Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 419 - Chương: 419

Chương: 419

Sương mù đã dần xâm nhập Đường thủy thứ hai, làn sương mù mịt và hỗn loạn giống như một tấm lụa mỏng trôi bồng bềnh gần trần hành lang đường thoát nước, cho người ta cảm giác những mái nhà thâm trầm nặng nề kia đã biến mất và Đường thủy thứ hai đang bị " bầu trời" dần nuốt mất.

Một ông già vóc người thấp bé trong chiếc áo khoác cũ bước đi nhanh nhẹn trong hành lang đường thoát nước yên tĩnh và kỳ lạ này - Thân thể đã hao mòn mấy chục năm của ông ta, không thể di chuyển nhanh chóng trong nhiều năm qua, thế nhưng không hiểu sao, ngay hôm nay, ngay lúc này, ông ta cảm thấy cơ thể mình lại trở nên uyển chuyển hơn, giống như thanh xuân quay trở lại với thân xác này, khớp xương đau nhức và cơ bắp yếu ớt đều biến mất.

Ông ta bước đi càng lúc càng nhanh, chiếc cờ lê lớn nắm trong tay cũng không còn nặng nề như lúc đầu; Ông ta nhanh chóng xuyên qua những hành lang và lối rẽ trong ký ức, băng băng hướng về một phương hướng mà ông ta đã không còn nhớ rõ, nhưng lại quen vô cùng.

Ông ta phải đuổi kịp đội quân đông đảo, vì thời gian tập hợp sắp đến.

Một tảng đá vụn đổ sụp bỗng chặn đường lão Quỷ.

“Hết đường rồi… hết đường rồi?” Ông già dừng lại, kinh ngạc nhìn tảng đá đổ sụp mà lẩm bẩm một mình, ký ức hỗn loạn ngẫu nhiên sắp xếp lại trong đầu, cố gắng giải thích nguyên nhân khu vực đổ sụp tồn tại, ông ta dường như nhớ lại một số —

Ồ, là thuốc nổ, sau khi đội cận vệ rút lui thông qua giếng kết nối, họ đã cho nổ thuốc nổ được chôn trong hành lang, như vậy có thể ngăn quân phản loạn tiến vào đường thoát nước...

Nhưng không phải, không hoàn toàn đúng, nơi đổ sụp này hình như không chỉ ngăn cản quân phản loạn, rất nhiều năm trước, khi người sĩ binh trẻ kích nổ thuốc nổ... hành lang đổ sụp cũng đã ngăn cản một thứ khác...

Lão Quỷ ngây người đứng trước hành lang bị chặn đứng, sau đó lại cúi người dùng cờ lê lớn trong tay đập vào tảng đá trước mặt, miệng lẩm bẩm hàm hồ.

Đoạn đường này nhất định phải thông được, nhất định phải thông mới được, nếu không bản thân sẽ không thể đến được nơi tập hợp, nhưng nó đã sập xuống, làm sao bây giờ? Một cái cờ lê không thể xén được một tảng đá đổ sụp...

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một tầng sương mù mơ hồ, lão Quỷ đang gõ tảng đá ngơ ngác ngẩng đầu, theo bản năng lui về phía sau nửa bước, ông ta nhìn thấy từng sợi sương mù từ trong kẽ hở đống đá thoát ra, chậm rãi lấp đầy toàn bộ hành lang, lấp đầy tầm nhìn của ông ta.

Ông ta nghe thấy trong sương mù truyền tới những tiếng rì rầm và tiếng gầm gừ nơi xa, sau đó hình như còn có một giọng nói khàn khàn hét lớn - "Điều này hợp lý sao?!"

Nhưng trong sương mù không xuất hiện bất kỳ người nào. Giữa sương mù trôi nổi, lão Quỷ chỉ nhìn thấy đống đá vụn đổ sụp chắn đường trước mắt đột nhiên biến mất.

Hành lang vốn bị chặn đứng lại trở thành một con đường lớn. Đèn khí khảm trên tường đối diện tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Ở chỗ sâu hành lang hỗn loạn, mơ hồ có thể nhìn thấy bùn đen như đã khô mấy chục năm, lặng lẽ ngủ say trong kênh thoát nước đã khô cạn giống vậy.

"Đường thông rồi... đường thông rồi thì tốt..."

Lão Quỷ nhất thời hoảng hốt, dường như muốn suy nghĩ tại sao những tảng đá đổ sụp kia lại đột nhiên biến mất, nhưng rất nhanh, nghi vấn này đã biến mất khỏi trí nhớ hỗn loạn rối ren của ông ta, ông ta không chút do dự tiến về phía trước, bước vào hành lang bao phủ trong bóng tối.

...

Agatha đột nhiên ngẩng đầu lên, thủ vệ, mục sư và nữ tu theo sau cô ta cũng lập tức dừng lại, tất cả mọi người đều căng thẳng thần kinh, đề phòng trong sương mù xuất hiện bất kỳ động tĩnh gì.

