Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 363 - Chương: 363

Chương: 363

"Bách!"

Đập văn kiện trong tay xuống bàn, Liszt đứng phắt dậy — trên thực tế ông ta gần như nhảy dựng lên — vị quan chỉ huy phòng ngự khu cảng trừng hai mắt, nhìn bộ hạ trước mặt: "Ngươi nói lại lần nữa?! Ngươi nói đảo Dagger thế nào?!"

"Đảo Dagger... Đảo Dagger nó đã biến mất!" Sĩ binh đến đưa tin có chút lắp bắp, rõ ràng dù là một chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, anh ta cũng khó kiểm soát được trạng thái của mình trong tình huống như vậy: “Ngay lúc mới rồi, chúng tôi quan sát thấy một loạt vụ nổ xảy ra trên đảo Dagger, nghi rằng những người cuối cùng còn lại trên đảo đã kích nổ cơ sở các nơi... Sau đó, hạm đội thực hiện nhiệm vụ canh gác trên biển gần đó đã trơ mắt nhìn hòn đảo đó nhanh chóng chìm xuống và biến mất khỏi mặt biển..."

“Những hạm đội đó không bị ảnh hưởng?” Liszt lập tức cau mày, cảm giác có gì đó không đúng.

“Không,” Sĩ binh lắc đầu: “Quá trình chìm xuống của đảo Dagger hầu như không gây ra bất kỳ thay đổi nào về mực nước biển, báo cáo từ phía trước cho biết… hòn đảo đó dường như hòa tan trong nước biển một cách lặng lẽ.”

Bộ mặt Liszt trở nên cực kỳ đáng sợ, ông ta trầm lặng mấy giây, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người gác cổng vẫn đang đứng ở trong văn phòng: "Agatha nữ sĩ, theo cô biết, có thần thuật, kỳ tích hoặc vật phẩm siêu phàm nào đã biết có thể tạo thành hiện tượng này không?"

“Không,” Agatha lắc đầu không chút nghĩ ngợi: “Sự thay đổi bất thường ở quy mô này đã vượt ra ngoài phạm vi của pháp thuật, càng nên quy về Thần tích — hoặc một loại dị tượng nào đó.”

"... Bất kể thế nào, chúng ta đang gặp rắc rối lớn, công cuộc điều tra vẫn chưa bắt đầu, tình hình trên đảo Dagger cũng chưa được làm rõ, hòn đảo đã biến mất toàn bộ trong biển, Tòa thị chính sẽ không thích tin tức này." Liszt cau mày thật chặt, dùng ngón tay gõ gõ trên bàn, sau đó dường như nghĩ tới gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sĩ binh: "Đúng rồi, Hạm đội Sea Mist bên đó có phản ứng gì?"

“Bọn họ vẫn ở vị trí cũ, không có vượt qua tuyến cảnh giới gần biển,” Sĩ binh lập tức trả lời: “Nhưng sau khi đảo Dagger biến mất, hai con tàu cao tốc của bọn họ từng tiếp cận vùng biển đó trong thời gian ngắn — dừng lại khoảng chừng mười phút, sau đó liền nhanh chóng quay trở lại."

"Nghe ra giống như đang quan sát tình hình... Coi bộ chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của bọn họ." Liszt chậm rãi nói: "Chết tiệt, xem ra chúng ta phải nói chuyện với đại hải tặc đó rồi."

“Bên phía Đại giáo đường cũng sẽ chọn lựa hành động,” Agatha tiếp lời: “Chuyện cho tới bây giờ, kế hoạch thăm dò đối với đảo Dagger đã trở nên vô nghĩa, chúng tôi sẽ dốc toàn lực lượng tiến hành một cuộc điều tra toàn diện bên trong thành phố. Hiện tại, những người thủ vệ đã tìm ra một số manh mối của những giáo đồ Nhân Diệt và một số điểm tập hợp có khả năng, tôi sẽ đích thân dẫn đội đi giải quyết bọn họ."

"Những mong cô có thể thu hoạch được gì đó, người gác cổng nữ sĩ," Liszt ngẩng đầu nhìn thần quan mặc đồ đen trước mặt: "Sự tình càng ngày càng không thể khống chế, chúng ta càng lúc càng cần siêu phàm lĩnh vực trợ giúp, hơn nữa cuộc điều tra của giáo hội tiến độ đã bị chậm."

"Chúng tôi sẽ làm hết sức."

