Mang theo sự hồi hộp và tò mò, Agatha len lén quan sát nơi này.
Trông giống như một ngôi nhà bình thường, hầu hết đồ đạc đều hơi cũ nhưng đã được thu dọn rất sạch sẽ, không khí trong phòng cũng rất trong lành, có lẽ cửa sổ vừa được mở ra không lâu để gió lùa vào, tiếng nấu nước phát ra từ hướng bếp, nghe như tiếng của ấm đun nước.
Đây không giống như một "chỗ giáng xuống", nó hoàn toàn là một căn nhà.
Đương nhiên, ngay từ đầu Agatha đã biết nơi này xác thực vốn chỉ là một căn nhà bình thường — mãi cho đến mấy ngày trước, nó còn được ghi trong sổ đăng ký ở Trung tâm hỗ trợ thị dân dưới hình thức đợi cho thuê. Cô ta chỉ nghĩ... nếu một vị khách không thể tả đã chọn nơi này làm nơi ở tạm thời của mình, vậy nơi này ít nhiều có phải nên có chút chỗ đặc biệt?
Nhưng cô ta không phát hiện thấy gì cả.
"Muốn uống trà không? Hay muốn một chút cà phê?" Duncan đi tới chỗ Agatha, hỏi một cách thản nhiên.
Agatha đột nhiên giật mình tỉnh lại, kinh ngạc nhìn Duncan ngồi ở phía đối diện, phản ứng lại một chút mới ý thức được đối phương có ý gì, vội vàng xua tay: "Không... cảm ơn, tôi không khát."
“Không cần gò bó, giống như ở nhà mình vậy,” Duncan cười cười, ngồi xuống ghế sô pha đối diện Agatha, thái độ rất thoải mái nói: “Để ta nghĩ xem... nếu như đoán không lầm, cô hẳn là người gác cổng của thành bang này? Lúc này chủ động tới nhà, không thể nào là một thủ vệ bình thường nhỉ."
"Người gác cổng Agatha," Agatha lập tức gật đầu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh: "Ngài biết tôi sẽ tới?"
“Cô nhất định sẽ tới, hoặc là những quan chức cấp cao khác của giáo hội,” Duncan nhẹ giọng nói: “Annie sẽ đem chuyện của ta nói cho người thủ mộ, người thủ mộ sẽ báo cáo tình hình lên giáo hội, ta chỉ cần chờ đợi ở đây là sẽ có thể gặp gỡ những người đứng đầu giáo hội của thành bang này."
Agatha hơi điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn bóng người vạm vỡ trước mặt với thái độ càng thêm trịnh trọng: "Tôi muốn biết... mục đích thực sự của ngài. Ngài rốt cuộc là ai, tới Hàn Sương làm gì?"
“Không phải ta đã nói rồi sao?” Duncan nhướng mày: “Là để giải quyết những vấn đề xảy ra ở đây — Ta nghĩ mình đã nói rất rõ ràng trong bức thư báo cáo đó.”
Agatha mở miệng, hiển nhiên vẫn có chút không dễ tiếp nhận đáp án đơn giản như vậy, qua hai ba giây mới ngập ngừng nói: "Thật sự... chỉ là như vậy?"
"Nếu cô cần một lý do đen tối hơn và một âm mưu phức tạp hơn mới có thể nghĩ rằng chuyện này đủ hợp lý, thì ta có thể thêu dệt ra một cái," Duncan thản nhiên nói: "Cô thích phong cách nào hơn? Ngày tận thế hay quân lâm chinh phục?"
Cơ thể của Agatha trở nên căng thẳng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Khụ, ngài dọa cô ấy sợ rồi kìa," Fanna đột nhiên ở phía sau Duncan ho khan hai tiếng: "Vị gác cổng tiểu thư này sẽ coi là thật đấy."