“Mọi người có nghe thấy tiếng bước chân không?” Hai ba giây sau, Agatha mới đột nhiên đánh vỡ sự im lặng: “Ngoài tiếng bước chân của chúng ta.”

"Có," Nữ tu đi theo khẽ gật đầu: "Ngay một thoáng vừa rồi, rất khẽ, nhưng khoảng cách rất gần, giống như là..."

“Giống như cách gần chúng ta như chồng chập vào nhau.” Agatha nghiêm túc nói, đồng thời ánh mắt chậm rãi quét qua đường hầm mỏ bên cạnh.

Đây đã là chỗ sâu của mỏ vàng sôi, theo hướng "Trung sĩ Bled" đã chỉ, Agatha cùng đội ngũ cô ta dẫn đầu đã đến đường hầm mỏ thông qua lối đi duy nhất ở hướng này, mà dù là ở độ sâu này, sương mù vẫn bao phủ mọi chỗ.

Hệ thống chiếu sáng vẫn hoạt động bình thường, ánh sáng lờ mờ chiếu sáng giá đỡ trong đường hầm mỏ và cấu trúc đường ray dưới chân. Trong sự đan xen của ánh sáng và bóng tối mờ ảo, dường như có một số cảnh tượng kỳ lạ.

Agatha nhìn thấy hai cột chống giống hệt nhau xuất hiện trên bức tường phía đối diện — từ vị trí hoa văn trên bề mặt đến vết bẩn đều giống nhau như hình với bóng.

Mà ở một hướng khác, cô ta thậm chí còn nhìn thấy mấy cây xà đan chéo chồng chất lên nhau, chỗ giao điểm lại như hợp nhất với nhau.

Mục sư đi cùng trong đội giơ đèn xách lên, đi tới trước một trong những kết cấu chống đỡ kỳ lạ, căng thẳng quan sát một lượt, sau đó thấp giọng nói: “Người gác cổng…”

"Ta nhìn thấy rồi," Agatha ngắt lời mục sư, ngữ khí của cô ta vẫn bình tĩnh như cũ: "Dễ nhận thấy, không gian 'hàng giả' đang ở đang chồng chập với thế giới hiện thực của chúng ta."

“Không gian hàng giả đang ở?” Một người thủ vệ theo bản năng lặp lại.

Agatha trầm lặng chốc lát, dường như lại cảm nhận được phiền não xuất thần, sau đó cô ta giơ tay xoa xoa trán: "Không sai, tất cả hàng giả hẳn là đều đến từ thời không dị thường, mà hiện tại các loại chứng cứ đều đang cho thấy, thời không dị thường này đang dần áp sát thế giới hiện thực của chúng ta, có lẽ... có lẽ chúng ta có thể gọi nó là 'hình ảnh phản chiếu'..."

Giọng điệu của cô ta có chút do dự, cô ta cảm thấy rằng một số kiến thức giống như tự nhiên xuất hiện trong đầu, cô ta vô thức nói ra những thông tin này, đột nhiên lại cảm thấy thân thể có cảm giác hơi khác thường –

Lạnh, lạnh lẽo vô cùng, như thể đang ở trong một hành lang cực kỳ lạnh lẽo, và máu trong huyết quản của bản thân đều đã mất đi nhiệt độ từ lâu.

Nhưng giây tiếp theo, loại cảm giác kỳ dị này đã biến mất, ảo giác bản thân đang ở trong hành lang lạnh lẽo cô quạnh cũng biến mất như khói bay, cô ta hoảng hốt, nhìn thấy các bộ hạ trung thành của mình vẫn đang vây quanh mình, ánh sáng của đèn xách và đèn khí nhanh chóng xua tan cơn ớn lạnh còn đọng lại trong ý thức của bản thân.

"... Là bởi vì thời gian không đủ sao... hay bởi do quá gần..." Agatha vô thức lẩm bẩm một mình.

Bộ hạ gần đó lại không nghe thấy lời lẩm bẩm này của cô ta.

Một chiến sĩ thủ vệ đang giơ đèn xách kiểm tra xung quanh, đột nhiên dường như phát hiện điều gì: "Bên này có một người ngã!"

Agatha nhanh chóng hoàn hồn lại, điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, bước nhanh tới nơi người chiến sĩ đó phát hiện.

Một chiến sĩ mặc trang bị của đội cảnh vệ tinh nhuệ của thành bang ngã trong đường hầm mỏ, dường như đã chết đi trong một thời gian dài.

Áo khoác dài chiến đấu màu đen, bên ngoài còn khoác tấm giáp ngực bằng kim loại cùng với bao cổ tay động lực khởi động bằng cơ quan hơi nước, trên lưng đeo một chiếc ba lô hơi nước, trên mặt thì đeo một chiếc mặt nạ thở dày.