Agatha khẽ gật đầu, sau đó giơ thủ trượng lên, gõ nhẹ trên mặt đất hai lần, theo âm thanh đầu gậy chạm đất, bóng dáng của cô ta bỗng dưng hóa thành một luồng gió lốc màu xám, sau đó xoay tròn trực tiếp chìm vào trong kẽ nứt nhợt nhạt xuất hiện một cách vô căn cứ trên sàn nhà.

Liszt nhìn nơi Agatha biến mất, sau khi kẽ nứt khép lại sau, ông ta mới thở dài một hơi, ngồi phịch trở lại trên ghế, đồng thời căn dặn sĩ binh: "Ra ngoài đóng cửa lại."

Tiếp theo, ông ta nên mau chóng viết một bức "thư hỏa tốc" gửi đến Tòa thị chính, để giải thích rõ những chuyện tà môn đã xảy ra ở cửa thành bang.

...

Nhân viên cảng thành bang đang dẫn dắt tàu thuyền cập cảng. Những người mặc đồng phục màu xanh hoặc đen đang đứng trên bến tàu đổ bê tông, làm việc riêng phần mình trong gió lạnh, không ai trao đổi với ai, trông có vẻ yên lặng và bận rộn.

Mà ở chỗ xa hơn một chút, lại có thể nhìn thấy vài con tàu khác đang neo đậu. Những con tàu đó hình như đã cập cảng ở đây từ rất lâu rồi, trên tàu chỉ còn lác đác vài nhân viên đang hoạt động, công việc xếp dỡ hoặc tiếp tế của họ đã kết thúc, có lẽ đang chờ đợi thủ tục khởi hành bước kế tiếp.

Những nơi ra xa khu vực bến tàu, thì có thể nhìn thấy con đường chính dẫn vào thành khu - một con đường rộng rãi kéo dài đến những tòa nhà cao tầng ở phía xa, đèn khí hai bên đường vẫn chưa được thắp sáng, nhưng vì trời sắp tối, nên không thấy bao nhiêu bóng người qua lại trên đường, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy một vài chiếc xe ngựa vội vã băng qua con đường đang dần tối.

Lawrence đứng trên mép boong, ngắm nhìn những tòa nhà của thành bang ở phía xa.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ta đến Hàn Sương, nhưng cũng đã vài năm kể từ lần cuối viếng thăm, cách trở thời gian dài cộng thêm sự suy giảm trí nhớ sau tuổi già khiến ông ta không còn nhớ rõ thành phố này năm đó trông như thế nào, giờ đây nhìn những ngọn tháp và tòa tháp sừng sững trong bóng tối phía xa, ông ta chỉ cảm thấy hết sức xa lạ.

Nhưng dù nói thế nào, Bạch Tượng Mộc Hào cuối cùng đã cập bến an toàn ở thành bang này — Mặc dù thời tiết trên đường đi rất xấu, nhưng rốt cuộc không gặp phải bất kỳ tình huống khủng khiếp nào như bão tố.

Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, vị thuyền trưởng già quay đầu lại, thấy đó là đại phó của mình.

"Kiểm tra sắp kết thúc rồi," Đại phó nói: "Mọi người kêu tôi tới hỏi một chút, hôm nay có thể vào thành được không? Đi chuyến này, mọi người trên tàu đều cảm thấy ngột ngạt."

Lawrence ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời, mặc dù vết thương của thế giới vẫn chưa hiện ra, nhưng ánh chiều tà trên bầu trời đã mờ mịt sắp biến mất, ông ta cau mày lắc đầu: “Đã quá muộn rồi, thành khu cấm đi lại sau khi đêm xuống, bây giờ xuống tàu cũng đâu thể đi đâu được, cứ ở yên trên tàu đi — Một lát ta sẽ tự mình đến Cục sự vụ cảng làm các thủ tục còn lại, sáng sớm mai những người khác hẵng lên bờ sau."

"Được, tôi đi báo tin tức này cho họ biết," Đại phó cười lên, sau đó lại tùy ý hỏi: "Nhưng mà ngài chỉ đi một mình sao? Có cần cử hai người đi cùng không?"

“Không cần, ta đã nhìn thấy cửa văn phòng cảng rồi — nó ở ngay bên cạnh bến tàu,” Lawrence xua tay, giơ ngón tay chỉ vào một ngọn đèn cách bờ không xa: “Các ngươi chú ý sau khi nhân viên kiểm tra tại cảng rời đi thì kiểm tra qua một lượt tất cả các kho hàng trên tàu, đặc biệt là đáy tàu nơi cất giữ Thánh vật và mấy căn phòng phong ấn, đề phòng bất kỳ kẻ bất cẩn nào chạm vào thiết lập."