“Sẽ sao?” Duncan hơi nghi hoặc quay đầu lại: “Ta tưởng lời nói đùa này rõ ràng lắm chứ…”
“Theo kinh nghiệm của tôi thì sẽ vậy,” Fanna bất lực thở dài: “Làm nghề này, thần kinh luôn căng thẳng, không đùa được đâu.”
Duncan nhất thời không biết nên nói gì, Agatha thì nghi hoặc nhìn người phụ nữ thân người hết cao lớn, không biết vì sao, từ sau khi vào phòng cô ta luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương cố ý hay vô tình rơi vào trên người mình, giống như là... đang quan sát điều gì đó với sự quan tâm lớn.
Nhưng điều này không quan trọng, điều quan trọng là cô ta đã xác nhận rằng tồn tại thượng vị trước mặt chỉ đang đùa giỡn với mình — một trò đùa kinh tởm lại đáng sợ.
"Xin thứ lỗi cho sự nhạy cảm của tôi," Agatha chân thành nói: "Gần đây trong thành bang dị thường bộc phát ngày càng nghiêm trọng, thần kinh của mọi người đều đang căng thẳng, tôi thậm chí còn từng hoài nghi..."
Cô ta do dự không nói ra lời sau, nhưng Duncan trái lại đã thoải mái tiếp thu: "Từng hoài nghi dính líu tới ta? Đừng lo lắng, điều này rất hợp lý. Dù sao thời điểm ta xuất hiện vừa khớp, hơn nữa lần đầu đến đây còn chạm mặt với giáo đồ Nhân Diệt và 'hàng giả'."
Agatha không hé răng, nhưng có vẻ hơi mất tự nhiên.
"Ta muốn biết công cuộc điều tra của các người tiến triển tới đâu rồi," Duncan không quan tâm phản ứng của đối phương, chỉ tự nhiên nói: "Có manh mối gì chưa?"
Agatha do dự một chút, không biết có nên tiết lộ quá nhiều thông tin về Hàn Sương cho vị “khách thăm” có lai lịch bí ẩn trước mắt hay không, nhưng sau chốc cô ta vẫn vừa cân nhắc vừa nói ra: “Sau khi nhận được lời cảnh báo của ngài, chúng tôi quả thật đã bắt được một số giáo đồ Nhân Diệt, nhưng hầu như không thu được thông tin hữu hiệu nào — Tâm trí của những dị đoan cộng sinh sâu độ với ác ma biển sâu cực kỳ ngoan cường, vả lại sẽ thường chọn cách tự diệt vào giây phút cuối cùng, một số ít bị bắt sống thì đều là nhân vật ngoài lề, căn bản không biết toàn cảnh về kế hoạch...
"Cho đến bây giờ, chúng tôi cũng chỉ có thể xác nhận rằng hiện tượng bản sao thường xuyên xảy ra trong thành bang thực sự là do những dị đoan đó gây ra, hơn nữa bọn họ thực sự đã xây dựng một hang ổ lớn và bí mật bên trong thành bang Hàn Sương, nhưng về vị trí cụ thể của hang ổ này... vẫn không có chút manh mối nào."
Nói tới đây, Agatha dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói: "Về phần đảo Dagger mà ngài nhắc tới trong thư... điều càng đáng lo ngại chính là, nó đã biến mất."
“Ta biết.” Duncan thản nhiên nói.
"Ngài đã biết?" Agatha có chút bất ngờ nói: "Tin tức này hẳn là vẫn đang bị phong tỏa..."
Duncan nói với ngữ khí thản nhiên: "Ta ở trần thế giới cũng có đường giây tình báo của riêng mình, cho dù không có rời khỏi thành bang, ta cũng biết được một số chuyện đã xảy ra ở trên biển bên ngoài."
Đường giây tình báo đương nhiên là Tirian — Dù sao đảo Dagger đã biến mất ngay trước mặt Hạm đội Sea Mist, vì vậy Tirian đương nhiên sẽ báo cáo tình hình này cho Thất Hương Hào sớm nhất.
