Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 44 - Chương: 44

Chương: 44

Mười hai peso là giá của một tờ báo Phổ Lan Đức, tương đương với một bữa sáng mộc mạc, hoặc một tờ báo món điểm tâm ngọt rẻ nhất ở khu phố Thập Tự - Báo có thể mua từ trẻ bán báo đi ngang qua, cũng có thể đi thêm vài bước nữa, đến sạp báo ở cuối đường mua.

Trong áo Duncan có cất mấy đồng tiền bằng kim loại, anh mua một tờ báo địa phương ở sạp báo, chủ sạp báo là một người trung niên đang vùi đầu đọc, hắn xua tay ra hiệu báo tự lấy khi nghe tiếng Duncan ném tiền kim loại vào hộp, cả quá trình thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

Duncan thò đầu liếc nhìn thứ đối phương đang xem, phát hiện thấy đó là một bài báo phân tích về một tờ vé số kỳ trước, bên trên phác họa hết thảy mọi thứ giả tưởng bằng những đường nét đầy màu sắc.

Anh cúi đầu liếc nhìn tờ báo vừa mua, tiêu đề của tờ báo là tin anh quan tâm nhất:

Dưới sự lãnh đạo của thẩm phán quan Fanna Wayne, những thủ vệ giáo hội đáng kính đã thành công phá hủy một địa điểm tụ tập của tà giáo Thần Mặt Trời, đồng thời bắt giữ tại trận một số lượng lớn các giáo đồ và giải cứu một số công dân...

Bức ảnh của "ngài thẩm phán quan" đó được in ở một bên bản tin tức này, vượt ngoài dự liệu của Duncan, đó là một cô gái khá trẻ; ở vị trí mắt trái có một vết sẹo nổi rõ, nhưng vẫn được cho là một quý cô xinh đẹp – nàng ta đứng cùng các bộ hạ của mình, đều phải cao hơn nửa cái đầu so với mỗi một người đàn ông xung quanh.

Thẩm phán quan mặc một bộ giáp hạng nhẹ sát người, mặc váy chiến, còn mang theo một thanh kiếm to hai tay dường như đi ra từ thời đại vũ khí lạnh, giống như một nữ kỵ sĩ hiên ngang mang phong cách thời trung cổ - Tuy nhiên phía sau nữ sĩ và một đám thủ vệ giáo hội, lại có thể nhìn thấy một động cơ hơi nước khổng lồ, thậm chí có thể nhìn thấy kết cấu pháo đài rõ ràng phía trên động cơ hơi nước...

Phong cách kỳ diệu và quỷ dị, mâu thuẫn nhưng lại hài hòa.

Ánh mắt của Duncan nhìn thật lâu vào bức ảnh này.

Tin tức tụ điểm của tín đồ tà giáo bị tiêu diệt được cho là một tin tốt đối với anh, dưới tình huống không cần lo lắng về thân phận của mình bị bại lộ, anh có thể nhìn đám ác ôn tiến hành hiến tế người sống bị bắt về quy án không chút áp lực tâm lý, mặt khác anh chú ý nhiều hơn đến tất cả các loại thông tin được tiết lộ bởi bức ảnh này.

Một nữ thẩm phán chuyên đối phó với tín đồ tà giáo, một người máy bọc thép hơi nước được trang bị đầy đủ vũ trang, một lực lượng bộ đội vũ trang giáo hội kiêm chuẩn bị vũ khí nóng và lạnh...

Thông tin cực kỳ khó có được trên Thất Hương Hào, ở xã hội văn minh chỉ với một tờ báo mười hai peso là đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đúng như những gì Duncan nghĩ trước đây, khi Thất Hương Hào trôi đi một cách mù quáng trong một thế kỷ thì thời đại đã thay đổi.

Cho dù không cân nhắc từ góc độ nông cạn "ai có thể chiến đấu tốt hơn ai", xã hội văn minh người phàm do thành bang Phổ Lan Đức đại diện cũng đã phát triển đến một... giai đoạn có thể nói là ưu việt.

Giao lộ không phải là nơi thích hợp để đọc báo, Duncan tiện tay cuộn tờ báo và kẹp lại, anh còn nhớ ở tiệm đồ cổ bên đó có một cô "cháu gái" tên là Nina đang đợi mình, thế là cất bước đi về.

So với việc lang thang không mục đích trong thành phố một mình, một người địa phương có phần thưởng tin tưởng bẩm sinh cho bản thân rõ ràng là một nguồn thông tin tốt hơn.

