Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 365 - Chương: 365

Chương: 365

Agatha biết rằng, sinh mệnh của Giáo chủ Ivan đã tới điểm kết thúc từ nhiều năm trước — dưới lớp băng vải quấn chặt chẽ, thân thể máu thịt thực ra không còn lại bao nhiêu, điều chống đỡ ông ta đứng ở đây, ngoài kỳ tích Bartok ban xuống ra, chỉ còn lại một linh hồn ngoan cường.

Rất ít người biết được thân thể của vị giám mục này rốt cuộc đã gặp phải điều gì, ngay cả người gác cổng Agatha cũng chỉ biết rằng đó là một "sự cố" đã xảy ra cách đây rất nhiều năm, Giáo chủ Ivan chưa từng kể với ai về tình thuống thật của “sự cố” đó, bao gồm cô ta.

Dĩ nhiên, Agatha cũng sẽ không chủ động động đến bí mật này.

Tâm trạng của Giáo chủ Ivan hiển nhiên rất nặng nề, ông ta trầm lặng, hồi lâu sau mới đột nhiên nói: "Chúng ta đang đối mặt với một nguy cơ."

"Đúng vậy, Giáo chủ Ivan," Agatha gật đầu: "Ta sẽ tận lực tìm ra chân tướng, phá tan âm mưu của những giáo đồ Nhân Diệt đó."

"Không, cô không hiểu," Nhưng Giáo chủ Ivan lại lắc đầu: "'Chân tướng' của nguy cơ lần này có thể đã vượt ra ngoài hiểu biết và tưởng tượng của chúng ta, Agatha, hoạt động của những tín đồ tà giáo đó có thể là một phần trong nguy cơ này, nhưng tuyệt đối không phải là toàn bộ, ta có một loại cảm giác..."

Agatha hơi nhíu mày: "Một loại cảm giác?"

“Khí tức tương tự, giống như năm mươi năm trước… trước khi trận hỗn loạn đó bùng phát, cả thành phố đều tràn ngập trong bầu không khí rất giống với hôm nay,” Giáo chủ Ivan chậm rãi nói: “Nhìn thành bang cũng có vẻ bình thường giống vậy, nhưng đâu đâu cũng lộ ra những chi tiết quỷ dị khó hiểu, như thể đột nhiên sống trong một giấc mơ khó phân biệt thật giả. Thỉnh thoảng chúng ta sẽ thoáng thấy những cảnh tượng đáng sợ bên rìa giấc mơ, tâm trí người phàm đáng buồn lại cự tuyệt hiểu mọi điều này, dẫn đến chúng ta không thể nhìn ra được thực tế trong gang tấc... Cô có loại cảm giác này không? Giống như... sự méo mó gần ngay trước mắt, nhưng chúng ta lại luôn nhắm mắt làm ngơ."

"Ta không hiểu..." Agatha có chút do dự: "Ý của ông là, nhận thức bị can nhiễu? Loại can nhiễu này đã ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta?"

Giáo chủ Ivan lại không có trả lời cô ta, mà chỉ trầm lặng mấy giây sau đột nhiên nhắc tới một chủ đề dường như không liên quan: "Agatha, ta có nói qua với cô sự tình về 'Đội cận vệ cuối cùng của Nữ vương' năm mươi năm trước chưa? Có nhắc qua với cô về ‘Đường thủy thứ hai’ ở chỗ sâu trong thành bang chưa?"

“Đường thủy thứ hai?” Agatha ngẩn ra, sau đó trong đầu hiện lên một ít thông tin: “Cái này ta biết một chút, nó là một phần của cơ sở khổng lồ dưới lòng đất do Nữ vương Hàn Sương xây dựng cho thành bang, nhưng theo Thời đại Nữ vương kết thúc, cơ sở này chưa hoàn thành đã bị hoang phế. Hiện nay do sự sụp đổ nghiêm trọng và áp lực tài chính quá lớn, nơi đó vẫn đang bị bỏ hoang — hầu hết mọi người thậm chí còn hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nó.”

“Đúng vậy, nó đã bị bỏ phí, cũng chỉ có người gác cổng như cô hoặc người già cổ hủ như ta vẫn còn biết nó.” Giáo chủ Ivan lắc đầu nói.

"'Đội cận vệ cuối cùng của Nữ vương' lại là chuyện thế nào?" Agatha hỏi: "Sao ông đột nhiên lại nhắc đến điều này?"

"Đội cận vệ cuối cùng của Nữ vương là một nhánh binh sĩ sau khi quân khởi nghĩa công phá Nữ vương vẫn không chịu đầu hàng, đồng thời dựa vào cơ sở ngầm của thành bang chiến đấu đến cùng." Giáo chủ Ivan trầm giọng nói, dường như chìm vào trong ký ức: "Địa điểm họ cố thủ cuối cùng chính là lối vào Đường thủy thứ hai — sau đó, họ cho nổ sập tất cả các giếng thông nhau và chôn chúng dưới lòng đất. Mà sở dĩ hôm nay ta nhắc đến chuyện này... là vì mới rồi ta đột nhiên nhớ tới một lời đồn đại hồi đó."