Nhưng ngay cả Duncan, lần đầu biết được tin tức chấn động này, cũng đã kinh hãi một hồi - Anh cũng không thể hiểu làm thế nào mà một hòn đảo lớn như vậy lại biến mất một cách vô căn cứ như vậy.
Từ tình huống Tirian truyền đạt đến cho thấy, quá trình biến mất của hòn đảo đó cũng không phải là chìm xuống, mà càng giống như là trực tiếp hòa vào trong nước biển hơn, hơn nữa trước khi biến mất còn không ngừng phát sinh nổ lớn, rất giống như người trên đảo đã khởi động thứ gì đó — Nhưng ngoài điều này ra, không có thêm thông tin nào khác.
Thông tin ít ỏi, phương thức mất tích quá kỳ quái, sau khi biến mất không để lại bất kỳ manh mối hay dấu vết nào, đảo Dagger chuyển từ bí ẩn này sang bí ẩn khác lớn hơn, không người nào biết nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng không người nào biết hòn đảo đó đã đi đâu.
“Ngài biết đảo Dagger đã đi đến nơi nào sao?” Giọng nói của Agatha cắt đứt dòng suy nghĩ của Duncan, người gác cổng thành bang ngẩng đầu thành khẩn nhìn qua: “Ngài biết nó xảy ra chuyện gì sao?”
Duncan ngẫm nghĩ, cảm thấy nếu trực tiếp thừa nhận mình cũng đã suy nghĩ cả đêm mà không tài nào hiểu nổi có thể sẽ ảnh hưởng một chút đến hình tượng, thế là anh trầm ngâm chốc lát rồi chỉ xuống phía dưới chân mình.
“Phía dưới?” Agatha sửng sốt một chút: “Ý của ngài là, đảo Dagger xác thực đã chìm vào trong biển... Nhưng người tận mắt trông thấy lúc đó báo cáo nói, trên biển không hề có hiện tượng xoáy nước do đảo chìm tạo thành…”
Duncan làm sao biết trả lời thế nào — Anh cũng đang tò mò về việc làm thế nào một hòn đảo lớn như vậy lại bỗng dưng biến mất!
Anh tiếp tục đưa tay ra, chỉ vào dưới chân mình.
"Ngài nói không phải là đảo Dagger... mà là manh mối đang nằm dưới chân?" Agatha dường như ý thức được, mà gần như trong nháy mắt, cô ta liền nhớ tới lần nói chuyện gần đây nhất cùng Giáo chủ Ivan, nhớ tới sự tình có liên quan đến "Đường thủy thứ hai" nằm sâu trong lòng đất!
Tòa thị chính và giáo hội đã khám xét toàn bộ thành bang, hệ thống giới nghiêm nghiêm ngặt và các cuộc kiểm tra quy mô lớn về mặt lý thuyết đủ để bắt được một số lượng lớn những tín đồ tà giáo ẩn náu, nhưng trước sau luôn chỉ có một vài nhân vật bên lề bị bắt trong số giáo đồ Nhân Diệt... Những nơi mà người ta có thể lẩn trốn như Đường thủy thứ nhất, tàu điện ngầm và giếng ống hay tương tự vậy đều tìm qua, nhưng không mảy may có chút manh mối...
Thành bang lớn như vậy, nếu như ở những nơi nói trên đều không có tung tích của những dị đoan đó, vậy khả năng duy nhất còn lại cũng chính là Đường thủy thứ hai.
Những khu vực sụp đổ đó, những hang động chìm trong bóng tối đó, những đường hầm và đường ống bị ô nhiễm bao phủ đó... Có lẽ chúng xác thực không thích hợp để sinh tồn, nhưng ngộ nhỡ đám giáo đồ Nhân Nhiệt đó thực sự sống sót ở những nơi đó thì sao?
