Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 376 - Chương: 376

Chương: 376

Tiếng máy móc chạy vang dội trong các cơ sở của nhà máy, tiếng nước ầm ầm chảy ra từ những đường ống khổng lồ và mùi hóa chất cay nồng tràn ngập không khí, thật kinh tởm khi ngửi thấy.

Agatha đứng bên cạnh lan can phòng hộ, thò đầu liếc nhìn bể đệm bên dưới, thì thấy chất lỏng đục ngầu cuộn trào bên trong bể chứa nước to lớn, thỉnh thoảng có bọt khí và đèn phản quang màu sắc quỷ dị nổi lên, giống như axit dạ dày của một con cự thú khiến người ta buồn nôn.

Một nhân viên quản lý mặc áo khoác màu nâu nhạt, đầu tóc lưa thưa đứng sau người gác cổng trẻ tuổi, vẻ mặt căng thẳng, một tay vô thức kéo cúc áo trước ngực.

“Tiêu thoát nước xung quanh khu bắc phố Oak và Nghĩa trang số 4 đều hội tụ về đây,” Nhân viên quản lý chú ý tới nét mặt của người gác cổng, vừa cẩn thận báo cáo: “Sau khi nhận được mệnh lệnh, chúng tôi đã lập tức cắt mối nối đường ống xung quanh, hơn nữa còn kiểm tra mỗi một thiết bị báo động của bể đệm, nhưng không phát hiện thấy dấu hiệu của ô nhiễm báng bổ..."

Agatha yên lặng lắng nghe, qua một lúc sau mới đột nhiên hỏi: "Bình thường xử lý nước thải như thế nào?"

“Xử lý như thế nào?” Nhân viên quản lý ngẩn ra một lát, rồi vội vàng trả lời: “Trước hết dùng hơi nước áp suất cao thanh tẩy ô nhiễm báng bổ có thể tồn tại bên trong — Ngài biết đấy, nước thải từng tiếp xúc với con người, lại chảy trong các đường ống đen kịt, không thể tránh khỏi sẽ trở thành chất mang một thứ gì đó. Sau quá trình thanh lọc bằng hơi nước là quá trình lắng và lọc, ngài đang thấy kia chính là bể lắng. Tiếp đó là quá trình thanh lọc bằng hơi nước lần thứ hai, sau quá trình thanh lọc lần này, một phần nước sẽ được đưa vào nhà máy để tái sử dụng, phần còn lại... được thải ra biển.”

Agatha nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại hỏi: "Phải mất bao lâu nước thải từ khu bắc phố Oak thải ra mới có thể chảy tới đây?"

“Điều này còn tùy tình hình cụ thể, nhưng nhìn chung không quá hai tiếng.” Nhân viên quản lý đáp.

"Nước thải đọng lại ở đây bao lâu?"

“Bảy mươi hai giờ nước trong bể lắng được thay một lần,” Nhân viên quản lý giơ tay lên, càng lúc càng căng thẳng đối với từng câu hỏi của người gác cổng, hắn ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng vẫn trả lời chính xác: “Quy trình thanh lọc và kiểm tra có quy định nghiêm ngặt, sẽ không thể ngắn hơn thời gian này."

Agatha khẽ gật đầu, đồng thời trong đầu nhanh chóng tính toán thời gian xảy ra "sự kiện hàng giả" trong nhà dân cùng quan hệ thời gian xử lý nước thải, trầm ngâm nói: "Tức là, nếu thứ đó thật sự có thể chạy trốn thông qua hệ thống thoát nước, thì bây giờ nó hẳn vẫn còn ở đây…”

"Người gác cổng các hạ," Người quản lý lại lau trán bóng loáng, cuối cùng không kìm được tò mò hỏi: "Rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có ô nhiễm lan tràn qua hệ thống nước thải?"

"... Không loại trừ trường hợp này," Agatha liếc nhìn người quản lý, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía những người thủ vệ mặc đồ đen đang thu thập mẫu vật và kiểm tra thiết bị cách đó không xa: "Nhưng theo tình hình kiểm tra của chúng tôi, cho đến giờ nơi này hết thảy đều bình thường."

"Phải rồi," Nhân viên quản lý lộ ra nụ cười miễn cưỡng: "Mỗi một khâu ở đây đều có thiết bị báo động, chuyên kiểm tra ô nhiễm báng bổ có thể tồn tại. Trong trung tâm xử lý còn có ba mục sư thường trú, họ cũng sẽ kiểm tra mẫu nước mỗi ngày..."

“Mục sư thường trú?” Agatha dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu lại: “Khi nãy ngươi nói ở đây có bao nhiêu mục sư thường trí?”

"Ba... ba người," Có lẽ do ngữ khí của Agatha đột nhiên trở nên có chút đáng sợ, người quản lý lập tức theo bản năng lắp bắp nói: "Có vấn đề gì sao?"

