Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 43 - Chương: 43

Chương: 43

Duncan đặt cuốn sách trở về, rồi lại kiểm tra đồ đạc ở những nơi khác trong nhà một chút, cũng không phát hiện thấy thứ gì có giá trị - đồ đạc trong căn phòng nhỏ này ít đến thảm thương, hơn nữa dường như không thường được sử dụng, đầu mối có giá trị nhất chính là quyển sách đó, cùng với hai quyển sổ ghi chép cũ đặt trong ngăn bàn.

Trên quyển sổ ghi chép có ghi đầy đủ nội dung liên quan đến động cơ hơi nước và nguyên lý kỹ thuật, thỉnh thoảng xen lẫn một vài câu phàn nàn của một số giáo viên hoặc một số bạn học.

Điều này khiến người ta rất dễ dàng đưa ra phán đoán: Người sống ở đây là một thanh niên đang tuổi ăn học.

Duncan từ từ lướt qua những mảnh ký ức trong tâm trí và quay trở lại phòng ngủ chính sau khi khôi phục mọi thứ trong phòng về trạng thái ban đầu.

Ngồi ở mép giường suy nghĩ một hồi, anh lại đứng dậy đi đến trước tủ đứng bên cạnh, gần như theo trí nhớ trong cơ mà mở cửa tủ, mở một ngăn kéo trong đó ra.

Một vài chai rượu mạnh được cất giấu lặng lẽ ở chỗ sâu trong ngăn kéo, cùng với nửa hộp thuốc giảm đau và xoa dịu thần kinh, đây là đồ dùng của tín đồ tà giáo tên "Ron" để lại trên thế giới.

Hắn mắc bệnh nghiêm trọng, hơn nữa đã chuyển biến xấu đến mức không có thuốc chữa, rượu mạnh chất lượng kém và thuốc giảm đau dùng lúc nhất thời là những thứ dự sẵn trong ngăn kéo, nhưng những thứ này rõ ràng không chút giúp ích trong việc kéo dài tuổi thọ đối với một người bệnh tật quấn thân.

Vì vậy, người đàn ông đã đánh mất hy vọng vào cuộc sống này liền hướng đến giáo phái mặt trời. Các nhà truyền giáo nói với hắn rằng, sức mạnh chữa bệnh của Thần Mặt Trời có thể giải quyết tất cả các bệnh cứng đầu trên thế giới và thanh lọc thể xác và tinh thần của những người quy y. Mà ở một mức độ nhất định, những giáo đồ đó quả thật đã thực hiện lời hứa:

Họ có những nghi thức quỷ dị tanh mùi máu, sử dụng máu tươi như một chất dẫn truyền để truyền sinh khí của những người vô tội vào cơ thể những tín đồ bị bệnh, Duncan không biết nguyên tắc của nghi thức này là gì, hay liệu nó có thực sự chữa được những căn bệnh nan y hay không, chỉ là căn cứ vào nội dung lưu lại trong những mảnh ký ức, tín đồ tà giáo tên "Ron" quả thực đã có chuyển biến tốt sau nghi thức, đồng thời quyết một lòng trở thành tín đồ của mặt trời, thậm chí còn quyên góp hơn một nửa gia sản cho "Sứ giả".

Có điều Duncan cũng không quan tâm đến những gì đã xảy ra giữa những tín đồ tà giáo đã chết.

Anh đưa tay tiến sâu hơn vào ngăn kéo, thuận lợi lần mò đến một ngăn chứa ẩn, sau khi mò mẫm thêm vài lần, anh tìm thấy một khẩu súng lục ổ quay và một hộp tiếp đạn trong tình trạng tốt.

Thành bang Phổ Lan Đức không cấm công dân cầm súng, chỉ có điều yêu cầu các thủ tục pháp lý, một tay buôn đồ cổ giả sống ở thành khu hạ rõ ràng là thiếu tiền và danh tính để có được cấp giấy phép sử dụng súng, vì vậy đây chắc chắn là một vũ khí được giữ bất hợp pháp – Xuất phát từ sự cẩn trọng, chủ nhân ban đầu của cơ thể này đã để khẩu súng trong phòng, mà không mang nó đến hội trường, trong ngày thường hắn hẳn là dùng thứ này để bảo vệ cửa tiệm của mình, nhưng bây giờ thứ này đã thuộc về thuyền trưởng.

