"Chìa khóa nữ vương để lại?"
Biểu cảm của Agatha thay đổi ngay lập tức, cô ta dán mắt vào Quan chấp chính Winston.
Tuy nhiên, biểu cảm của người sau còn kinh ngạc hơn cả cô ta, trong mắt Winston tràn đầy kinh ngạc: "Cô không biết? Vậy làm sao cô vào được nơi này?"
Vẻ mặt Agatha trở nên nghiêm túc, cô ta ý thức được tình huống dường như không giống lắm so với dự liệu của mình — Lúc cô ta nhận thấy mình có thể "tiến vào" bức tường đá trước, cô ta còn tưởng rằng Quan chấp chính Winston tiến vào nơi này trước một bước giống mình, nhưng bây giờ có vẻ như, ngài quan chấp chính đã sử dụng phương thức khác.
Ông ta nắm giữ nhiều bí mật hơn bản thân suy đoán.
"Tôi có cách của mình," Agatha chậm rãi nói, trong giọng nói bất giác mang theo áp lực: "Vừa rồi ngài nhắc tới 'chìa khóa nữ vương để lại', đó rốt cuộc là thứ gì?"
Winston nghi ngờ nhìn người gác cổng trước mặt, nhưng sau một lúc do dự, ông ta thở dài, vẫn thoải mái thò tay vào túi trước ngực.
"Tốt thôi, dù sao đã đến nước này rồi, không cần thiết phải giữ bí mật gì nữa."
Ông ta lấy từ trong túi ra một vật nhỏ xinh. Đó là một chiếc chìa khóa bằng đồng có hoa văn đẹp đẽ, chuôi chìa khóa trông giống số "8" nằm ngang, hay ký hiệu vô cùng trong toán học, nhưng phần đầu lại không giống cấu trúc hình răng thường thấy như chìa khóa thông thường, mà là một thanh tròn có rãnh.
Agatha tò mò quan sát vật trong tay đối phương, đột nhiên cảm thấy nó không giống chìa khóa mở cửa, mà là... rất giống với thứ dùng để lên dây cót cho con rối hoặc các loại cơ chế hoạt động của đồng hồ.
“Chìa khóa đồng hồ?” Cô ta theo bản năng lên tiếng: “Ngài đang nói, đây là thứ Nữ vương Lei Nora để lại? Tại sao nó lại ở trong tay quan chấp chính ngài đây?”
"Các quan chấp chính truyền nhau từ đời này sang đời khác. Chiếc chìa khóa này là quà tặng của nữ vương dành cho kẻ phản nghịch, cùng... một lời nguyền," Winston giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười chua xót thậm chí còn ẩn chứa nỗi sợ hãi: "Từ thời khắc quan chấp chính đầu tiên đón nhận chìa khóa, bóng mờ đằng sau thành bang Hàn Sương đã bao trùm trên đỉnh đầu chúng ta, gác cổng nữ sĩ."
Agatha không cắt ngang lời lảm nhảm luyên thuyên như mê sảng của người đàn ông trung niên trông đã rất yếu ớt, cô ta kiên nhẫn đợi đối phương nói xong, sau đó mới bình tĩnh nói: "Thực ra ngài biết chân tướng về tình hình mỏ vàng sôi, đúng chứ?"
“Nếu như điều cô ám chỉ là giếng mỏ vàng sôi đã có dấu hiệu cạn kiệt ngay từ thời đại của nữ vương… đúng vậy, tôi biết,” Winston khẽ thở dài và thẳng thắn nói: “Xin lỗi, ngay từ đầu tôi đã biết cánh cửa mà các người tìm thấy kia là chuyện thế nào, nhưng tôi nghĩ rằng vẫn còn thời gian để kịp đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo trước khi tình hình xấu đi, nếu là vậy, điều mà các người phát hiện cũng chỉ là một đường hầm mỏ hoang phế thôi, Hàn Sương... vẫn là Hàn Sương phồn thịnh ngày nào.”
“Tôi cần một lời giải thích, ngài quan chấp chính,” Agatha tỏ vẻ nghiêm túc, ngữ khí có chút lạnh lùng nói: “Giếng mỏ vàng sôi từ thời nữ vương đã cạn kiệt, vậy thứ chúng ta đào lên và chuyên chở ra ngoài mấy chục năm qua, rốt cuộc là thứ gì? Hơn nữa, giữa dị tượng hôm nay của thành bang và hành động của những tín đồ tà giáo, cùng sự khô kiệt của giếng mỏ lại có liên quan gì?"
