Bầu không khí im lặng và tinh tế khó xử trong phòng thuyền trưởng kéo dài thời gian rất lâu.
Cuối cùng vẫn là Duncan lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước tiên, anh rời mắt khỏi A Cẩu và nghiêm túc nhìn lão tiên sinh Morris bên cạnh: “Trên mặt suy luận, ông cho rằng điều này hợp lý sao?”
Morris đờ đẫn chớp mắt, vẻ mặt rối rắm đắn đo, giống như 2:30 sáng bị người ta lôi dậy sửa luận văn. Ông ta cảm thấy khảo nghiệm mình đối mặt lúc thăng cấp Thánh đồ năm đó còn đơn giản hơn nhiều so với vấn đề nan giải giờ phút này. Nín hồi lâu mới bật ra một câu: "Từ trước tới nay... tôi chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy... Điều này vượt ngoài phạm vi nhận biết của tôi."
“Chắc chắn là vượt rồi — Từ trước tới nay, ác ma biển sâu biết chữ sợ là cũng chỉ có mình A Cẩu,” Duncan bóp ấn đường với cảm xúc phức tạp: “Trong giáo lý của các ông có từng nói qua Thần trí tuệ sẽ ban phước cho ác ma biển sâu sao?”
"Làm sao có thể có điều này?" Biểu cảm của Morris lập tức như gặp ma: "Ác ma biển sâu là kẻ thù lớn của xã hội văn minh, đừng nói là Thần trí tuệ, giáo lý của ba vị thần còn lại cũng không thể nào có điều văn như vậy..."
Ông ta ở bên này vừa dứt lời, Fanna đã sững sờ hồi lâu ở bên cạnh lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó, tiếp một câu: “Nhưng trong giáo lý của Thần trí tuệ cũng có nói rằng Lahem quan tâm đến mọi sinh linh có linh trí là như nhau, vừa ban xuống trí tuệ lý giải thế giới, rồi lại dùng bức màn che ngu dốt che chở họ tránh xa những sự thật điên rồ và đáng sợ... trong này không hề loại trừ rõ ràng ác ma biển sâu ra khỏi 'sinh vật có trí tuệ'."
“Ác ma biển sâu làm gì có linh trí?” Morris theo bản năng hét lên, nhưng giây tiếp theo liền quay đầu lại với vẻ mặt kỳ lạ, nhìn A Cẩu đang ngoan ngoãn nằm trên sàn.
“Dựa trên tiến độ học tập của A Cẩu, thời điểm này sang năm là có thể sắp xếp để nó tham gia kỳ thi chuyển cấp lên cấp ba được rồi,” Duncan khẽ nói: “Nói không chừng một ngày nào đó nó cũng có thể ngồi cùng bàn với Nina.”
"... Tôi hơi rối, tôi phải bình tĩnh lại một chút," Thân người Morris cuối cùng chao đảo, ông ta xoa xoa trán, chậm rãi đi tới ghế ngồi bên cạnh, dựa vào tay vịn chậm rãi ngồi xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn con chó ở giữa phòng bằng ánh mắt phức tạp: "Ngươi... ngoài những cảnh tượng hiện lên trong đầu ra, còn cảm thấy điều gì khác không? Ngươi có nghe thấy ngài nói chuyện với ngươi không? Hay bỗng dưng xuất hiện sự hiểu biết mới tinh đối với một số tri thức không?"
"Không," A Cẩu lắc mạnh đầu: "Tôi đã nhìn thấy những ánh sáng đó hai lần liên tiếp, cả hai lần đều sửng sốt, ngoài ra không nghe thấy hay cảm thấy gì cả..."
"Mới chỉ nhìn thấy 'ngài' thôi? Không có bất kỳ gợi ý nào?" Morris dường như đã bình tĩnh lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: "Vậy ngươi có cảm thấy năng lực tính toán hoặc năng lực ghi nhớ của mình tăng lên không? Sau khi nhìn chằm chằm vào những 'ánh sáng' đó thời gian dài, lúc trở lại thế giới hiện thực, ngươi có cảm thấy tầm nhìn của mình khác với trước đây không?"
A Cẩu tiếp tục lắc đầu: "Không có, tất cả đều không có — Hơn nữa, tôi cũng không có nhìn chằm chằm những 'ánh sáng' đó thời gian dài, tôi chỉ liếc một cái, sau đó đã bị kéo trở về thế giới hiện thực."
"Liếc một cái? Sau đó đã bị kéo trở về thế giới hiện thực?" Morris sửng sốt, hiển nhiên điều này lại không phù hợp với nhận thức của ông ta: "Thế thì không đúng rồi... ánh nhìn chăm chú của Thần trí tuệ đi kèm với sự trao đổi suy nghĩ trong thời gian dài, cho dù người phàm không thể hiểu được loại trao đổi này, toàn bộ quá trình tuyệt đối cũng không ngắn ngủi 'một cái liếc mắt' như vậy... Ngươi làm sao lại bị kéo trở về?"