Duncan đương nhiên biết đây chỉ là một vũ khí bình thường, đừng nói là so sánh với "vật dị thường" trên Thất Hương Hào, cho dù là khẩu súng hỏa mai có vẻ lạc hậu trên tàu của mình, có thể đều đã vượt qua uy năng đặc biệt của khẩu súng lục này - Nhưng anh là một người thực tế, anh biết rằng lúc mình hoạt động ở thành bang Phổ Lan Đức không thể so với trên tàu, cơ thể mình đang sử dụng bây giờ là một cơ thể bằng xương bằng thịt, mà rất nhiều nơi trong thành phố này hoàn toàn không thể nói rõ là an toàn.

Dù sao, anh cũng không thể gặp chuyện gì đều để chim bồ câu lừa người đi được – Động tĩnh àm Aye làm ra quá lớn, dễ gây ra sự chú ý không cần thiết từ các lực lượng giáo hội trong thành phố.

Ngay lúc này, một loạt tiếng động nhẹ vang lên đột nhiên thu hút sự chú ý của Duncan.

Anh nghe thấy có tiếng chìa khóa va chạm từ hướng cửa tiệm ở tầng một truyền tới, ngay sau đó là tiếng động mở cửa cùng với tiếng bước chân vội vã.

Duncan nhanh chóng cất khẩu súng lục bên mình, đồng thời lúc này mới chú ý tới bên ngoài cửa sổ trời đã sáng choang – Bản thân đã bận rộn cả đêm trong tiệm đồ cổ này, chim bồ câu Aye thì đột nhiên ép đến gần trên vai anh: "Ngài có tin nhắn mới!"

"Yên lặng," Duncan lập tức liếc nhìn chim bồ câu, vừa đi về phía cửa vừa nói nhanh: "Ngươi tạm thời ở lại trong phòng, đợi mệnh lệnh của ta. Ngoài ra, nếu có người ngoài ở đây, đừng lên tiếng."

Aye lập tức vỗ cánh bay đến chiếc tủ gần đó: "Aye aptain!"

Duncan nhanh chóng rời khỏi phòng, mà ngay khi vừa đi tới đầu cầu thang thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp kia đã bước lên nấc thang, tiếp đó là giọng nói của một cô gái trẻ tuổi vội vàng vang lên từ phía dưới: "Chú Duncan? Chú về rồi đấy sao?"

Giây tiếp theo, một cô gái với mái tóc nâu sẫm mặc chiếc váy dài màu nâu và áo sơ mi trắng lọt vào tầm mắt của Duncan.

Cô gái trông chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, dáng người gầy nhỏ, trên tóc hình như còn vương chút sương mai, vẻ ngoài cũng không quá nổi bật, chỉ là có vẻ thanh tú đẹp đẽ mà ở độ tuổi này nên có, cô trợn to hai mắt nhìn Duncan đứng ở cầu thang tầng hai, tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ và bất ngờ.

Nhưng Duncan lại không đáp lại, anh chỉ lặng lẽ đứng trên tầng hai, ánh nắng tràn vào từ khung cửa sổ hẹp phía sau cầu thang chiếu vào bóng dáng anh, giấu đi vẻ mặt mơ hồ của anh, anh cứ thế lặng im nhìn cô gái trong vài giây, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Vừa rồi cô gọi tôi là gì?"

“Chú… Duncan?” Trên mặt cô gái thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó trở nên hơi căng thẳng, cô vịn lan can cầu thang ở một bên, bí mật dò xét một cách dè chừng, dường như muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông trung niên đó: "Có gì sai sao? Chú... có phải chú lại uống rượu rồi không? Mấy ngày nay chú không về nhà... Vừa rồi cháu nhìn thấy đèn sáng rỡ ở tầng một…"

Biểu cảm và giọng nói của cô gái đều rơi vào mắt và tai của Duncan, cô ấy rõ ràng là không biết (hoặc hoàn toàn không nghĩ tới) che giấu phản ứng cảm xúc của mình.

Theo những ký ức mà anh nuốt được, cô gái này hẳn là "cháu gái" của chủ nhân ban đầu của cơ thể mình, cũng là người thân duy nhất của hắn.

Duncan mơ hồ khẳng định, cô gái này hoàn toàn không cho là lời nói của mình có chỗ nào không đúng, không nhận ra rằng "chú Duncan" trong miệng cô ấy là một danh xưng sai ngay từ đầu.

Chỗ nào có vấn đề? Tại sao cô gái này, về mặt lý thuyết vốn dĩ không thể biết được bí mật của anh, lại gọi ra từ "Duncan" này một cách tự nhiên như vậy?