"Ở nơi này của ngươi chỉ được có hai mục sư - số lượng mục sư thường trú trong các cơ sở thành phố ở tất cả các cấp có quy định nghiêm ngặt, người thứ ba ở đâu ra?"

Biểu cảm của người quản lý đông cứng trong giây lát, sau đó trên trán liền toát ra một tầng mồ hôi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong mắt hiện lên vẻ căng thẳng cùng sợ hãi.

Thấy vậy, Agatha lập tức giơ thủ trượng đặt lên vai đối phương, mạnh mẽ áp chế "nỗi sợ hãi" ra khỏi tâm trí hắn ta, đồng thời nghiêm túc nói: "Nghe này, tiếp theo ngươi phải giữ bình tĩnh — đi dẫn tất cả mục sư thường trú đến, nói rằng người gác cổng cần biết thêm về tình hình, đừng để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khác, hiểu không?

Tâm trạng của người quản lý nhanh chóng bình tĩnh lại rất nhiều, nhưng vẫn còn sót lại một chút lo lắng, hắn ta vội vàng gật đầu: "Rõ, hiểu... hiểu rồi... tôi đi ngay đây."

Agatha gật đầu, thu lại thủ trượng, nhưng khi đối phương chuẩn bị rời đi, cô ta lại nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Khoan đã, không chỉ có mục sư thường trú — gọi tất cả mọi người đều tới cả đây."

Người quản lý quay đầu lại, sửng sốt: "Tất cả mọi người?"

“Tất cả mọi người,” Agatha trầm giọng nhắc lại, sau đó lại không yên lòng hỏi: “Từ hôm qua đến nay, có ai rời khỏi trung tâm xử lý này không?”

“Không!” Nhân viên quản lý lập tức trả lời: “Lúc nhận được mệnh lệnh vừa vặn là mười lăm phút trước khi đổi ca, toàn bộ nhân viên làm việc ở đây đều ở lại.”

"Tốt lắm, dẫn tất cả họ tới đây — Chỉ cần nói là kiểm tra cần thiết, thả lỏng thái độ một chút, đừng khơi dậy hiềm nghi, đi đi."

Nhân viên quản lý có hơi hói đầu quay người bước nhanh rời đi, vừa đi vừa bình tĩnh lại cảm xúc. Agatha đứng bất động bên cạnh bể đệm, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng đối phương biến mất sau một cánh cửa cách đó không xa, cô ta mới giơ tay ra hiệu với những người thủ vệ xung quanh đã chú ý đến động tĩnh ở phía bên này.

Những người thủ vệ mặc đồ đen gần đó ngay lập tức bắt đầu hành động, bố trí những phù văn được giấu kín trong không gian trống xung quanh bể đệm, rắc tinh dầu và bột trầm hương nghiền nát tại các giao lộ và đường ống, đồng thời đứng ngay ngắn ở những vị trí đặc định, làm ra dáng vẻ vẫn đang kiểm tra thiết bị.

Agatha thì giơ thủ trượng lên trong khi những người thủ vệ đang hành động, từ từ vẽ một đường viền hình tam giác có cạnh dài khoảng hai mét xung quanh khu vực mình đang đứng; sau đó đứng ở trung tâm của hình tam giác, hai tay đặt trên thủ trượng chống xuống đất, bình tĩnh chờ đợi.

Không lâu sau, tiếng bước chân từ hướng cửa lập tức truyền đến, người quản lý quay trở lại nhà máy nơi đặt bể đệm, phía sau còn có một đám người đi theo.

Trong số đó bất ngờ có thể thấy ba Thần Chức giả mặc áo choàng của Giáo hội Tử Vong và đeo Thánh huy.

Mười mấy nhân viên của trung tâm xử lý dưới sự dẫn dắt của người quản lý đã đến phía trước Agatha, xếp thành một hàng thưa rỉnh thưa rảng, căng thẳng chào hỏi "người gác cổng" trước mặt. Trong khi ba mục sư thường trú thì từ một bên của hàng đi tới hành lễ kính chào Agatha theo lễ tiết và thân phận Thần Chức giả bên trong Giáo hội Tử Vong.

Agatha ra lệnh cho ba mục sư đứng tách ra, sau đó chậm rãi quét mắt qua tất cả các khuôn mặt.

Cô ta cảm thấy có gì đó không hợp lý.

Mặc dù không nhìn ra bất kỳ biểu hiện hay hành động đáng ngờ nào bằng mắt thường, mặc dù cũng không cảm thấy bất cứ điều gì không ổn về mặt cảm giác, nhưng sự chúc phúc của Bartok đã khiến cô ta xác nhận được sự tồn tại của cảm giác khác biệt — ẩn chứa trong hơi thở của những người này, ẩn trong nhịp tim của họ, thậm chí ẩn trong cái bóng đổ xuống mặt đất của họ.

Agatha chớp mắt, xác nhận lại mọi thứ mình nhìn thấy đều bình thường, thế là hiểu ra trong lòng.

