kệ có chuyện gì hay không, hôm nay tốt nhất nên đến giáo đường một chuyến đi, nhờ cha xứ giúp làm lễ trừ tà, cẩn thận một chút luôn không xấu."
Đám đông xung quanh lại bắt đầu thảo luận, hơn nữa rất nhanh lại đến lĩnh vực mà Alice không hiểu, nàng ta hơi lơ đãng trong cuộc thảo luận lung tung lộn xộn này, đường nhìn cũng dần đến giữa không trung.
Những sợi tơ nhẹ tung bay lơ lửng trong tầm nhìn của nàng ta, cùng những sợi mảnh hơn nữa kéo dài từ trong tòa nhà dân cư gần đó, bay phấp phới trong không trung, giống như những sợi tóc đung đưa trong gió, khẽ khuấy động bầu trời.
Alice đột ngột chớp mắt.
Nàng ta đột nhiên nhận thấy rằng, một số sợi tơ lơ lửng phía trên thành phố có vẻ đặc biệt hư ảo, trong suốt và thậm chí nhấp nháy giống như một bóng đèn điện có kết nối kém.
...
Trong khu chung cư cũ thoang thoảng mùi ẩm mốc, hệ thống đường ống cũ có tiếng nước rò rỉ không biết nằm chỗ nào thỉnh thoảng truyền vào tai, những người thủ vệ mặc đồ đen, cầm thủ trượng và đèn xách tập trung trong phòng khách, làm cho căn phòng vốn không mấy rộng rãi trông càng thêm chật chội.
Một người phụ nữ tóc dài rối bù nép vào góc sô pha, đầu cúi gằm như sợ hãi, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm mấy câu mơ hồ.
Đặc biệt có hai thủ vệ mặc đồ đen đứng bên cạnh, canh giữ người phụ nữ thần trí thất thường này.
Những người thủ vệ đang kiểm tra những manh mối còn lưu lại trong nhà. Họ đã bận rộn ở đây trong hai giờ.
Đúng lúc này, một luồng gió xám thổi qua hành lang, xuyên qua cánh cửa đang mở toang và xoáy vào phòng khách.
Những người thủ vệ lần lượt dừng công việc đang tàm, bày tỏ sự kính chào trước luồng gió lốc màu trắng xám.
Bóng dáng Agatha bước ra khỏi vòng xoáy, ánh mắt quét qua căn phòng.
“Bây giờ tình hình thế nào?” Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía người thủ vệ cấp bậc cao nhất tại hiện trường.
Đội trưởng thủ vệ là một người phụ nữ nhanh nhẹn để tóc ngắn màu đen dài đến tai, đối mặt với lời hỏi của người gác cổng, cô ấy lập tức tiến lên một bước: "Chúng tôi thu thập được một số ít mẫu 'bùn' trên sàn phòng tắm, xác nhận là đồng nhất với mẫu đã thu thập được trước đây."
"Nguyên tố..." Agatha nhẹ giọng nói, sau đó nhíu mày: "Một số ít mẫu? Chỉ có nhiêu đó?"
“Khoảng chừng một ống nghiệm,” Đội trưởng nữ tính để tóc ngắn giơ tay ra hiệu: “Đó là tất cả - Chúng tôi đã tìm khắp tòa nhà, chỉ có một ít để lại trên sàn nhà tắm.”
Agatha trầm ngâm không nói gì, sau đó quay sang nhìn về phía người phụ nữ tóc dài đang cuộn mình trong góc sô pha.
"cô ấy chính là người có liên quan?"
“Đúng vậy,” Tiểu đội trưởng gật đầu: “Cô ấy thuê nơi này để ở, chúng tôi đã điều tra qua, lý lịch trong sạch, trước giờ cũng chưa từng có tiền án tiền sự, là kế toán đại lý của một công ty gần đó. Ngoài ra, chồng cô ấy từng làm việc ở giếng mỏ vàng sôi — theo tài liệu cho thấy, ba năm trước đã chết trong một vụ tai nạn hầm mỏ.”
Mỏ vàng sôi... Tai nạn hầm mỏ...
Có lẽ là bị sự kiện xảy ra gần đây ảnh hưởng, Agatha theo bản năng chú ý tới những từ này, sau đó cô ta định thần lại, rồi mới đi tới bên cạnh người phụ nữ vẫn đang không ngừng lẩm bẩm.
"Nữ sĩ — tôi là người gác cổng của thành bang, bây giờ cô đã được an toàn," Agatha nói với giọng nói điềm tĩnh, lặng lẽ dùng lực lượng trấn định tinh thần: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Người phụ nữ tóc dài trên ghế sô pha đột nhiên ngừng run rẩy thân người khi nghe thấy giọng nói, sau đó lại mơ hồ lầm bầm điều gì đó, cô ấy mới đột nhiên ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt lưu lại nỗi sợ hãi cùng sự điên cuồng nhìn chằm chằm Agatha.
"Hắn đã trở lại, hắn đã trở lại... Tôi đã giết hắn, tôi đã giết con quái vật đó... trong phòng tắm! Nó đã tan chảy trong phòng tắm!"