Tất nhiên, việc tìm kiếm "Đường thủy thứ hai" vốn dĩ đã nằm trong kế hoạch, nhưng cô ta luôn không dám chắc liệu hành động tìm kiếm được định sẵn tiêu tốn một số tiền đáng kinh ngạc rốt cuộc có ý nghĩa hay không. Mà hiện tại, cô ta cuối cùng đã tìm thấy sự hỗ trợ mạnh mẽ nhất cho hành động này — Một tồn tại tương tự thần thân thiện đã tỏ rõ, thì phải tìm xuống phía dưới.
"Thì ra là như vậy — Tôi hiểu rồi, phương hướng mà chúng tôi đang đi là đúng," Agatha đột nhiên đứng lên, ngữ khí tràn ngập kinh ngạc cùng vui mừng, cô ta nhìn về phía Duncan đối diện, thái độ lập tức trở nên hết sức chân thành và tôn kính, hơn nữa còn cúi người thật thấp: "Tôi đã hiểu – Vô cùng cảm ơn sự nhắc nhở của ngài!"
Duncan duy trì động tác giơ tay chỉ dưới chân, ngơ ngác nhìn cô gái băng vải đột nhiên trở nên kích động trước mặt.
Cô ta hiểu điều gì?
"Chúng tôi sẽ lập tức triển khai tìm kiếm bước kế tiếp, lần này nhất định sẽ đào tới gốc rễ sào huyệt của dị đoan," Nhưng Agatha lại không để ý đến sự ngây người của Duncan, cô ta chỉ tự tin nói, đồng thời nhanh chóng muốn từ biệt: "Vậy tôi không làm trễ nãi thời gian của ngài nữa - Thứ cho sự quấy rầy lần này của tôi, tôi phải rời đi rồi."
"Ờ... Được," Duncan chậm nửa nhịp mới đứng lên, theo bản năng nói: "Vậy cô đi thong thả..."
Agatha nói tiếng cảm ơn, xoay người đi về phía cửa, nhưng sau đó lại dường như nhớ tới điều gì, đột nhiên dừng lại.
Alice ở bên cạnh đang định đứng dậy đưa tiễn suýt chút nữa va phải cô ta.
Ánh mắt của Agatha đảo qua Alice, nhưng lần này cô ta cũng không có quá để ý tới cô gái tóc vàng không có nhịp tim và hơi thở này nữa — Một vị tồn tại giống như thần, người đi theo bên người có chút kỳ quái đương nhiên là chuyện rất bình thường, không đáng để lấy làm kinh hãi.
Cô ta quay đầu về phía Duncan.
"Xin hãy yên tâm, tôi sẽ căn dặn những người thủ vệ của giáo hội, sẽ không ai tới quấy rầy ngài," Agatha rất nghiêm túc nói: "Hy vọng ngài có thể sinh sống vui vẻ ở Hàn Sương — Nếu như có tình huống gì mới, tôi sẽ đích thân tới đây."
“À, vậy đương nhiên là rất tốt,” Duncan cười lên, điều này trái lại khiến anh khá hài lòng: “Ta thực sự không hy vọng bất kỳ ai tới quấy rầy.”
Agatha gật đầu, lúc này mới xoay người đi về phía cửa, nhưng đi mới được hai bước, cô ta lại dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, dừng lại.
“Còn một chuyện nữa, suýt chút nữa tôi quên mất.” Người gác cổng hơi bối rối ấn trán, nhìn Duncan nói.
Duncan khó hiểu: "Ổ?"
Agatha do dự một hồi, cuối cùng hỏi ra vấn đề đã khiến cô ta và rất nhiều người đã khốn đốn thời gian dài: “Liên quan đến... 'dãy số bí ẩn' mà ngài để lại ở cuối 'thư báo cáo' lần trước, đó rốt cuộc có ý nghĩa gì? Xin thứ lỗi cho kiến thức nông cạn của chúng tôi, chúng tôi giải mã rất lâu, nhưng vẫn không thể hiểu được câu đố mà ngài để lại."
Duncan: "... Hả?"