Ánh mắt của Agatha nhất thời trở nên nghiêm túc: "Một lời đồn đại?"

"Nghe nói... khi giếng thẳng bị nổ tung, các sĩ binh tấn công dưới lòng đất từng đột nhiên nghe thấy âm thanh quái lạ phát ra từ chỗ sâu dưới lòng đất; trong lòng đất đã hoàn toàn sụp đổ, Đội cận vệ cuối cùng của Nữ vương đột nhiên hét lên, giống như đang phát động tấn công nhằm vào thứ gì đó,” Giáo chủ Ivan chậm rãi nhớ lại: “Một thời gian rất lâu sau đó, cũng thường có người báo cáo rằng họ nghe thấy âm thanh la hét chém giết và lao tới từ sâu trong lòng đất, cuối cùng dần dần có tin đồn nói rằng, Đội cận vệ của Nữ vương đã trở thành một đoàn quân dị biến nằm sâu dưới lòng đất, họ chém giết trong bóng tối mỗi ngày, tràn đầy sự tức giận sôi trào, chỉ chờ đợi thời khắc trật tự mới do những kẻ phản bội thiết lập suy yếu nhất, họ sẽ chui ra khỏi mặt đất, thanh toán món nợ cũ năm đó..."

Nét mặt của Agatha trở nên nghiêm trọng: "Thời khắc trật tự mới suy yếu nhất... Khi nãy ông nói chúng ta đang đối mặt với một nguy cơ khó lý giải, trong thành tràn ngập bầu không khí giống như năm mươi năm trước, chẳng lẽ đây chính là thời khắc suy yếu nhất? 'Đội cận vệ của Nữ vương' trong truyền thuyết sẽ chui ra khỏi mặt đất? Ông cho rằng truyền thuyết này là thật?"

"Ta không hề tin truyền thuyết này — Đội cận vệ của Nữ vương đã sớm bị tiêu diệt toàn bộ, ta chính mắt chứng kiến, cho dù... " Giáo chủ Ivan nói xong đột nhiên dừng lại, dường như nghĩ tới điều gì, nhưng lại lắc đầu: "Cho dù lúc đó có một số người may mắn tạm thời sống sót trong Đường thủy thứ hai, bọn họ cũng không có khả năng sống đến hôm nay, số ít hậu nhân sống còn trên thế gian không thể lay chuyển nền thống trị của thành bang, cho dù bây giờ chúng ta gặp phải một mối nguy cũng vậy."

Agatha nhất thời không lên tiếng, trầm lặng hơn mười giây sau mới đột nhiên mở miệng nói: "Truyền thuyết về 'Đội cận vệ cuối cùng của Nữ vương' có thể là giả, nhưng là dưới lòng đất thành bang Hàn Sương tồn tại một khu vực quy mô lớn không thể kiểm soát là thật. Điều ông lo lắng không phải là Đội cận vệ của Nữ vương đã biến mất năm mươi năm trước, mà là thứ XZ khác ở Đường thủy thứ hai?"

"Chúng ta đã tìm kiếm toàn bộ thành phố trong một thời gian dài. Giáo đồ Nhân Diệt bắt được tuy rằng không ít, nhưng tất cả đều là những nhân vật tầm thường không mấy quan trọng. Hơn nữa hầu hết bọn họ đều không có kỹ năng che giấu mạnh mẽ cho lắm — Dựa vào bọn họ không thể nào chế tạo ra được nhiều 'hàng giả' và 'ô nhiễm nguyên tố' như vậy ở thành bang, càng không thể dẫn tới động tĩnh lạ thường ở đảo Dagger." Giáo chủ Ivan gật đầu: "Bây giờ có vẻ như, những lâu la mà chúng ta bắt được càng giống như lính mất chỉ huy từ một hang ổ lớn 'rò rỉ' ra ngoài hơn. Phần lớn khu vực trong thành bang hiện giờ đã được lùng tìm không chỉ một lần, nếu nói còn có nơi nào chưa được tìm kiếm qua... thì sợ rằng chỉ còn lại chỗ sâu trong lòng đất."

Agatha trầm tư chốc lát, sau đó nói một cách không chắc chắn: "Nhưng theo tài liệu cho thấy, phần lớn khu vực Đường thủy thứ hai đều đã sụp đổ nghiêm trọng, tách rời nhau thành mạng lưới tử vong, lại thêm ô nhiễm vật chất độc hại và địa hạt bóng tối phạm vi lớn, bên dưới căn bản không thể tồn tại — giáo đồ Nhân Diệt còn sống sót. Ngoại trừ một số thần quan sắp biến thành ác ma biển sâu, hầu hết giáo đồ Nhân Diệt vẫn cần môi trường sống của nhân loại bình thường... làm sao bọn họ có thể trốn ở đó được?"

“Ít nhất nên tìm kiếm thử xem,” Giáo chủ Ivan chậm rãi nói: “Bắt đầu tìm kiếm từ địa điểm sụp đổ xung quanh giếng mỏ vàng sôi.”

