Theo kiến giải của Morris, tiêu chuẩn khi Thần trí tuệ ban phước xuống... dường như là một điều rất tinh tế.
"Trong ấn tượng của hầu hết mọi người, tín đồ của Thần trí tuệ nhất định phải là học giả đại học có học thức uyên thâm, hoặc là thiên tài lập dị có tài năng kinh người trong một lĩnh vực nào đó — Đương nhiên, loại nhận thức này không thể bị tính toán sai, dù sao thì phần lớn các tín đồ của Thần trí tuệ phải hội đủ hai điều kiện 'bác học' và 'thông tuệ', nhưng vạn vật không phải là tuyệt đối."
Morris ngồi trên chiếc ghế gần cửa phòng thuyền trưởng, phớt lờ biểu cảm tinh tế của Shirley bên cạnh trong khi nghiêm túc giải thích.
“Đầu tiên, được Thần trí tuệ chiếu cố không nhất định cần trình độ tri thức cao thâm, giống như A Cẩu bây giờ — Nó học tập tiến bộ rất nhanh, nhưng so với 'tín đồ chính quy' thực sự thông qua ba vòng khảo thí của giáo hội, trình độ học thuật hiện tại của nó rõ ràng là không đủ, nhưng nó vẫn được Lahem để mắt tới, mà trong các thành bang khác, cũng có không ít tín đồ thậm chí là Thánh đồ nổi danh sau này đều nhận được sự mặc khải trước khi nắm vững kiến thức uyên thâm.
"Ví dụ nổi bật nhất về điều này là Giáo sư 'Colflod', Thánh đồ của hơn hai trăm năm trước, một học giả vĩ đại đã nhận được sự mặc khải ở tuổi mười sáu, mà khi đó ông là một cu li bến tàu, thậm chí hoàn toàn không biết chữ - Sau khi nhận được sự mặc khải, ông mới có cơ hội tiếp xúc với những kiến thức trong sách vở.
"Ngoài ra còn có một ví dụ hoàn toàn trái ngược, từng có một vị học giả cũng khá nổi danh ở thành bang Moco, trong suốt cuộc đời mình luôn muốn giành được sự chiếu cố của Thần Trí tuệ, ông vượt qua hầu hết các hạng mục sát hạch của Học viện Chân Lý, nhưng cho đến khi qua đời cũng chưa bao giờ được nhìn thấy ánh hào quang của Lahem — sau đó Học viện Chân Lý đã truy tặng danh hiệu vinh dự Thánh đồ cho vị học giả này, mà trường hợp tương tự... không chỉ có một."
Duncan vuốt cằm trầm ngâm: "Nghe ra... 'tiêu chuẩn chiêu sinh' của Thần trí tuệ có chút tùy hứng?"
"Không thể nói là tùy hứng, dù sao những gì tôi nói ở phía trên chỉ có thể tính là 'trường hợp thiểu số', nếu không Học viện Chân Lý cũng sẽ không dùng khảo hạch thống nhất làm phương thức sàng lọc ban đầu hữu hiệu đối với tín đồ," Morris lắc đầu: "Chỉ có thể nói, Thần chính là không thể suy đoán như vậy, dù là bốn vị Chính thần cũng là như vậy, các ngài có tiêu chuẩn đo lường thế giới của riêng mình, mà người phàm mấy ngàn năm nay chẳng qua cũng chỉ khéo tổng kết ra một vài quy luật trong đó mà thôi."
Nghe Morris giải thích rất là nghiêm túc, Duncan không nói gì, mà chỉ ngồi đó với vẻ mặt trầm ngâm, trong lòng nghĩ theo một hướng khác.
Những giải thích và ví dụ của lão tiên sinh trong phần trước có lẽ không vấn đề gì, nhưng "kết luận" cuối cùng của ông ta... vẫn còn điều phải tranh luận.
Kiểu hành vi của chúng thần thực sự không thể suy đoán được sao? Trong quá trình Lahem buông xuống ánh nhìn, những trường hợp “ngoại lệ” thậm chí “ngoại hạng” đó … đằng sau phải chăng có nguyên nhân nào khác?
Bất giác, trong đầu anh lại hiện lên không gian bóng tối quỷ dị đó, cùng những thông tin trao đổi nhìn thấy trong bóng tối.
Cá thể "LH-02" nghi là Thần trí tuệ Lahem, mấy câu nói được nhắc đến ở cuối cuộc trao đổi... thực sự khiến anh vô cùng lưu tâm.
Nếu những thông tin đó thực sự xảy ra trong thời gian thực, nếu LH-02 thực sự là Lahem, nếu mọi thứ thực sự như Duncan nghĩ… thì cái gọi là “chúng thần” trong miệng chúng sinh trần thế thực sự đáng để anh suy nghĩ sâu xa.
Trong khi suy nghĩ, anh vô tình nhướng mi, ánh mắt rơi vào A Cẩu.
