Duncan đứng ở trên cùng của cầu thang xoắn ốc cao, ghé mắt nhìn xuống, lướt qua dinh thự cổ xưa và hoa lệ này, xác nhận lại phán đoán của mình: Dinh thự thần bí này và căn phòng nơi Nữ vương Hàn Sương Lei Nora ngủ trước đó, phong cách gần như giống hệt nhau!
Trong lòng khẽ xúc động, anh lập tức quay đầu nhìn một hướng khác của đỉnh cầu thang xoắn ốc.
Đó là một hành lang sâu hun hút của tầng hai; trên vách tường hai bên treo những bức tranh sơn dầu kỳ quái, không thể nhìn rõ chi tiết; giữa các bức tranh lại có những giá cắm nến bằng sắt đen kịt như bụi gai; trên giá cắm thì ánh sáng yếu ớt, ánh sáng và bóng tối trong hành lang thì đen tối; còn ở nơi sâu nhất của hành lang, giữa bóng mờ mông lung và mù mịt, dường như có một cánh cửa mờ nhạt.
Nơi đó chính là căn phòng của chủ nhân dinh thự?
Duncan lập tức bước lên phía trước, nhanh chóng đi về phía chỗ sâu của hành lang sâu thẳm và mờ tối, sàn gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt đơn điệu dưới chân anh, giá cắm nến màu xám nhạt ở hai bên hành lang thì dường như bị gió nhẹ anh mang đến làm lay động, dao động không theo quy luật, hành lang vốn dĩ chỉ có vẻ âm u và quỷ dị này đột nhiên có ánh sáng và bóng tối chập chờn, trông ngày càng mơ hồ và ảm đạm.
Duncan dừng bước ở cuối hành lang, nhíu mày thật chặt nhìn bóng tối trước mặt.
Nơi này không có cửa — cánh cửa xuất hiện trong bóng tối trước đó dường như chỉ là một ảo ảnh thoáng qua rồi biến mất, trước mặt anh chỉ có một hành lang đột ngột kết thúc, sàn nhà, vách tường và nóc nhà của hành lang ở đây phô ra trạng thái nứt toác và nát vụn, mà ở phía đối diện của vết nứt đó, chỉ có một khoảng không gian trống trải đáng sợ.
Duncan thận trọng đến mép của sàn nhà bị vỡ, thò đầu liếc nhìn ra phía ra ngoài, rồi lại quay đầu lại, nhìn xung quanh khu vực đứt gãy.
Bên ngoài là một khoảng không gian vô tận, hành lang dưới chân anh thì trôi nổi ngẫu nhiên và cô độc giữa không trung, bốn phía không thấy những bộ phận khác của dinh thự, càng không thấy phòng và cửa trên lý thuyết nên có ở cuối hành lang.
Duncan lùi lại, lặng lẽ nhìn vào khoảng trống này.
Lẽ ra ở đây phải có thứ gì đó, có phòng, có cửa, nhưng giờ nó lại biến mất, như thể bị “xé” ra khỏi dinh thự này, tan biến vào hư vô.
Đột nhiên, một loạt âm thanh sột soạt vang lên từ gần đó, làm gián đoạn suy nghĩ của Duncan.
Anh chợt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một bóng người không đầu mặc áo khoác đen đang đứng bên bức tường cách đó không xa, khom người cẩn thận lau chùi chiếc bàn trang trí bằng đá cẩm thạch.
Duncan thoáng nghĩ, sau đó bước về phía bóng người không đầu.
Bóng người không đầu đó cũng không chạy trốn giống như những bóng người chợt lóe rồi biến mất trước đó, mà từ từ đứng người thẳng dậy, khi Duncan đến gần, hắn thậm chí còn hơi khom người, giống như một quản gia được huấn luyện bài bản, bày ra tư thế đàng hoàng.
Chỉ là cấu trúc trần trụi trên vai hắn trở lên chỉ làm cho tư thế lịch sự và đàng hoàng này trông rùng rợn và đáng sợ hơn thôi.
“Quý khách, ngài tìm ai?” Một giọng nói trầm đục khàn khàn phát ra từ lồng ngực của thân thể không đầu đó, nghe có vẻ tao nhã lễ phép.
Trong lòng nổi lên cảm giác quỷ dị, nhưng dù sao Duncan cũng đã tiếp xúc với rất nhiều thứ tà môn của thế giới này, cho nên rất nhanh đã bỏ qua chút quỷ dị này, đồng thời thản nhiên trò chuyện với thân thể không đầu trước mặt: “Căn phòng ở cuối hành lang tại sao không thấy đâu nữa?"
"Nó đã rời đi rồi," Thân thể không đầu trả lời: "Rất lâu, rất lâu về trước đã rời đi rồi."
Duncan cau mày, sau đó lại hỏi: "Vậy còn người trong phòng thì sao? Trong phòng vốn nên có người chứ nhỉ?"
“Nữ chủ nhân của căn phòng cũng đã rời đi, cùng với căn phòng — rất lâu, rất lâu về trước rồi.” Thân thể không đầu trả lời.
“Rất lâu, rất lâu về trước rồi?” Duncan không kiềm chế được sự bất hòa trong lòng: “Không phải vừa mới rời đi sao?
"Đúng vậy, quý khách, vừa rời đi, tức là rất lâu, rất lâu về trước," Thân thể không đầu lễ phép trả lời: "Nơi này, mọi chuyện đã xảy ra đều là xảy ra rất lâu, rất lâu về trước — chuyện tiếp theo, thì xảy ra rất lâu, rất lâu sau này."