“Vàng sôi, vẫn là vàng sôi, gác cổng nữ sĩ, thứ chúng ta đào lên là vàng sôi, thứ chúng ta vận chuyển ra ngoài vẫn là vàng sôi, đó hoàn toàn là sự thật, đích xác là sự thật,” Winston ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo biểu cảm không biết là khóc hay cười: “Đó không phải là ô nhiễm gì cả, chúng tôi đã thử nghiệm qua, thời đại nữ vương cũng đã thử nghiệm qua, nếu thứ gì đó trông giống như vàng sôi, dùng như vàng sôi, hiệu quả sinh ra và sản phẩm để lại cũng không khác gì vàng sôi bình thường — thì không nghi ngờ gì nữa, nó phải là vàng sôi."
"Những thứ đó thật sự là vàng sôi?!" Agatha chợt trợn to hai mắt, câu trả lời này khiến cô ta càng thêm khó có thể tưởng tượng được: "Nhưng giếng mỏ đã cạn kiệt vào mấy chục năm trước, mỏ quặng xuất hiện trong đường hầm mỏ hiện nay..."
“Đây chính là chuyện đáng sợ và quỷ dị nhất, không phải sao?” Winston cười khổ: “Mạch quặng cạn kiệt, nhưng chẳng mấy chốc sẽ lại có mạch quặng mới lấp đầy một số ngóc ngách không ai để mắt tới, như thể có một 'thành bang Hàn Sương' giả tạo song song với thế giới hiện thực, không ngừng rót mạch quặng vào thế giới hiện thực. Hoặc là nói... khi giếng mỏ đi sâu vào lòng đất ở một độ sâu nhất định, chúng ta vẫn luôn khai thác khoáng vật từ thế giới trong kính, mà những thứ đi ngược lại với lẽ thường như ảo ảnh đó... bất kể kiểm tra đo lường thế nào sau khi khai thác, cư nhiên đều là thật."
Agatha nghiêm mặt lắng nghe tất cả những điều này. Những sự thật khiến người ta khó tin này đánh thẳng vào đầu óc vốn đã thường xuyên rối bời mấy ngày nay của cô ta. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn giữ được bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Hàn Sương trong kính — Ngài quan chấp chính, cách nói của ngài không sai, quả thực tồn tại một Hàn Sương phản chiếu. Sương mù bao trùm thành bang hiện nay, cùng hàng giả không ngừng xuất hiện trong sương mù kia, tất cả đều từ thành bang trong kính chạy ra ngoài. Thành bang trong kính này đang ngầm chiếm đoạt và thay thế lần thế giới hiện thực của chúng ta."
Sắc mặt của Winston hơi thay đổi, sau đó ông ta trầm lặng hơn mười giây, cuối cùng phát ra tiếng thở dài: “Haizz, xem ra đây chính là cái giá của chỗ vàng sôi đó.”
"Cái giá? Lúc nói ra lời này ngài quá hời hợt rồi đấy – Người gánh chịu cái giá này hiện giờ không chỉ có tôi và ngài, mà còn có người của cả thành bang, đa phần trong số họ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì..."
"Nhưng phần lớn trong số họ đều đang hưởng lợi mọi thứ từ hoạt động buôn bán vàng sôi mang lại — Trong thành phố cực kỳ lạnh giá này, chính vàng sôi đã cho người của cả thành phố có một nơi ở ấm áp và đầy đủ lương thực, cho chúng ta vẫn có thể được duy trì mức độ tương đối sung túc sau sự đổ sụp của vách đá biển, gác cổng nữ sĩ à."
Nói đến đây, Winston dừng lại vài giây, rồi xua tay.
"Cô hẳn là biết, trước giờ tôi chưa từng tiêu xài phung phí, không mua bất động sản, không giữ tài sản riêng tư — Tôi thậm chí không có người thừa kế. Nữ sĩ, mọi việc tôi làm, đều không vì ham muốn cá nhân."
Agatha nhìn chăm chú vào mắt quan chấp chính, nhưng từ sâu trong đôi mắt ấy, tất cả những gì cô ta thấy là sự mệt mỏi.
"Họ đều không có lựa chọn sao..."
Cô ta khẽ nói như lẩm bẩm với chính mình.
"Phải, tất cả mọi người đều không có lựa chọn," Winston lắc đầu: "Tôi hiểu ý của cô. Con đường hôm nay và cái giá của hôm nay đều không phải do chính thị dân thành phố lựa chọn — nhưng con đường này cũng không do tôi chọn. Không ai có con đường nào khác để đi.
"Thành bang chỉ lớn bấy nhiêu thôi, trên biển bao la không có Hàn Sương thứ hai cho chúng ta đặt chân, chúng ta cần thức ăn, nhiên liệu, nhà cửa và nước sạch, chúng ta cần vàng sôi — ngay cả khi nó đến từ thế giới bóng tối quỷ dị. Không có vàng sôi, chỉ cần một mùa đông, một phần tư người thành bang sẽ chết, những người còn lại sẽ dần trở lại thời đại thành bang đen tối trước khi công nghiệp phát triển vượt bậc trong vòng một vài năm nữa, đồng thời tiếp tục mất đi một phần tư số dân thậm chí nhiều hơn...