Agatha cúi xuống, dùng ngón tay lau đi vết máu trên bảng tên trước ngực người chiến sĩ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cái tên đó trong vài giây.

“Là Trung sĩ Bled.” Cô ta khẽ giọng phá vỡ sự im lặng.

"Máu màu đỏ tươi, thi thể không có dấu hiệu tan rã hay hòa tan," Mục sư đi theo bên cạnh nói: "Đây là 'hàng thật'."

Agatha nhất thời không lên tiếng.

Tình hình đúng như cô ta phán đoán, một Trung sĩ Bled thật đã ngã xuống trong đường hầm mỏ này, còn bản sao của anh ta xuất hiện trước mặt đội quân của giáo hội xuống giếng thăm dò dưới tác dụng của sương mù dày đặc – Hàng giả là giả, tình báo là thật.

"Ở đây cũng có thi thể!"

Ngay sau đó, lại có một chiến sĩ thủ vệ khác đang thăm dò ở phía trước giơ cao đèn xách và hô hoán ở phía xa.

Nhiều thi thể hơn xuất hiện trong đường hầm mỏ kế tiếp.

Agatha nhanh chóng dẫn đội tiến tới, phát hiện càng ngày càng nhiều người chết trận ở chỗ sâu đường hầm mỏ — Tất cả đều là người của đội cảnh vệ tinh nhuệ của thành bang, các chiến sĩ thân tín của Quan chấp chính Winston.

Nguyên nhân tử vong rất đa dạng, có số bị vết thương do lưỡi dao sắc nhọn rạch qua, cũng có số bị chấn thương do xung kích của lực lượng mạnh, thậm chí có cả vết thương do đạn bắn.

Mà ở phụ cận những thi thể này, Agatha và các bộ hạ của cô ta còn tìm thấy bùn đen đã khô, nếu bùn tập hợp thành người, con số e rằng còn vượt xa số sĩ binh đội cảnh vệ chết trận.

"... Một trận chiến ác liệt kéo dài trong một thời gian dài. Đội quân này đã gặp phải kẻ địch có số lượng vượt xa phe mình trong đường hầm mỏ. Mà trong lúc giao chiến họ còn tiếp tục đẩy tới hàng trăm mét... Đại bộ phận các chiến sĩ đã bắn sạch đạn, cuối cùng họ đã dùng đến lưỡi lê và găng tay hơi nước để tác chiến."

Agatha kiểm tra mấy thi thể gần nhất, căn cứ vào dấu vết lưu lại trên thi thể và tình hình tại hiện trường mà đưa ra phán đoán, đồng thời, trong lòng cô ta cũng dâng lên một nỗi bất an càng ngày càng mãnh liệt.

Có rất nhiều chiến sĩ đã ngã xuống, đội ngũ do Quan chấp chính Winston chỉ huy rõ ràng đang trong tình cảnh bất lợi, hơn nữa trận chiến này có thể đã nổ ra từ vài giờ trước — Thời gian dài như vậy trôi qua, Quan chấp chính liệu có còn sống hay không?

Như để đáp lại nỗi bất an trong lòng cô ta, một chiến sĩ thủ vệ đang mở đường ở phía trước đội ngũ đột nhiên dừng lại.

"Người gác cổng, phía trước không còn đường!"

“Phía trước không còn đường?” Agatha cả kinh, lập tức đứng dậy đi về phía trước.

Đúng như người thủ vệ nói.

Đội đã đến cuối đường hầm mỏ, phía trước bỗng dưng lại chỉ có một bức tường bằng phẳng và vững chắc, không còn đường nữa rồi.

Nhưng điều này rõ ràng là không bình thường.

Agatha nhanh chóng quay đầu nhìn lại phương hướng mình đi tới, thấy những sĩ binh đội cảnh vệ tử trận lặng lẽ ngã xuống trong bóng tối kia, nhưng trong số những thi thể này không hề có bóng dáng của Quan chấp chính Winston.

“Có lẽ ngài quan chấp chính đã dẫn đội đi hướng khác sau khi phát hiện con đường này không thông suốt…” Mục sư đi cùng vừa suy đoán vừa nói.

"Đường chỉ có một," Agatha lập tức lắc đầu: "Hơn nữa theo dấu vết lưu lại tại hiện trường, ta không nghĩ rằng Quan chấp chính Winston có cơ hội dẫn theo hộ vệ còn lại tìm một con đường khác tại nơi này."

Mục sư cau mày: “Nhưng nơi này đã bị chặn…”

Agatha không để ý đến, mà quay người đi, chậm rãi bước về phía bức tường bằng phẳng vững chắc kia.

Hơi do dự chốc lát, cô ta đưa tay ra, thử chạm vào bức tường.

Những ngón tay của cô ta xuyên thẳng vào trong.

Bình Luận (0)
Comment