Agatha suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Điều này cần có sự phối hợp của của Tòa thị chính — Trang bị bảo hộ, máy móc công tác ngầm, nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp, Đại giáo đường không có cất trữ phương diện này."

"Ta sẽ đi thương lượng," Giáo chủ Ivan gật đầu: "Cần nhân lực và trang bị gì, cô liệt kê ra, ta có cách lấy về cho cô."

“Được, trước buổi trưa ta sẽ đưa danh sách cho ông,” Agatha cũng không chút khách sáo: “Ngoài ra, trước khi nhân viên và vật tư được chuẩn bị xong xuôi, ta muốn 'nói chuyện một chút' với những giáo đồ Nhân Diệt đã bị bắt được kia, xem bọn họ có thể nôn ra chút thông tin hữu ích nào không..."

...

Bóng đêm biến mất, sắc trời dần sáng, Dị tượng 001 bắt đầu từ rìa thành bang nhú lên, quầng mặt trời rực rỡ từng chút một leo lên bầu trời, vòng tròn song tầng phù văn quét qua những ngọn tháp và mái nhà cao chót vót, ánh mặt trời mang theo nhiệt lượng, xua tan giá rét tích tụ trong đêm.

Ở cổng Nghĩa trang số 3, cửa rào sắt chạm trổ nặng nề kêu cọt kẹt mở ra, cánh cổng quét tuyết trên mặt đất, để lại hai vòng cung như đôi cánh xòe ra, người canh gác già bận áo khoác ngoài cũ kỹ đứng trước cổng nghĩa trang đã mở ra, hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời quang đãng.

Trời đã trong xanh, nhưng không biết vì sao, buổi sáng sớm trong trẻo này chưa thể ngừng được phiền muộn trong lòng, nhìn về hướng khu phố thành thị, người canh gác già chỉ cảm thấy mơ hồ có tiếng xe ngựa ồn ào truyền vào, giống như tiếng gió không an phận đêm qua.

Kéo theo đó, ngay cả bầu trời quang đãng lúc này cũng có vẻ giả tạo.

Ông ta thấp giọng than phiền, sau đó nhìn về phía đoạn đường dốc phía trước nghĩa trang.

Nếp nhăn trên mặt ông lão giãn ra, nhưng một giây sau, tất cả nếp nhăn lại nhíu lại, cả chân mày cũng nhíu chặt.

Ông ta nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện trên đoạn đường dốc, đang đi về phía này có vẻ khó khăn nhưng lại tràn đầy động lực — Sau khi nhận thấy ánh mắt của ông lão, bóng dáng đó còn cố ý dừng lại và vui vẻ vẫy tay sang.

Người canh gác già làm vẻ mặt nghiêm trọng.

Ông ta đợi đối phương đến gần, sau khi Annie bắt đầu phủi bông tuyết trên quần và ủng mới nói với sắc mặt khó coi: “Cháu lại đến nữa rồi — Hôm qua ta được yên tĩnh cả ngày, còn tưởng rằng cuối cùng cháu cũng có thể ngoan ngoãn ở nhà, thế mà hôm nay lại đến?"

“Hôm qua cháu cũng muốn đến,” Annie lè lưỡi: “Nhưng mẹ nói hôm qua tuyết trên đường thực sự nhiều quá, phải đợi máy dọn tuyết dọn sạch đường đi mới được ra ngoài…”

Nói xong, cô cũng không đợi ông lão trước mặt lên tiếng, đã quen tay lấy ra một túi nhỏ đưa tới: "Bánh bích quy!"

“... Hiện giờ mỗi ngày ta đều đang ăn bánh bích quy,” Ông lão liếc nhìn đồ vật đối phương đưa tới, mi mắt giật giật, nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy: “Thay ta nói lời cảm ơn cô Belloni."

Annie cười lên vui vẻ.

“Còn có việc gì?” Người canh gác già liếc nhìn cô gái trước mặt: “Hôm nay nghĩa trang không cho viếng.”

"Không việc gì, chỉ muốn nói chuyện với ông một chút," Annie cười hì hì nói: "Ông biết không? Gần đây có mấy vị khách mới chuyển đến nhà tụi cháu, ông đoán xem là ai?"

Đứa trẻ mười hai tuổi, thật sự không giỏi kìm nén những bí mật trong lòng.

“Ta không có hứng thú,” Người canh gác già cảm thấy khó hiểu, không kiên nhẫn xua tay: “Nhà là của các người, các người muốn cho ai thuê cũng được, liên quan gì đến ta?”

"Là cái chú to con mặc quần áo màu đen, trên người quấn rất nhiều băng vải đấy ạ!" Annie lại không để ý tới lời đáp lại của ông lão, nụ cười trở nên rực rỡ, giọng điệu mang chút đắc ý khó hiểu: “Chính là cái người mà lần trước ở cổng nghĩa trang... Ông nội canh gác, ông không sao chứ?"

Bình Luận (0)
Comment