Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 369 - Chương: 369

Chương: 369

Duncan ngồi ở phòng khách trên sô pha, nhàn nhã xem báo sáng nay mua trên đường phố, thỉnh thoảng quay đầu lại, liếc nhìn Shirley đang nằm trên bàn, vẻ mặt buồn bã viết thoăn thoắt, cùng A Cẩu đang nằm bên cạnh Shirley nâng cuốn sách "Sơ Lược Lịch Sử Cận Đại Thành Bang" mải mê đọc, cảm thấy yên lòng.

Tại thế giới xa lạ và quỷ dị này, cuối cùng anh cũng tìm thấy một chút nhịp điệu quen thuộc của cuộc sống.

Mặt khác, việc đón A Cẩu, Shirley và Nina tới cũng có thể được coi là hiện thực hóa một ý tưởng mà anh đã nghĩ đến từ rất lâu trước đây — Lớp học nhỏ của Thuyền trưởng Duncan cuối cùng đã mở cửa trở lại.

Anh lại quay đầu nhìn về phía bên kia bàn, Nina đang ngồi đó trên chiếc ghế đẩu nhỏ, nghiêm túc làm bài tập nghỉ hè, Morris ở bên cạnh giám sát và đốc thúc, thỉnh thoảng giúp học trò của mình sửa lại một số chi tiết sai sót và thiếu sót.

“Ông là một giáo viên tốt tận tâm,” Duncan nói với Morris: “Nina rất may mắn.”

“Cô bé là một đứa trẻ chăm chỉ, tôi không muốn làm chậm trễ nhân sinh của cô bé,” Morris cười lên, sau đó lại liếc nhìn quyển bài tập trải ra trước mặt Shirley, trên mặt lộ ra vẻ tinh ý: “Nhưng tôi ngược lại không ngờ ngài cũng giỏi trong việc... dạy dỗ người khác như vậy."

Duncan nhướng mày: "Ổ?"

“Kế hoạch học tập ngài lập cho Shirley, Alice và A Cẩu vô cùng hợp lý, thậm chí... có chút chuyên nghiệp,” Morris ngập ngừng nói: “Trước đây tôi còn thấy ngài chuẩn bị bài thi cho họ, chúng cũng hết sức chuyên nghiệp, điều này có hơi... vượt ngoài dự liệu của tôi."

Lão tiên sinh chọn lời hết sức cẩn trọng, ông lão thực sự có chút quan tâm đến chuyện này — Lúc ban đầu được biết Duncan có hứng thú dạy ba người mù chữ trên tàu xóa nạn mù chữ, trong đầu ông lão không hề nghĩ đến thẻ ghi chú, sách từ vựng và bảng cửu chương. Khi đó hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu ông ta hoàn toàn phát triển theo hướng "quyến thuộc Tà thần tập trung tại khu vực nghi lễ tiếp xúc với những kiến thức cấm kỵ". Kết quả lại thấy Thuyền trưởng Duncan làm người ta nghe tiếng đã sợ khiếp đảm moi ra một đống các thẻ chữ viết...

Nói thế nào nhỉ, mặc dù bây giờ ông ta ít nhiều cũng đã quen với sự thân thiện và ôn hòa lúc không có ai của Thuyền trưởng Duncan, nhưng khi nghĩ đến bóng không gian thứ như vậy thực sự đang nghiêm túc lên lớp (còn là khóa học xóa nạn mù chữ) cho người khác, cảm giác kỳ quặc vẫn dâng lên một cách khó kiểm soát.

Duncan đương nhiên biết vị học giả già này có ý gì, nhưng anh lại không thể giải thích được, nên chỉ cười xua tay: “Có lẽ do ta từng có ước mơ trở thành giáo viên chăng?”

Morris nhất thời cũng không biết nên nói gì. Duncan thì lại thò đầu liếc nhìn nét chữ khiến người khác cảm thấy khó chịu của Shirley, không khỏi thở dài: "Đáng tiếc, tiến độ học tập của ba 'học trò' này chênh lệch quá lớn, quả thật làm người ta đau đầu."

Morris suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đích thực. Tôi cảm thấy A Cẩu bây giờ gần như đã có thể dành thời gian trong một thư viện nào đó tự học đến tốt nghiệp đại học, nhưng Shirley vẫn đang vật lộn với những từ thông dụng, Alice... Alice cô ấy..."

Duncan lại thở dài: "Ài, Alice rất cố gắng, nhưng cô ấy là Alice."