"Vâng! Thưa thuyền trưởng."

Đại phó rời đi, Lawrence trong gió đêm khẽ hít một hơi, gió lạnh của vùng hải vực phương bắc tràn vào phổi, khiến ông ta giật mình tỉnh táo lại tức khắc.

Sau đó, lão thuyền trưởng lắc đầu, lại than phiền khí hậu xấu ở nơi này một lát, rồi cất bước đi về phía cầu thang cách đó không xa.

Một bóng người đang đứng ở cầu thang, khoanh tay đứng trong ánh sáng lờ mờ, bình tĩnh nhìn Lawrence.

Lawrence hơi chần chừ dừng lại, sau một lúc xác định mới ngập ngừng nói: "... Martha? Sao bà cũng ở đây?"

"Nếu tôi là ông, lúc này sẽ không nên có những nghi vấn dư thừa, mà là lập tức lên đường rời khỏi nơi này." Nữ hoa tiêu khoanh tay nhìn chăm chú lão thuyền trưởng trước mặt, ngữ khí mang vẻ bất đắc dĩ: "Lòng cảnh giác của ông đã bị hạ thấp, Lawrence."

“Martha, tôi…” Lawrence theo bản năng tiến lên nửa bước, ông ta mơ hồ cảm thấy hình như có điều gì đó bất thường, nhưng cổ họng lại bị ngàn vạn câu nói chặn lại, chỉ có thể chậm rãi vươn tay ra: “Tôi có chút nhớ bà... Dạo gần đây bà sống thế nào?"

Martha lại không trả lời ông ta, nữ hoa tiêu chỉ ném tới ánh mắt bình tĩnh, nhưng đường nhìn lại dường như tập trung vào một nơi xa hơn, trong gió biển nhẹ nhàng cùng tiếng sóng nhỏ nhẹ, bà ta chậm rãi ngâm nga —

“Giăng buồm, buồm căng, thủy thủ xa nhà tiếp tục tiến về phía trước...

“Giữa sóng gió và ồn ào, chúng ta chỉ cách cái chết một tấm ván.

"Thu buồm góc, giương buồm chính, buông dây thừng, bám chắc mạn tàu — chúng ta đã đến giữa biển..."

Giọng nói của Martha dần dần trở nên trầm thấp, cuối cùng dừng lại, bà ta tập trung ánh mắt nhìn về phía Lawrence, nhẹ giọng nói như là tự nói với chính mình: “Lawrence, cẩn thận, ông đang ở giữa biển.”

Lawrence đột nhiên hít một hơi, không khí lạnh làm đầu óc tỉnh táo lại, sau đó như nhớ ra điều gì đó, ông ta vội vàng đưa tay lên trước ngực, lục lọi trong túi một cách nhanh chóng nhưng lại rối ren.

Martha cất bước, đi chầm chậm về phía ông ta.

“Lawrence, sao ông lại già thế?” Nữ hoa tiêu đưa tay ra, giọng nói khàn khàn mềm mại, trông bà ta vẫn trẻ trung, mặc dù trên mặt mang chút sương gió do sinh sống trên biển mang lại, nhưng vẫn xinh đẹp như trong ký ức của Lawrence: “Đã rất nhiều năm không gặp, phải không? Ông không còn trẻ như ngày nào... tôi cũng vậy..."

“Martha…” Yết hầu Lawrence run run, ông ta cảm thấy ngón tay mình sắp chạm vào cái lọ nhỏ đó, nhưng mấy lần đều trượt mất.

Ông ta gần như có thể ngửi thấy mùi hương trên người Martha - Mùi hương quen thuộc đó, mang chút mùi chanh, mùi thơm yêu thích nhất của bà ấy.

Ông ta chạm vào cái lọ nhỏ đó.

"Martha..."

Ông ta cầm nó trong tay, nhưng hai chân như cắm rễ vào boong tàu, nhìn người trong ký ức đưa tay về phía mình, giống như vô số lần nhìn thấy trong giấc mơ, bàn tay mang theo nhiệt độ quen thuộc đó, khẽ chạm vào đầu tóc ông ta, ông ta lại thấy người trong ký ức cười, dường như muốn kể rõ với mình một nỗi nhớ mong cách biệt nhiều năm...

"Martha, xin lỗi."

Lawrence nắm chặt lọ thuốc và đổ lọ thuốc đắng vào miệng.

Martha biến mất.

Bình Luận (0)
Comment