“Cảm giác giống như bị Shirley kéo trở về,” A Cẩu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu xoa xoa cánh tay của Shirley: “Tôi vừa sinh ra cảm giác sắp bị những ánh sáng đó 'mang đi', thì cảm thấy trên sợi xích cộng sinh truyền tới một lực rất lớn, sau đó liền tỉnh táo lại ngay - Nhưng bản thân Shirley dường như không hề nhớ."
Mấy ánh mắt trong phòng lại lập tức đổ dồn vào Shirley.
Cô gái trở thành tâm điểm chú ý của mọi người vơ thức rụt cổ lại, nhưng sau đó lại mỉm cười đắc ý, giống như một đứa trẻ khoe khoang sau khi làm được chuyện rất giỏi.
Chỉ có biểu cảm của Duncan trở nên cổ quái hơn sau vài lần thay đổi.
Fanna ở một bên thì vẫn còn nghi hoặc: “Tôi chưa từng nghe nói qua mối quan hệ cộng sinh giữa ác ma biển sâu và con người còn có sức mạnh ngăn cản ánh nhìn của thần linh... Lẽ nào là do mối quan hệ cộng sinh giữa Shirley và A Cẩu mạnh hơn giáo đồ Nhân Diệt bình thường?"
“Khụ khụ, có lẽ không phải sức mạnh của khế ước cộng sinh đã kéo A Cẩu trở về,” Duncan ho khan hai tiếng, giơ ngón tay chỉ vào Shirley vẫn đang cười ngốc nghếch: “Mà có thể là sức mạnh của sự mù chữ.”
Fanna: "...?"
Shirley: "...?"
Mấy người đều giương mắt đờ đẫn; biểu cảm của Shirley trở nên đặc sắc mắt thường có thể nhìn thấy; Morris thì dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Duncan – trước giờ ông ta luôn biết mạch suy nghĩ của thuyền trưởng rộng mở hơn người bình thường, nhưng rộng mở đến hướng này ông ta đúng là chưa từng nghĩ đến!
Tuy nhiên, sau một thời gian ngắn kinh ngạc, Morris lại không khỏi nghĩ tiếp theo hướng nghĩ này, mà càng nghĩ càng cảm thấy… sao mà cũng khá hợp lý?
"Có lẽ tại thời điểm đó, trên người A Cẩu đã xảy ra 'sự tranh giành' lĩnh vực siêu phàm, một bên là ánh nhìn chăm chú của Thần trí tuệ, một bên là cộng sự mù chữ của nó, mà sự thật cuối cùng đã chứng minh..." Duncan xoa xoa trán, trong giọng điệu mang theo vẻ than thở: "Mù chữ làm người khác tuyệt vọng đã chiến thắng thần linh muốn chiêu sinh."
“Theo logic… Theo logic…” Morris mở miệng, nhưng sau khi nhắc tới mấy lần lại chỉ có thể xòe hai tay ra: “Bỏ đi, tôi cũng không biết nên tính toán logic này thế nào, chuyện này tôi mà viết bài luận văn sợ rằng các học giả của Moco ở trung tâm thành bang sẽ đánh nhau đến máu chảy thành sông mất, vì vậy chúng ta cứ giả dụ như sự việc đúng là như vậy đi."
Một bầu không khí khó tả và gay go quanh quẩn trong phòng thuyền trưởng, Shirley đứng giữa phòng dường như đã sắp khóc, cô ta nhìn Duncan rồi lại nhìn Morris, cuối cùng chỉ vào A Cẩu với vẻ mặt như đưa đám: "Vậy... vậy có phải tôi đã kéo chân sau của A Cẩu không, nó cũng... rõ ràng nó cũng..."
Khoảnh khắc này, hoặc cũng có thể là khoảnh khắc duy nhất trong cuộc đời này, trong đầu Shirley lại thực sự nổi lên ý nghĩ mình nên học tập chăm chỉ. Nhưng giây tiếp theo, giọng nói của Duncan đã ngắt lời cô ta: "Trước hết đừng vội đưa ra kết luận, có thể... chuyện này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng thì sao?"
Shirley ngay lập tức thu hồi bộ mặt như đưa đám: "Hả?"
Duncan không lập tức trả lời sự nghi ngờ của cô ta, mà nhìn về phía A Cẩu: "A Cẩu, ngươi vừa nói rằng ngươi có cảm giác sắp bị 'mang đi' khi nhìn chằm chằm vào những ánh sáng đó?"
A Cẩu lập tức gật đầu.
Duncan lại quay sang Morris: "Người được Thần trí tuệ ban phước sẽ có cảm giác bị 'mang đi' này không?"
“Không,” Morris lúc này dường như cũng mơ hồ phản ứng lại, một bên lắc đầu trong khi ngữ khí dần trở nên nghiêm túc: “Quá trình ban phước bình thường là một lần trao đổi và gợi mở tâm linh thân thiện, người được ban phước đang có tâm trí tỉnh táo và vui vẻ, tuyệt đối sẽ không có loại cảm giác theo khuynh hướng mất kiểm soát này.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu một con ác ma biển sâu thực sự được Thần trí tuệ Lahem tiến hành ‘rót’ trí tuệ, hoặc nhận được một loại… ân huệ thần thánh nào đó?” Duncan lại hỏi ngay sau đó.
