Martha biến mất, như thể ngay từ đầu chưa từng tồn tại.
Tuy nhiên, cảm giác ấm áp vẫn còn đọng lại trên tóc mai, hương chanh thoang thoảng vẫn còn đọng lại trong mũi — Bà ấy dường như chưa bao giờ đến, nhưng cũng chưa bao giờ rời đi.
Lawrence cảm thấy những ngón tay của mình hơi run. Ông ta cúi đầu xuống, cố mấy lần mới đậy kín lại được nắp lọ nhỏ, rồi phải mất một lúc lâu mới đặt nó trở lại túi. Ông ta cảm thấy tim mình đập thình thịch - ngay cả khi gặp phải một cơn bão lớn, tim của ông ta cũng chưa từng đập rộn lên như thế này.
Lý trí đến muộn, giống như tỉnh lại sau một giấc mộng dài, ông ta ý thức được vừa rồi mình đã lướt qua cơn điên cuồng, thậm chí suýt chút nữa rơi vào trạng thái mê man không ngừng. Đối với một thuyền trưởng đã phiêu bạt nửa đời người trên biển vô biên mà nói, một khi rơi vào trạng thái này, không cách nào tìm về được lý trí. Nhưng thời khắc này ông ta lại không vui mừng vì may mắn thoát nạn, cũng như không cảm thấy nỗi sợ hãi dai dẳng khi đối mặt trực diện với sự điên cuồng.
Ông ta chỉ cảm thấy một loại buồn bã và tiếc nuối.
Mà cái loại buồn bã và tiếc nuối mờ nhạt này càng là điềm báo — Điều này có nghĩa là tự đáy lòng mình, ông ta đã không còn chống cự bản thân "điên cuồng" nữa.
Lawrence hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để thoát khỏi những suy nghĩ đang quấn lấy lý trí của mình, ông ta liếc nhìn sang bên cạnh, Bạch Tượng Mộc Hào ở ngay dưới chân mình, nơi này còn có một tàu đầy người đang chờ ông ta đưa họ trở về Phổ Lan Đức.
Bây giờ không phải là lúc để rơi vào điên cuồng.
“Mình thật sự là nên nghỉ hưu rồi…” Lão thuyền trưởng thở dài một hơi, chậm rãi cất bước đi về phía bậc thang trước mặt. Nhưng mới đi được mấy bước ông ta đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Ông ta lại nhớ tới tình cảnh khi "Martha" xuất hiện vừa rồi — Mặc dù ông ta biết rằng loại "ký ức" này rất nguy hiểm, rất có thể khiến đối phương xuất hiện trở lại, nhưng ông ta vẫn không khỏi nhớ lại. Bởi vì ông ta đột nhiên nhận ra rằng, một trong số những điều "Martha" nói với mình khi nãy làm người ta vô cùng để ý:
"Lawrence, cẩn thận, ông đang ở giữa biển..."
"Nếu như tôi là ông, lúc này sẽ không nên nghi ngờ không cần thiết, mà là lập tức lên đường rời khỏi nơi này... Lòng cảnh giác của ông đã giảm xuống..."
Trong đầu Lawrence lặp đi lặp lại hai câu này theo bản năng, mặc dù biết rõ mới rồi chỉ là ảo giác do trí nhớ hỗn loạn và nhận thức bị chấn động gây ra, nhưng ông ta vẫn không khỏi coi hai câu này như một loại cảnh báo nào đó — Martha có lẽ không tồn tại, nhưng bản thân phải chăng đang cảm giác được một mối nguy hiểm nào đó sâu thẳm trong trực giác? Hai câu này... là tiềm thức của bản thân đang đưa ra cảnh báo sao?
Lão thuyền trưởng đảo mắt nhìn quanh, lần nữa lại nghiêm túc quan sát “Bạch Tượng Mộc Hào”, hết thảy đều rất bình thường, sau đó ông ta lại ngẩng đầu nhìn về phía thành bang Hàn Sương bên cạnh.
Mọi thứ ở thành bang Hàn Sương cũng bình thường, khu vực cảng phụ cận có vẻ yên tĩnh và thanh bình, khu vực thành phố cách đó không xa đã bắt đầu lên đèn. Nơi xa hơn là vách núi cao nhìn ra biển, phô ra đường nét kiên cường và cương nghị dưới sắc trời mờ tối.
Nhưng mơ hồ có một cảm giác cách biệt dâng lên, giống hệt như thủy triều không thể ngăn cản dần dâng lên trong lòng. Mà theo loại cảm giác cách biệt này nổi lên, Lawrence đột nhiên nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng truyền đến bên tai — Phủ trong tiếng sóng biển xung quanh Bạch Tượng Mộc Hào, mới đầu ông ta vẫn không phân biệt ra được, nhưng ngay sau đó ông ta liền nhận ra rằng âm thanh này đang vang vọng trực tiếp trong đầu mình.