Tiến độ học tập của ba người mù chữ trên tàu hoàn toàn không như những gì anh mong đợi lúc đầu. Shirley, người anh vốn nghĩ rằng sẽ học nhanh hơn vì bộ não khá linh hoạt, đến bây giờ vẫn là kẻ nửa mù chữ. Tinh thần kém không kiên định và thái độ học tập tuyệt vọng là nguyên nhân chủ yếu. Alice ngược lại cố gắng hơn ai hết, nhưng sọ não của tiểu thư con rối dường như thực sự không thích hợp để đọc sách viết chữ. Kết quả, trình độ cao nhất trong số ba người mù chữ cuối cùng hóa ra lại là một con chó - Nhờ sự siêng năng và ngộ tính đáng kinh ngạc của mình, A Cẩu giờ đây không chỉ có thể tự đọc các tác phẩm văn học, mà thậm chí còn biết giải phương trình bậc hai ba biến...

Trong hàng vạn con chó săn biển sâu săn đuổi tri thức – bây giờ có vẻ như A Cẩu là người duy nhất đuổi kịp.

Bình tâm mà suy xét, đây là vết nhơ lớn nhất đối với Duncan — hoặc toàn bộ sự nghiệp giảng dạy của Chu Minh.

Ngay khi anh đang ca thán như vậy trong lòng, Alice ra ngoài mua đồ cuối cùng đã trở về — muộn hơn gần 20 phút so với dự kiến.

"Tôi về rồi đây!"

Tiểu thư con rối mở cửa bước vào phòng, một bên đặt đồ trong tay xuống một bên thò đầu vào phòng khách chào hỏi, ngay sau đó thì nhìn thấy học trò giỏi, học trò dở và học trò chó đang làm bài tập bên cạnh bàn, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui mừng: "Nina! Shirley! A Cẩu! Mọi người đến rồi à?"

"Mới đến hồi sáng, đã mẹ... đã làm bài tập cả buổi..." Shirley ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: "Thuyền trưởng yêu cầu tôi chép lại toàn bộ nội dung trang thứ mười sáu của cuốn sách từ vựng một lần..."

“Là ba lần,” Duncan ở bên cạnh chậm rãi nói: “Đừng tự cắt hai phần ba nhiệm vụ.”

Sau đó, anh không để ý đến phản ứng tiếp theo của Shirley, mà ngẩng đầu nhìn về phía Alice: "Làm gì giờ này mới về? Gặp phải rắc rối gì rồi?"

"A, không có không có!" Alice vội vàng xua tay: "Chỉ là gặp náo nhiệt... Tôi không có xem náo nhiệt đâu! Xảy ra chuyện, tôi điều tra thử..."

Con rối này đúng là không biết nói dối, cũng không giỏi ngụy biện, nói vài câu đã tiết lộ sự thật rằng xem náo nhiệt trên đường về nhà làm trễ nãi thời gian.

“Điều tra?” Duncan hơi kinh ngạc nhìn Alice, anh ngược lại không muốn truy vấn chuyện nàng ta “xem náo nhiệt”, mặc dù anh quả thật đã cảnh cáo đối phương không được đi lại lung tung trên đường, nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, điều anh để ý nhiều hơn là... Alice thường ngờ nghệch lại có thể tỏ vẻ nghiêm túc nói ra từ "điều tra".

Cho dù chỉ là cái cớ nhất thời của nàng ta, anh vẫn rất quan tâm con rối này đã điều tra được điều gì.

“Ngay trên đường ở phụ cận, có một hộ gia đình, nghe đâu đã chết, người của giáo hội đều đã đến,” Alice lập tức bắt đầu kể cho Duncan những gì mình nhìn thấy và nghe thấy trên đường: “Một người phụ nữ, nói gì mà đã giết chồng mình, sau đó người vây xem còn nói rằng nam chủ nhân của ngôi nhà đó đã đi ra ngoài trước đó gì gì đó... À đúng rồi đúng rồi, tôi còn gặp một người phụ nữ, cô ấy ăn mặc rất giống ngài kìa! Cũng quấn đầy băng vải..."

Duncan ngẩn người lắng nghe lời kể lung tung lộn xộn không có trọng điểm của con rối, miễn cưỡng coi như hiểu được chuyện gì đã xảy ra, sau đó lại lưu ý đến "người phụ nữ quấn băng vải" mà đối phương nhắc đến ở cuối, anh khẽ cau mày, vừa muốn hỏi một chút chi tiết, lại thấy Fanna đang ngồi ở bàn ăn cách đó không xa cho chim bồ câu ăn đột nhiên đứng dậy.

“Người lạ đang đến gần,” Fanna nói nhanh: “Đó là Thần Chức giả.”

Duncan lập tức dùng tay ra hiệu bảo Alice yên lặng xuống và đeo mạng che mặt trở lại. A Cẩu đang ngồi xổm cạnh ghế sô pha thì trong nháy mắt lui trở về bóng tối. Aye vỗ cánh trốn đến trên một chiếc tủ gần đó. Trong khi Morris đứng dậy khỏi ghế sô pha và đi ra cửa.