“… Tôi không biết, loại chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng xét theo logic mà nói, đây có thể là một quá trình vô cùng nguy hiểm,” Morris suy nghĩ nhanh chóng, ngay lập tức hiểu được ý của Duncan: “Giữa bốn vị Chính thần và ‘Cổ thần’ điên cuồng mất kiểm soát có mối xung đột tự nhiên, loại xung đột này không chỉ giới hạn ở nghĩa đen là "đấu tranh", mà còn là "sự bài xích" trên bản chất giữa tạo vật hoặc quyến thuộc của hai bên - Ác ma biển sâu thân là ‘hợp chất diễn sinh’ của Thánh chủ biển sâu, tự nhiên có đặc tính của sự hỗn độn và hủ hóa, điểm này ngay cả A Cẩu cũng không ngoại lệ, mà đối với Thần trí tuệ... "
Morris dừng một chút, nhìn về phía Shirley với vẻ mặt nghiêm túc: "Cho dù Chủ ta không có ác ý, nhưng ánh sáng chói lọi của nó tự nhiên cũng sẽ làm hỏng tâm trí của A Cẩu, kết quả chính là..."
Morris không tiếp tục nói nữa, những người khác trong phòng thì chìm vào suy nghĩ của riêng họ một lúc, nhưng Aye vốn đang đứng trên bàn hải đồ nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên bật dậy, vừa ra sức đập cánh như thể nổi cơn thần kinh vừa phát ra tiếng thét quái dị chói tai: "锟斤拷烫烫烫烫烫烫烫!"
*锟斤拷烫烫烫烫烫烫烫: Ngôn ngữ lập trình người dịch bó tay.
Sau khi hét thật to như vậy, nó đột nhiên nhảy tót lên, sau đó lại rơi xuống bàn một tiếng "phịch" như đá, sau đó đứng dậy, rồi lại đi dạo hai bước như không có chuyện gì xảy ra, đi tới bên cạnh Đầu Sơn Dương ngoẹo đầu: "Nạp xu Q không?"
Tất mọi người đều sửng sốt trước hành động quái dị và co giật của con chim bồ câu tinh này, không ai có thể hiểu được nó đang hét lên điều gì, nhưng biểu cảm của Duncan lại hơi thay đổi.
Giây tiếp theo, không biết sao trong đầu anh lại hiện lên một câu —
Hai hệ điều hành không tương thích, khả năng tương tác dữ liệu sẽ gây ra các lỗi nghiêm trọng.
Đi đôi với sự liên tưởng đột ngột và lộn xộn nhất thời trong đầu, anh từ từ quay đầu lại và nhìn A Cẩu.
"Lẽ nào giữa Thánh chủ biển sâu và LH-02 có sự xung đột dữ liệu chăng..."
“Hả?” A Cẩu nhất thời không phản ứng kịp: “Thuyền trưởng, người nói sao?”
“Không, không có gì,” Duncan biết khó mà giải thích cho người khác biết trong chớp mắt mới rồi mình rốt cuộc đã liên tưởng đến bao nhiêu thứ, nên chỉ đành xua tay, sau đó lại nhìn về phía Shirley vẫn mang vẻ mặt mù mịt nhìn mình, lục lọi lượng từ vựng trong đầu tổ hợp mấy lượt, cuối cùng mới tuôn ra một câu: "Shirley, việc cô 'kéo' A Cẩu trở về có thể là hữu ích - ý ta là, chỉ là 'có thể', điều này đã tránh để A Cẩu bị ý chí của Thần trí tuệ Lahem 'ô nhiễm' hoặc 'nuốt chửng'."
Đầu óc Shirley quay cuồng trong chốc lát, dường như rốt cuộc hiểu được ý của Duncan, ánh mắt lập tức lại sáng lên: "A, như vậy... tôi giữ một khoảng cách với Thần trí tuệ ngược lại là chuyện tốt?"
Duncan còn có thể nói gì nữa đây? Anh chỉ có thể gật đầu.
Kết quả, anh bên này gật đầu một cái, biểu cảm trên mặt Shirley đã lập tức trở nên vui vẻ: "Vậy có phải sau này tôi đã lý do để không làm bài tập rồi không?! Tôi còn phải kéo A Cẩu trở về!"
Duncan: "...?!"
Anh ngàn vạn lần không ngờ rằng, cô gái này lại nghĩ đến điều này trước tiên!
Nhưng lần này anh còn chưa lên tiếng, Morris bên cạnh ngược lại đã phản ứng đầu tiên: "Không hề đơn giản như vậy."
Shirley sửng sốt: “Hả?”
Lão tiên sinh nghiêm mặt nói: "Chủ ta ban phước xuống, không chỉ tùy thuộc vào trình độ tri thức, ngược lại cũng là như vậy — Hơn nữa, theo quan sát của ta trong khoảng thời gian này, cho dù mỗi ngày cô đều làm bài tập cũng không ảnh hưởng đến việc cô bị Thần trí tuệ chận ngoài cửa."
Shirley: "??"