"Gác cổng nữ sĩ, nghỉ ngơi một lát đi, cô cũng như tôi, đã đủ mệt mỏi rồi. Có lẽ bây giờ chúng ta nên chấp nhận sự thật - thành bang là một đầu máy chạy bằng hơi nước đang lao xuống vực sâu, tất cả mọi người đều đang ngồi trên xe. Khác biệt duy nhất giữa dân thường và người bảo vệ thành bang là họ đang bịt mắt ăn uống và sinh sống, còn chúng ta... đang mở mắt mà thôi."
Nhưng Agatha lại không để ý đến lời nói tự hạ thấp bản thân của Winston, cô ta chỉ đứng im trong bóng tối không nói lời nào, cảm nhận cái lạnh không thể chịu đựng nổi lần nữa lan đến từ bốn phía, cảm thấy dòng máu trong huyết quản dần dần nguội đi.
Sau đó, cô ta phá vỡ sự im lặng: “Đã có người từng đưa ra lựa chọn khác.”
"... Đúng vậy, có một người, người Hàn Sương từng gọi bà ta là 'Nữ vương', trong sách lịch sử gọi bà ta là 'Nữ vương điên'," Winston cười lên, nhưng lại không biết mình đang cười nhạo nữ vương hay đang cười nhạo chính mình: "Một người phàm vĩ đại, bà ta thậm chí còn muốn đối kháng với biển cả, đối kháng với nỗi kinh hoàng ở nơi sâu nhất của biển cả."
"Kế hoạch lặn xuống biển sâu..." Agatha nhẹ giọng nói, tất cả manh mối nắm giữ trước đây cuối cùng quy tụ lại trong đầu cô ta từng chút một, hóa thành một sự mạch lạc rõ ràng: "Thế nên, kế hoạch lặn sâu không phải là một kế hoạch thám hiểm đơn giản trong hồ sơ ghi chép... Nữ vương muốn vạch trần những bí mật nằm sâu trong thành bang?!"
"Chúng ta không biết tại sao bà ta lại cho rằng vàng sôi không ngừng xuất hiện trong giếng mỏ có liên quan đến 'biển sâu', nhưng rõ ràng là bà ta đã tìm đúng hướng – Sự mất kiểm soát của Kế hoạch Abyss và số phận khủng khiếp mà bà ta phải đối mặt sau đó vừa hay chứng minh được rằng bà ta đã chạm đến nguồn gốc thực sự, điều trớ trêu nhất của thế giới này của chúng ta không gì khác hơn là điều này," Winston ngồi bên gốc cây thay đổi tư thế, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn vào hỗn độn vô tận và bóng râm leo lét bên trên, thong thả nói: "Chân tướng chỉ hướng điên cuồng, điên cuồng chỉ hướng thất bại, mỗi bước cô tiến về mục tiêu, đều đang hướng tới vực sâu.
Winston thở dài.
"Bà ta muốn tra rõ chân tướng của giếng mỏ vàng sôi, muốn giải quyết những mối họa tiềm ẩn đằng sau thành bang, muốn dựa vào trí tuệ và sức mạnh của bản thân để đối kháng lại chính biển cả... Điều này rất tốt, nhưng sự thật chứng minh, bà ta chỉ đang tiêu hao số mạng mình trước thời hạn mà thôi."
"Vậy nên, những 'người kế nhiệm' các người đã quyết định không đi theo con đường cũ của bà ta – Các người giả vờ bị bịt mắt như những người khác, lao xuống vực sâu cùng chiếc xe này; còn nữ vương từng cố gắng đạp phanh hoặc chuyển hướng đó, cuối cùng bị sử sách mô tả như một kẻ điên bị không gian thứ đầu độc."
“Một câu ngạn ngữ cổ xưa của Hàn Sương — Người chết phải nhường chỗ cho người sống,” Winston chậm rãi đảo mắt, nhìn chăm chú vào mắt Agatha: “Một người thống trị vĩ đại một thời, nếu định tính đối với bà ta có thể khiến Hàn Sương nhanh chóng khôi phục ổn định sau náo loạn, thì chắc hẳn bà ta sẽ không ngại đâu."
Agatha muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.
Thật lâu sau, cô ta chỉ đành khẽ lắc đầu.
"Làm thế nào mà chiếc chìa khóa đó... lại đến được tay của quan chấp chính thế hệ đầu tiên?"