Như Morris đã nói, mặc dù A Cẩu đã biểu hiện ra thiên phú học tập đáng kinh ngạc, nhưng "trình độ học thuật" hiện tại của nó kém xa những học giả đại học nổi danh trong Học viện Chân Lý. Thế nhưng một A Cẩu mới thoát khỏi giai đoạn mù chữ trước đó không lâu lại được Thần Trí tuệ Lahem trực tiếp dõi theo như vậy - Đây là một vinh dự (mặc dù đối với A Cẩu mà nói đây dường như không phải là một chuyện tốt lành gì) mà hàng ngàn học giả hiếu học của Học viện Chân Lý cả đời đều không dám nghĩ tới.
Vậy rốt cuộc thì điều gì đã thu hút Lahem? Là "thiên phú" của A Cẩu? Là tinh thần học tập của nó? Hay là nói…
Bởi vì nó là một cá thể đột biến thuộc “quần tụ” biểu sâu tĩnh mịch? Chó săn biển sâu có được "trái tim", vừa khéo đáp ứng tiêu chuẩn nhận dạng của LH-02?
A Cẩu không tự chủ được co rụt lại, Duncan im lặng nhìn chằm chằm khiến nó cảm thấy toàn thân sởn gai ốc, nhịn một hồi mới không khỏi nói: "Thuyền trưởng, ngài..."
Duncan không đáp lại A Cẩu, mà quay đầu liếc nhìn Morris: "Theo phán đoán của ông, Shirley có khả năng tại một thời khắc nào đó đột nhiên vượt qua 'tiêu chuẩn' của Thần trí tuệ và được Lahem thu nhận sao?"
Morris sửng sốt một chút, sau đó lập tức lắc đầu: "Tuyệt đối không có khả năng này!"
“Khẳng định như vậy sao?” Duncan thái độ rất nghiêm túc: “Mới rồi ông còn nói rằng ‘tiêu chuẩn đánh giá’ của Lahem không tuyệt đối như vậy, đôi khi ngay cả người không biết chữ cũng sẽ đột nhiên được ngắm trúng.”
"Mặc dù tiêu chuẩn đánh giá của Thần trí tuệ có những ngoại lệ, nhưng có ít nhất có một điều chưa bao giờ sai lầm - những người đã bị cự tuyệt một lần sẽ không có cơ hội lần hai. Mặc dù rất ít có những ví dụ lịch sử bị Thần trí tuệ cự tuyệt một cách rõ ràng, nhưng ít nhất..."
Morris dừng lại khi nói đến đây, liếc nhìn Shirley.
"Ít nhất khi A Cẩu sắp bị 'mang đi', Shirley có thể dựa vào bản lĩnh của mình kéo nó trở về thế giới hiện thực, đây đã là 'sự từ chối' rõ ràng nhất của Thần trí tuệ đối với một người phàm mà ta có thể tưởng tượng."
Duncan liếc nhìn Shirley với biểu cảm phức tạp. Nhưng người sau lại như có chút bối rối, cô gái nhìn trái nhìn phải, hồi lâu mới buông ra một câu: "Thế thì sao?"
"Thế nên cô vẫn phải làm bài tập," Duncan không chút do dự ném ra một câu: "Đừng nghĩ lấy lý do 'giúp A Cẩu chặn mặc khải' làm cái cớ từ chối việc học tập."
"Ả —" Shirley lập tức nước mắt giàn giụa, lần này đầu óc cô ta trái lại nhanh hơn mấy phần so với bình thường: "Rõ ràng vừa rồi mọi người đều nói, tôi không phải là người có thiên phú học tập rồi mà — Thần trí tuệ đều tỏ rõ không cần bộ óc này của tôi..."
"Trên thế giới này, hơn 90% người đều không có cơ hội vào Học viện Chân Lý, 60% người tham gia kỳ thi chỉ để lấy bằng tốt nghiệp, mà gần như 100% người dành cả cuộc đời cũng sẽ không trở thành Thánh đồ của Lahem hay đón nhận sự dõi theo của ngài,” Duncan lặng lẽ nhìn vào mắt Shirley, nét mặt và giọng điệu đều nghiêm túc như nhau: “Cô cho rằng, ban đầu ta vì muốn cô trở thành học giả đại học giống như Morris nên mới quyết định dạy cô đọc sách viết chữ hay sao?”
Shirley bị dáng vẻ nghiêm túc của Duncan dọa sợ, mở miệng vài lần nhưng đều không nói ra được lời nào, một lúc sau mới từ từ cụp mi xuống: “Tôi… tôi biết… xin lỗi, tôi tùy hứng..."
“Không sao, trong mắt ta cô vẫn là một đứa trẻ — Đứa trẻ thì có thể tùy hứng,” Duncan khẽ lắc đầu: “Thả lỏng một chút, ta không trách mắng cô, ta chỉ đang nghĩ... A Cẩu sẽ thế nào trong tương lai."