Tiếng sóng biển... là một lời cảnh báo? Là phước lành của Nữ thần bão tố Gormona đang có hiệu lực?!
Lawrence ánh mắt kiên định, lập tức từ bỏ ý định lên bờ, đột nhiên xoay người lao về hướng đài chỉ huy, gió đêm lạnh lẽo rít gào bên tai, kích thích thần kinh của ông ta như lưỡi dao.
“Thuyền trưởng?” Đại phó thi hành nhiệm vụ đài chỉ huy nhìn thấy Lawrence đột nhiên xuất hiện, lập tức kinh ngạc không thôi, từ trên ghế đứng lên, đi nhanh về phía thuyền trưởng: “Ngài không phải lên bờ sao…”
"Tình huống có sự thay đổi," Lawrence nhanh chóng nói: "Ta cảm thấy không đúng lắm... Chúng ta đã cập cảng ở đây bao lâu rồi? Có ai lẻn lên bờ không?"
“Không,” Đại phó nói ngay: “Ngài đã ra lệnh bảo tất cả mọi người ở lại trên tàu, mọi người đều khá trung thực. Ngoài ra, chúng ta đã cập cảng ở đây được vài giờ rồi.”
“Không có ai lên bờ thì tốt,” Lawrence vội vàng gật đầu, sau đó lại liếc nhìn về hướng đài chỉ huy: “Đốt lõi hơi nước lên, chúng ta rời bến cảng này.”
"À... hả?" Đại phó nhất thời không phản ứng kịp: "Rời bến cảng này? Chúng ta mới..."
Lawrence không đợi đối phương nói xong đã ngắt lời y: "Nơi này không ổn lắm, ta không thể nói rõ được, nhưng ta cảm thấy rất tồi tệ. Còn nhớ vấn đề xảy ra với phòng quan sát sao trước đó không? Cùng với trước đó nữa, chúng ta không liên lạc được với Hàn Sương, từ thời điểm đó trở đi, lòng cảnh giác của mọi người đều đã bị hạ thấp, có thứ gì đó... đang ảnh hưởng đến tất cả chúng ta."
Ông ta nói thật nhanh. Đồng thời ông ta cũng biết, mệnh lệnh mình truyền xuống bất bình thường như thế nào — Ngoại trừ một chút cách biệt từ trực giác, ông ta không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh được tính đúng đắn của mệnh lệnh mà mình đưa ra. Trong khi Bạch Tượng Mộc Hào vừa trải qua một chuyến đi dài, bất kể con người hay máy móc đều cần được tu bổ vào lúc này, dưới tình huống như vậy, mệnh lệnh rời cảng của ông ta giống như ẩu tả.
Huống chi, việc rời cảng cần có sự phối hợp với phía bến cảng, việc đốt lại lõi hơi mà không báo cáo là hành vi vi phạm quy định nghiêm trọng, ông ta phải chịu trách nhiệm về quyết định của mình.
Nhưng một lời cảnh báo kịch liệt đang nhảy lên trong lòng, tiếng sóng biển ngày càng lớn hơn vang dội trong tâm trí, sự phù hộ của Gormona đang cảnh báo ông ta rằng, tuyệt đối không được tiếp tục liên lạc với phía "bến cảng", dù là nói thêm một câu cũng không được.
Đại phó nhìn chằm chằm thuyền trưởng trước mặt, qua gần nửa phút, đột nhiên đứng thẳng dậy, lớn tiếng nói: “Rõ, Thuyền trưởng!”
Trên tàu, lời nói của thuyền trưởng chính là luật pháp.
Một thuyền trưởng thần trí thất thường sẽ khiến cả con tàu bị chôn theo - nhưng xác suất cao hơn, một thuyền trưởng giàu kinh nghiệm sẽ cứu được con tàu khỏi nguy cơ.
Mệnh lệnh nhanh chóng được ban ra cho cả con tàu, các thủy thủ đang hoang mang được thúc giục hành động, họ nhanh chóng sẵn sàng ra khơi một lần nữa theo sự thuần thục của phản xạ có điều kiện.
Một chất xúc tác vàng sôi mới được đưa vào lõi hơi nước. Âm thanh của máy móc rung động tỉnh lại ở chỗ sâu Bạch Tượng Mộc Hào. Các thủy thủ lặng lẽ thả dây thừng cố định bên mạn tàu, đồng thời rút ván cầu trở về boong tàu. Lawrence đứng trên đài chỉ huy, nhìn xuyên thấu kính thủy tinh thoáng rộng, nghiêm túc quan sát động tĩnh trên bến tàu —
Một số bóng người đang di chuyển trên bến tàu, dưới ánh đèn khí mờ tối, những bóng người đó mơ hồ không chân thực. Xa xa một chút lại có vài chiếc xe bốc xếp lái qua, để lại bóng đen dài dày đặc trên đường.