“Đừng căng thẳng, chỉ là khách đến thăm thôi mà.” Duncan ngược lại tương đối bình tĩnh, anh vẫy tay với Fanna và Morris đang có chút căng thẳng, sau đó rất bình tĩnh đi tới cửa thuận tay kéo ra.

Một cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác dài màu đen, quấn băng vải, đội mũ dạ tròn vành màu đen, tay cầm thủ trượng đang đứng ngoài cửa, duy trì tư thế giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

Cô ta dường như cứng đơ người ở đó.

Duncan nhìn quan sát cô gái trẻ từ trên xuống dưới, rồi cúi đầu nhìn xuống mình.

“A, đụng hàng rồi.” Anh thản nhiên nói.

"Chính là cô ấy chính là cô ấy," Alice đứng ở một bên phía sau Duncan, lúc này thấy rõ dáng vẻ của người ở cửa, lập tức hưng phấn tới gần: "Người phụ nữ mặc đồ đen tôi đã nói với ngài ấy, trên đường mua thức ăn trở về nhìn thấy..."

Giọng nói của Alice khiến Agatha đang ở trạng thái ngẩn người lập tức giật mình tỉnh hồn, cơ mặt khẽ run lên, phải mất một lúc lâu cô ta mới rời mắt khỏi bóng dáng cao lớn vạm vỡ trước mặt và nhìn về hướng giọng nói truyền tới.

Cô gái tóc vàng không có hơi thở và nhịp tim mới gặp trước đó không lâu đang đứng trong phòng, nhìn về phía này với ánh mắt tò mò và vui thích.

Cô ấy quả nhiên đang ở đây.

Agatha hít sâu mấy hơi, cố gắng điều hòa nhịp tim, tiếng kêu trong tai dần lui khỏi đầu óc, tầm nhìn tối đen cùng hiện tượng bóng chồng do đột nhiên nhìn thẳng vào "chân lý" cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt — Cô ta cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại lý do mình đến trong tâm trí rối bời.

Nụ cười có chút cứng ngắc xuất hiện trên mặt, cô ta nói: “Tôi... không có ý quấy rầy, chỉ là đến xem xét tình hình, ngài...”

“Vào trong đi,” Duncan thờ ơ gật đầu, tránh qua một bên nhường đường: “Trời khá lạnh, đừng đứng ở cửa nói.”

Agatha sửng sốt một chút, nhất thời không kịp phản ứng.

Nhìn thấy cảnh này, Fanna trước đó yên lặng đứng ở một bên không khỏi nhíu mày, tiến lên nhìn đối phương: “Dưới tình huống biết rõ nơi này là nơi nào còn chạy tới, không phải cô chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi cửa mở ra chứ?"

"Hiểu thông một chút," Morris ở một bên vội vàng nói: "Sau khi nhìn thấy thuyền trưởng lần đầu tiên, đầu óc nhất định rối loạn, Linh thị càng cao càng như vậy, cô gái này thoạt nhìn đã rối loạn rồi."

Fanna vừa nghe, lập tức nhớ lại trải nghiệm gia nhập Thất Hương Hào, cảm thấy lão tiên sinh nói đúng.

Agatha thì cuối cùng cũng phản ứng lại khi Fanna nói chuyện với Morris — Đầu óc của cô ta quả thực vẫn còn chút rối bời, nhưng lý trí đã lấy lại được sự kiểm soát, nhờ sự kiềm chế có ý thức của Duncan, tâm trí của cô ta cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, lúc này mới vừa hồi phục cô ta đã lật đật gật đầu: "Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung."

Sau đó cô ta liếc nhìn lối đi mà Duncan tránh ra, sau một chút do dự cuối cùng cũng cất bước.

Cô ta biết đây là đâu.

Cô ta biết bóng dáng vạm vỡ kia thực chất là một người bất phàm giáng xuống thành bang, vị cách rất có thể giống với Cổ Thần.

Cô ta biết mình đã bước vào “chỗ giáng xuống”.

Nhưng từ lúc cánh cửa được mở ra, thì đã không có chỗ cho sự hối hận.

Đằng sau Duncan, Morris nhìn cô gái trẻ căng thẳng bước vào phòng, khẽ quay đầu lại và thì thầm với Fanna: “Mạnh mẽ hơn cô hồi đầu.”

Fanna nhỏ giọng lầm bầm: "Không trách tôi được, thuyền trưởng lần đầu tiên 'vào mộng' quá đáng sợ."

Morris gật đầu: "Đó ngược lại cũng đúng..."

Fanna lại nói thêm: "Nhưng lần thứ hai tôi đã bình tĩnh hơn nhiều."

Duncan nghe hai người ở phía sau lẩm bẩm, cuối cùng không nhịn được quay đầu lại: "Lần thứ hai cô cũng không mạnh hơn bao nhiêu — Yên lặng một chút đi, đang có khách."

Bình Luận (0)
Comment