“Tôi?” A Cẩu đang nằm ngoan ngoãn bên cạnh ngơ ngác ngẩng đầu lên, dường như không theo kịp mạch suy nghĩ của Duncan: “Tương lai tôi sẽ thế nào sao?”
Duncan nhìn chằm chằm vào mắt nó: "Ngươi có bao giờ nghĩ rằng, ngươi còn có thể được Lahem để mắt tới lần ba, lần bốn trong tương lai không?"
A Cẩu ngẩn ra trong giây lát, lúc này mới nhận ra rằng... nó không có mắt, nhưng toàn bộ cơ thể nó đều đang run cầm cập mắt thường có thể nhìn thấy.
“Vậy… vậy sau này tôi không thể đọc sách nữa?” Giọng nó lo lắng.
"Thần trí tuệ không phải là 'chiếc bóng' bị sách thu hút tới — Là một vị thần, ngài đã chú ý tới ngươi," Đáp lại nó là Morris ở một bên, lão học giả lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng: "Ta không thể suy đoán ý chí của ngài, nhưng nếu ngài đã quan tâm đến ngươi một lần, nên không có gì đảm bảo việc sau này ngài sẽ lại tìm ngươi, điều này cho dù sau này ngươi có ngừng học cũng vậy, thậm chí…”
Lão học giả dừng một chút, thần sắc hơi có vẻ cổ quái, dường như không biết có nên hình dung thần linh mà mình tín ngưỡng như vậy hay không, nhưng cuối cùng ông ta vẫn lắc đầu nói: "Thậm chí có thể nói thế này, chừng nào ngươi còn ‘suy nghĩ’, thì tâm trí của ngươi sẽ luôn ở trong tầm nhìn của Thần trí tuệ, khi nào ngài ném ánh nhìn về phía ngươi lần nữa, hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của ngài.”
Ánh sáng đỏ trong hốc mắt A Cẩu đều rung lên thấy rõ.
Trong lòng Duncan không khỏi dâng một số cảm xúc kỳ lạ sau khi nghe được những lời của Morris — Nghe mô tả này sao có vẻ "phước lành" của Lahem y như một lời nguyền của Tà thần vậy?
Nhưng anh suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu đặt góc lên người một con ác ma biển sâu, thì phước lành của bất kỳ vị Chính thần nào thật đúng là không khác gì lời nguyền của Tà thần...
Lần này, ngay cả Alice vẫn luôn im lặng ở bên cạnh cũng có phản ứng, nàng ta đột nhiên nói ra một câu: “Vậy thì từ giờ trở đi chẳng phải A Cẩu sẽ sống trong nguy hiểm mỗi ngày sao?”
“Nguy hiểm là có, nhưng chỉ cần mối liên hệ giữa nó và Shirley vẫn còn, mối nguy hiểm này có lẽ cũng không nguy hiểm đến tính mạng,” Duncan lắc đầu: “Từ mô tả của A Cẩu cùng với... ừm, suy đoán của ta, Lahem không hề có ác ý, ngài thậm chí có thể vẫn chưa nhận ra 'tâm trí' vừa mới xuất hiện trong tầm mắt mình lại thuộc về một con ác ma biển sâu, trên cơ sở này, ngài có lẽ sẽ không dùng phương thức 'quyết liệt' hơn để ‘mang’ A Cẩu đi."
Lắng nghe phán đoán của Duncan, A Cẩu chỉ có thể rủ đầu xuống, trong giọng điệu mang chút vẻ buồn bã: "Ài... xem ra cũng chỉ có thể nghĩ như vậy."
"Nghĩ thoáng một chút, ngươi và Shirley vẫn còn ấn ký của ta, cho dù tình huống tệ nhất xảy ra, Shirley không kéo nổi ngươi, ta hẳn cũng có thể cảm ứng được," Duncan an ủi con chó đang lo lắng bất an: "Mặc dù chưa thử qua, nhưng ta không ngại thử cướp người... cướp chó từ tay một vị 'Chính thần'."
"Hơn nữa ta chắc chắn sẽ kéo nổi ngươi!" Shirley cũng lập tức nói, vừa vỗ vỗ ngực vừa quơ quơ xích sắt cộng sinh trong tay: "A Cẩu ngươi yên tâm, bộ óc của ta bị Thần trí tuệ cự tuyệt rõ ràng mà! Làm mỏ neo an toàn của ngươi tuyệt đối đủ dùng!"
A Cẩu bên này vốn định cảm động sau khi nghe những lời của Duncan, nhưng sau đó lại bị thái độ tự tin và kiêu ngạo của Shirley làm cho có chút không ứng phó kịp, chỉ có thể ngẩng đầu ngây người nhìn đối phương: "Cô... không có gì đáng phải kiêu ngạo nhỉ?"
Shirley lại không đáp lời, vẫn đang cười một cách ngây ngốc.
Nhưng tay nắm sợi xích của cô ta, càng siết chặt thêm.