Về phần Thất Hương Hào bên đó, Duncan cũng không lo lắng - cho dù ở trạng thái du hành linh giới, anh cũng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tình hình trên Thất Hương Hào, cảm nhận được trạng thái của một thân thể khác của mình, Đầu Sơn Dương đang thay mình cầm lái, Alice cũng có vẻ khá yên phận, anh hẳn còn có thể hành động ở đây thêm một thời gian.

Dù sao đi nữa, quy tắc thuyền viên ban đầu của Thất Hương Hào có ghi rõ rằng "Thuyền trưởng thỉnh thoảng sẽ rời tàu", một mình thuyền trưởng du hành linh giới trong hai ngày cũng không phải là vấn đề gì to tát, đúng không?

Hơn nữa khi cuộc du hành linh giới kéo dài, Duncan cảm thấy rằng mình cũng dần trở nên thành thạo trong việc điều khiển "phóng chiếu tinh thần" đặc biệt này, có lẽ không lâu sau anh sẽ có thể thử nghiệm kiểm soát cùng lúc hoạt động của hai cơ thể - như vậy sẽ càng không phải lo lắng tình hình trên tàu trong thời gian mình du hành linh giới.

Vào lúc này, một hương vị ngọt ngào đột nhiên bay tới từ bên cạnh, Duncan vô thức dừng lại và nhìn sang bên cạnh, anh nhìn thấy một tiệm bánh ngọt hướng mặt ra ngoài đường với những chiếc bánh ngọt mới ra lò đang được bày bán bên ngoài.

Nơi này là thành khu hạ của thành bang Phổ Lan Đức, hiển nhiên cũng không có tiệm tráng miệng cao cấp nào, nhưng cho dù là một số tiệm bánh ngọt xoàng rẻ tiền nhất cũng khiến bước chân của Duncan dừng lại.

Trong túi vẫn còn một vài đồng tiền kim loại, gom lại chưa đến hai mươi peso, nhưng vẫn dư sức để mua một chiếc bánh.

Chần chừ một chút, anh bước đến tiệm bánh ngọt đó, bỏ tiền mua một miếng bánh kẹo mật ong thông thường nhất - Vật liệu chủ tiệm dùng đóng gói bánh là một loại giấy dày thứ phẩm, sờ vào thấy thô ráp.

Duncan cầm báo và bánh đi về phía tiệm đồ cổ, tâm trạng lại thấy vui một cách khó hiểu.

Đi đến đầu đường, nói chuyện với mọi người, mua đồ, trở về chỗ ở.

Một điều đơn giản như vậy, nhưng lại khiến anh cảm thấy như một thế giới cách xa - Anh gần như tận hưởng kỹ càng hương vị của cảm giác hít thở trên đất liền, đồng thời coi cuộc sống bình thường hàng ngày này như một loại kinh nghiệm sống quý giá nào đó.

Cuộc sống trên Thất Hương Hào thực ra cũng khá ổn, Đầu Sơn Dương om sòm nhưng đáng tin cậy, Alice cũng là một cô nàng thú vị, nhưng được trải nghiệm cuộc sống trên đất liền cũng khá tốt.

Không mất nhiều thời gian để Duncan quay trở lại tiệm đồ cổ, trước khi đẩy cửa bước vào tiệm, anh vẫn ngẩng đầu liếc nhìn bảng hiệu của tiệm trước - Dòng chữ Tiệm đồ cổ Duncan vẫn lặng lẽ in trên đó, mang khuynh hướng cảm xúc mười mấy năm dường như chưa từng thay đổi.

Anh đẩy cửa đi vào tiệm, tiếng chuông lanh lảnh vang lên, sau đó là tiếng bước chân gấp gáp từ hướng cầu thang truyền đến.

Cô gái trẻ với mái tóc nâu dài vội vã chạy xuống, dừng lại đột ngột trước cầu thang, cô dựa vào cây cột bên cạnh và nhìn chằm chằm vào Duncan với vẻ mặt căng thẳng và lo lắng.

“Chú Duncan, chú đã đi đâu vậy?” Cô nhanh chóng nói: “Chú nói ra cửa xem một chút, nhưng chớp mắt đã không thấy đâu… Cháu còn tưởng chú lại chạy đến quán rượu hay sòng bạc…”

Duncan nhìn cô gái trước mặt với chút ngạc nhiên, anh có thể nghe ra được, đối phương đang thực sự căng thẳng và lo lắng điều gì đó.