Họ dường như không để ý rằng một con tàu đã đốt cháy lại lõi hơi nước dưới bóng đêm, càng không có “thứ gì đó” đột nhiên xuất hiện, đến chặn Bạch Tượng Mộc Hào đang định lẻn đi.
Tình huống đã tốt hơn dự đoán. Trong dự đoán xấu nhất của Lawrence, ông ta thậm chí còn lo lắng rằng một khi lõi hơi nước nhen nhóm, hàng trăm xúc tu của quái vật biển sẽ đột nhiên xuất hiện trong nước biển xung quanh, kéo Bạch Tượng Mộc Hào thẳng vào trong nước.
“Giữ quản chế đèn đuốc, đừng thổi còi hơi,” Lawrence vội vàng nói với đại phó bên cạnh, sau đó lại đi tới trước đài điều khiển, tự tay cầm lấy bánh lái: “Ta tự mình đánh lái — Nồi hơi duy trì áp suất cao và sẵn sàng quá tải bất cứ lúc nào."
"Rõ, Thuyền trưởng."
Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng mọi người trên tàu đều không chút do dự thực hiện mệnh lệnh của lão thuyền trưởng. Lawrence có thể cảm giác được, cự thú sắt thép khổng lồ dưới chân mình đang dần di chuyển.
Toàn bộ con tàu duy trì trạng thái quản chế đèn đuốc, mái chèo chân vịt dưới nước bắt đầu quay, Bạch Tượng Mộc Hào đang dần rời cảng. Tiếng nước biển bị khuấy động vang lên rào rào, khiến mỗi một người đều trở nên căng thẳng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thành bang bao phủ trong bóng tối bên cạnh.
Lawrence cảm giác trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Nhưng thành bang vẫn không có phản ứng gì khác thường — Mặc dù những thay đổi khác lạ của Bạch Tượng Mộc Hào đã không thể che giấu được nữa, nhưng cũng không thấy ai đến kiểm tra tình hình.
Ông ta lại nhìn sang đài truyền tin vô tuyến điện bên cạnh, máy điện báo im lìm như chết.
Trên lý thuyết, vào lúc này, Cục sự vụ cảng nên gửi một liên lạc khẩn cấp, các quan chức cảng đang thi hành nhiệm vụ sẽ đặt câu hỏi về lý do khiến Bạch Tượng Mộc Hào đột ngột rời đi — Thế nhưng không có gì xảy ra.
Thay vào đó, điều này đã củng cố lòng tin của Lawrence và khiến ông ta nghĩ rằng phán đoán của mình là đúng.
Nơi này quả nhiên không ổn!
Động lực của lõi hơi tăng lên một cấp, tốc độ của chân vịt cũng dần tăng lên, Bạch Tượng Mộc Hào rời khu vực bến tàu càng lúc càng nhanh, mặt biển bao la bắt đầu hiện ra ngay phía trước đài chỉ huy, trên mặt biển hiện lên sóng ánh sáng lấp lánh.
Lawrence hít sâu một hơi, nắm chặt tay lái: "Tăng hết tốc lực!"
...
Một luồng gió màu xám xẹt qua sân đình, ngưng tụ thành hình trong tiền sảnh của Đại giáo đường, bóng dáng Agatha từ trong gió xám bước ra, cô ta băng thật nhanh qua cửa, hành lang và đại sảnh, đi tới "Thánh đường Minh Tư" nơi giáo chủ thành bang Ivan đang ở.
Thánh tượng Thần chết Bartok lặng lẽ đứng ở cuối Thánh đường, chiếc quan tài sẫm màu nằm ngang trên bục dưới chân Thánh tượng, nắp quan tài mở ra, Giáo chủ Ivan thường ngày đều nghỉ ngơi trong quan tài lại đứng sang một bên, đang ngẩng đầu nhìn về phía Agatha.
Vị giáo chủ giống như xác ướp, toàn thân quấn đầy băng vải, chỉ lộ ra một con mắt, hôm nay mặc một chiếc áo choàng viền vàng nền đen, trong tay cầm một cây gậy tích trượng bằng thiếc, sau khi Agatha đến gần, ông ta chủ động nói: "Ta đã nghe nói về chuyện của đảo Dagger."
“Nhìn ra được, ông muốn đích thân chủ trì cuộc họp,” Agatha gật đầu, nhưng lại có chút lo lắng: “Thể lực chịu đựng nổi không?”
Giáo chủ Ivan giơ tay lên, từ trong khe hở băng vải dường như có sương mù trắng xám chậm rãi tuôn ra.
"Thân thể và ý chí chịu đựng nổi là được rồi."