Quả nhiên có sự can nhiễu nhận thức — Hơn nữa ngay cả trong trường hợp có sự hiện diện của chính "người gác cổng", sự can nhiễu nhận thức này vẫn tồn tại.

Là đơn thuần vì lá gan rất lớn? Hay là do không biết lực lượng của người gác cổng? Hay... sự can nhiễu nhận thức này không hề được kiểm soát?

Agatha chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên người ba mục sư kia.

Tạm thời không bàn đến mười mấy nhân viên làm việc, một trong ba mục sư này khẳng định là giả — Nhưng rốt cuộc là ai?

“Hãy tụng niệm tên của Bartok,” Agatha chậm rãi nói: “Để chúa tể tử vong dõi theo chúng ta, khiến chúng ta phân biệt ra được hư vọng tại trần thế.”

“Nhân danh Chúa tể tử vong Bartok,” Một mục sư lập tức nói: “Nguyện ngài dõi theo chúng ta…”

Ngay sau đó, mục sư thứ hai và thứ ba cũng lập tức nói: "Nhân danh Chúa tể tử vong Bartok..."

Ba giọng nói lần lượt vang lên, như tiếng vang.

Agatha cau mày.

Có thể tụng niệm Thần danh, điều này cho thấy tất cả họ đều không phải là “hàng giả” do bùn hình thành, càng không phải là tín đồ tà giáo tín ngưỡng dị đoan, nếu không xung đột tín ngưỡng kịch liệt sẽ đủ để xé nát lý trí của bọn họ.

Nhưng điều này làm sao có thể? Ba mục sư đều là thật ư?

Agatha nhanh chóng suy nghĩ, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, gật đầu với ba người: "Kế tiếp, ta cần làm một số khảo sát cần thiết, xin lượng thứ."

Nói rồi, cô ta đưa tay về phía mắt trái của mình — một nhãn cầu sống động lập tức nhảy ra khỏi hốc mắt và rơi chính xác vào tay cô ta.

Agatha nâng con mắt này lên, "nhìn" về phía ba mục sư đối diện.

Hình dáng của vị mục sư đầu tiên đập vào mắt cô ta - một ông già gầy gò, mặc áo choàng vải lanh, một sợi xích đen kịt kéo dài ra từ dưới xương sườn của ông ta, con chó săn biển sâu ở cuối sợi xích đang ngẩng đầu về phía này, năng lượng bẩn thỉu khinh nhờn trong miệng nó đang nhanh chóng tích tụ và hình thành!

Dị đoan!

Vậy mà lại dám oai phong đứng đây thật!

Sắc mặt Agatha hơi thay đổi, nhưng cô ta đã sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt con chó săn biển sâu há to miệng khổng lồ, bóng dáng của cô ta đã tránh sang một bên, đồng thời giơ lên thủ trượng trong tay lên, ngọn lửa nhàn nhạt cuối đầu trượng bốc lên hừng hực.

Tuy nhiên, ngay thời khắc cô ta chuẩn bị đốt cháy dị đoan, một âm thanh niệm chú trầm thấp tối nghĩa khác lại đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

Nhãn cầu trong tay trái Agatha đột nhiên chuyển động, một giây kế tiếp, cô ta liền nhìn thấy một người trẻ tuổi tóc vàng khô héo, sống mũi cao ngất giơ hai tay về phía mình, sau lưng hắn ta lơ lửng một con sứa phù du màu xám giống như do sương mù ngưng kết thành.

Đó là “mục sư” thứ hai.

Cơn choáng váng ập đến, Agatha đang định ổn định lại thân người, nhưng lại nghe thấy tiếng tụng niệm ma chú của người thứ ba.

Một người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt ở rìa tầm nhìn giơ tay lên về phía bên ngày, bên cạnh là một con mèo do xương cốt và sương mù hình thành.

Đó là mục sư thứ ba.

Tất cả mục sư đều là giả.

Tiếng gầm giận dữ và tiếng chiến đấu phát ra từ mọi hướng.

Vào thời điểm ba giáo đồ Nhân Diệt bộc phát nổi loạn, những người thủ vệ xung quanh đã lập tức phản ứng lại và cố gắng hỗ trợ, nhưng họ cũng gặp phải kẻ địch của chính mình.

Mười mấy "nhân viên làm việc" do nhân viên quản lý dẫn đến và những người thủ vệ mặc đồ đen gần đó đã mở ra một cuộc giao tranh kịch liệt.

Nới khóe mắt của Agatha, cô ta có thể nhìn thấy uế vật nhớp nháp như bùn văng tung tóe ra từ phía ngoài cơ thể của những "nhân viên làm việc" đó sau khi bị đánh trúng.

Chỉ có người quản lý với đầu tóc lưa thưa chạy như điên đến cạnh một đường ống gần đó, hét lên một cách bất lực và kinh hãi.

Cả trung tâm xử lý nước thải... chỉ có một "con người".

Bình Luận (0)
Comment