Vô số phỏng đoán rối rắm nhanh chóng dâng lên trong đầu, đồng thời, Duncan cũng tìm được một chút xíu thông tin tương ứng với cô gái này trong mảnh ký ức trong tâm trí – Cô gái có mái tóc màu nâu sẫm đó là hình bóng sau cùng mà chủ nhân ban đầu của cơ thể này của mình ít nhiều còn lưu luyến trên thế gian.

"Nina," Biểu cảm của Duncan không thay đổi, giọng điệu bình thản, bão táp tư duy trong đầu không hề hiện ra: "Hôm qua cháu ở lại trường à?"

“Mấy ngày nay cháu vẫn luôn ở trường,” Cô gái dưới cầu thang lập tức trả lời: “Cháu tưởng chú sẽ ở ngoài ít nhất một tuần như trước, nên sau khi dọn dẹp xong nhà cửa thì đến tìm bạn học ở nhờ... Bà White quản lý ký túc xá đã đồng ý. Hôm nay đột nhiên phát hiện có một cuốn sách bị bỏ quên ở nhà, nên cháu mới chạy về... Chú không sao chứ? Cháu thấy chú... là lạ..."

"Chú không sao, chỉ là vừa rồi có chút chưa tỉnh ngủ."

Duncan đáp lại bằng một thái độ tự nhiên, sau đó bước đi về phía tầng 1, trong lòng anh đã nổi lên một số phỏng đoán cực kỳ không hợp thói thường, bây giờ anh phải đi xác nhận.

Anh đi ngang qua Nina, cô gái trẻ trên cầu thang vừa nghiêng người sang, vừa tò mò nhìn vào mắt Duncan, khi người sau sắp đi đến tầng một, cô mới đột nhiên hỏi: "Chú Duncan, chú có định ra ngoài nữa không? Chú... phải ở nhà vài ngày nữa sao?"

"... Tùy tình hình," Duncan không quay đầu lại, bởi vì anh vẫn không chắc biểu cảm trên khuôn mặt mình có đủ tự nhiên hay không, anh chỉ trả lời câu hỏi của cô "cháu gái" này bằng giọng điệu nên có dựa theo trí nhớ: "Giờ chú ra cửa xem một chút, nếu không có việc gì, mấy ngày này chú sẽ luôn ở nhà."

"À vâng, vậy lát nữa cháu đi mua đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn trong nhà không còn nhiều..."

Cô gái vừa nói vừa nhanh, vừa chạy lộp bộp lên lầu, bước chân nhanh nhẹn, giọng điệu nhẹ nhàng.

Duncan đã đi đến cửa tiệm, anh hít một hơi thật sâu và đẩy cửa ra.

Anh xoay người lại, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển treo trước cửa tiệm, trên tấm biển cũ kỹ và bẩn thỉu hiện rõ một dòng chữ giọi vào mắt: Tiệm đồ cổ Duncan.

Chữ cái sau vẫn cũ như những chữ cái trước, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu sửa đổi tạm thời, như thể nó đã có từ đầu.

Duncan cau mày, chậm rãi bước đến cửa sổ bên cạnh, anh nghiêng người về phía trước, quan sát khuôn mặt mình qua hình ảnh phản chiếu trong tấm kính bẩn.

Đó quả thực là một khuôn mặt xa lạ, không thuộc về thuyền u linh uy nghiêm và u ám đó, mà là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên với bộ râu xồm xoàm, đôi mắt trũng sâu, mang vẻ ngoài mệt mỏi, thuộc về tín đồ tà giáo tên Ron đã tắt thở bên trong đường thoát nước.

Duncan đứng thẳng người dậy từng chút, anh nghe thấy thành khu đang dần trở nên sôi động bên cạnh mình, tiếng chuông cửa của tiệm đối diện mở cửa vào ban sáng vang lên lanh lảnh, tiếng chuông xe đạp và tiếng người đi đường nói chuyện với nhau dần dần tràn ngập con phố, có người đang đi ngang qua trước tiệm đồ cổ, đó hình như là một người hàng xóm sống bên cạnh, có tiếng chào hỏi truyền vào tai Duncan:

"Chào buổi sáng, ngài Duncan, ngài đã đọc báo hôm nay chưa? Giáo hội Biển sâu dường như đã phá hủy một hang ổ tín đồ tà giáo rất lớn, đó đúng là một chuyện lớn!"

Bình Luận (0)
Comment