Cô ấy lo lắng về một người thân sống nương tự với mình và là người thân duy nhất còn lại trên thế giới - Ngay cả khi người thân này là một kẻ nghiện rượu, cờ bạc, suy đồi và cáu kỉnh, hơn nữa đằng sau còn bị tiêm nhiễm bởi những hoạt động đẫm máu của tín đồ tà giáo.

Một cảm giác không thể giải thích được mơ hồ nổi lên, nhưng nét mặt anh không thay đổi: "Chú chỉ ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể mua ít đồ."

Vừa nói, anh vừa đi đến quầy của tiệm đồ cổ, chuẩn bị đặt tờ báo và bánh lên đó, Nina dường như đột nhiên cảm thấy yên lòng, ngay sau đó lại chạy lên lầu, vừa chạy vừa nói nhanh: "Chú, chú đợi một lát, cháu mang bữa sáng xuống – Thời gian này chắc là chú lại không ăn sáng, cháu đã nấu canh bắp đường..."

Duncan còn chưa kịp nói thì bóng dáng Nina đã biến mất trên cầu thang, một lúc sau đó cô lại cẩn thận bưng một cái mâm lớn đi xuống.

Trên mâm là một bữa sáng giản dị cho hai người ăn.

Duncan nhìn cô gái bận trước bận sau với vẻ mặt đờ đẫn, nhìn cô khéo léo dọn ra một khoảng trống khỏi quầy, đặt thức ăn vào vị trí xong, rồi lại dời một chiếc ghế khác bên cạnh cho mình...

Tay chân cô vô cùng nhanh nhẹn, mà còn có một cảm giác vui mừng không biết từ đâu đến.

Duncan nhìn cô bận rộn, muốn giúp nhưng lại nhận thấy căn bản không thể chen tay vào được.

Anh đã giao thiệp qua không ít người trẻ ở tuổi này, nhưng anh gần như chưa thấy qua một đứa trẻ siêng năng và nhanh nhẹn như cô.

Ở trái đất, cô bé hẳn chỉ bằng tuổi học sinh cấp 3, thậm chí ở đây, cô bé cũng trông như một học sinh.

Duncan chợt nghĩ đến, sống chung với một "ông chú" rơi vào tà giáo, có lẽ không phải là chuyện dễ dàng - Nhưng cô gái tên Nina này dường như đã hoàn toàn thích nghi với kiểu sống không hề hạnh phúc này, hơn nữa còn có thể tìm được chỗ dựa cho mình trong cuộc sống.

"Chúng ta ăn sáng thôi," Nina lúc này đã chuẩn bị xong mọi thứ, cô liếc nhìn Duncan, mở miệng nói như thể đã nói qua vô số lần: "Bác sĩ Albert từng nói, nếu chú ăn sáng đều đặn và giữ tâm trạng tốt, về lâu dài, điều đó sẽ tốt hơn rượu mạnh... hiệu quả hơn thuốc giảm đau."

Nhưng Duncan nhất thời không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Nina, ngay trước khi vẻ mặt của người kia trở nên căng thẳng bức rức, anh mới cầm lấy chiếc bánh đặt ở một bên trước đó, đồng thời mở gói ra đặt trước mặt Nina.

Nina kinh ngạc mở to mắt, bối rối và nghi ngờ nhìn thứ trước mặt: "Đây là..."

"Bánh, mua ở góc phố," Duncan nói một cách thản nhiên: "Cháu đang tuổi lớn, ăn thêm chút đồ có dinh dưỡng cho bữa sáng."

Nhưng Nina lại sững sờ, cô chỉ ngơ ngác nhìn chiếc bánh ngọt rẻ tiền trước mặt, một lúc sau dường như mới có phản ứng, nhỏ giọng nói gần như thì thầm một mình: "Chú thực sự không sao chứ?"

"Chú đương nhiên không sao," Biểu cảm của Duncan khá tự nhiên: "Chỉ là đột nhiên nhớ tới, đã lâu lắm rồi không mua điểm tâm sáng cho cháu."

"Đích thực, đã hơn một năm rồi..." Nina lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó đột nhiên cười lên, đồng thời cầm con dao ăn lên: "Vậy chúng ta mỗi người một nửa, bác sĩ Albert nói rồi, chú cũng cần những thứ dinh dưỡng."

Duncan cảm thấy rất cổ quái, nhưng sau một lúc im lặng, anh vẫn gật đầu.

"… Được."

Bình Luận (0)
Comment