Những lời mà thân thể không đầu này nói ra cổ quái và khó hiểu, nhưng trong lòng Duncan lại không khỏi bị những lời cổ quái và tối nghĩa này đưa tới nhiều phỏng đoán — Thời gian không liên tục? Đứt đoạn? Dinh thự này đang nằm trong một đoạn thời gian đứt gãy nào đó?
Duncan đột nhiên nghĩ đến chiếc chìa khóa bằng đồng, anh đã đến tòa dinh thự quỷ dị này sau khi xoay chiếc chìa khóa, mà chiếc chìa khóa bằng đồng đó thì đến từ một vị Chung Yên truyền đạo sĩ có thần trí minh mẫn — một đoàn thể không liên tục về thời gian.
Chìa khóa bằng đồng?
Trong lòng Duncan khẽ dao động, đột nhiên cảm giác được điều gì, lập tức nhìn vào trong tay mình — cảm giác lạnh lẽo dường như đã đình trệ rất lâu, giờ phút này mới đột nhiên truyền vào lòng bàn tay, trong khi một chiếc chìa khóa bằng đồng thau nằm lặng lẽ ở đó.
Mà cùng lúc anh nhìn thấy chiếc chìa khóa bằng đồng, thân thể không đầu đứng đối diện dường như cũng đột nhiên chú ý tới điều gì. Thân xác này dao động, giọng nói nặng nề từ trong lồng ngực truyền tới ngay sau đó: "A, thì ra ngài là khách quý cầm chìa khóa — Thứ lỗi cho tôi tiếp đón không được chu đáo, xin hỏi ngài tới tìm nữ chủ nhân hay sao?"
“Nữ chủ nhân?” Duncan nhất thời cảm thấy khó hiểu: “Không phải ngươi vừa nói nữ chủ nhân đã rời khỏi phòng rồi sao? Hơn nữa đã rời đi từ rất lâu, rất lâu về trước rồi…"
"Nữ chủ nhân có hai người," Thân thể không đầu chậm rãi nói, giống như quản gia kiên nhẫn trả lời câu hỏi của khách: "Một người là nữ chủ nhân của căn phòng, cô ấy chưa bao giờ rời khỏi phòng, mà hiện tại cô ấy đã rời khỏi cùng căn phòng; người kia là nữ chủ nhân của dinh thự — cô ấy chưa bao giờ bước vào dinh thự."
Lời nói của thân thể không đầu càng lúc càng cổ quái, Duncan bị hắn làm cho đầu óc mơ hồ, nhưng anh vẫn nhanh chóng đoán được "nữ chủ nhân không bao giờ rời khỏi phòng" là ám chỉ Nữ vương Hàn Sương Lei Nora, rồi sau đó có một phỏng đoán mơ hồ về "nữ chủ nhân" kia.
“Nữ chủ nhân kia tên là gì?” Anh nhìn chằm chằm thân thể không đầu trước mặt hỏi.
“Đây là dinh thự của Alice,” Thân thể không đầu nhanh chóng trả lời: “Tên của nữ chủ nhân đương nhiên là Alice.”
Duncan bình tĩnh hạ mí mắt xuống, kiểm soát những thay đổi tinh tế trong mắt.
Mọi thứ đều nằm trong dự liệu — Bản thân vào dinh thự này sau khi xoay lỗ khóa sau lưng Alice, vậy thì dinh thự cổ quái này làm sao có thể không liên quan gì đến "Alice"?
Tên của dinh thự này được gọi là "Dinh thự Alice", Alice mới là nữ chủ nhân của dinh thự này, còn Lei Nora chỉ là nữ chủ nhân của căn phòng đó - Người sau lại chưa bao giờ bước ra khỏi phòng của cô ấy, vì vậy điều này ngược lại nghe ra giống như một tù nhân đặc biệt hơn là một "nữ chủ nhân". Nhưng điều này cũng ăn khớp với thông tin mà Lei Nora đã tiết lộ:
Cô ấy bị trói vào "mảnh đất trôi dạt" để chế ngự "bản sao Cổ thần" trong biển sâu.
Giờ đây, nhờ sự “giúp đỡ” của một bóng ma không gian thứ, tù nhân đặc biệt này đã vượt ngục cùng chiếc lồng giam của mình.
“Quan cai ngục” nhà tù này lại đang lảng vảng bên ngoài nhà tù?
Trong đầu Duncan bất giác hiện lên khuôn mặt tươi cười ngây ngô và vui sướng của Alice, làm thế nào cũng không thể liên hệ con rối ngờ nghệch đó với thân phận “nữ chủ nhân của Dinh thự Alice” hay “quan cai ngục của mảnh đất trôi dạt”.
Thế là, anh nhanh chóng khống chế suy nghĩ lung tung trong đầu, vừa chỉnh lại biểu cảm vừa ngước mắt nhìn thân thể không đầu trước mặt: “Tại sao nữ chủ nhân của dinh thự chưa từng vào bước vào dinh thự?”
“Cô ấy đang chợp mắt trong khu vườn,” Thân thể không đầu trả lời: “Cô ấy đã nghỉ ngơi một thời gian dài, nhưng vẫn chưa đến lúc để trở về dinh thự.”
Chợp mắt trong khu vườn?
Trong đầu Duncan suy nghĩ quay chuyển, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Ta có thể đi gặp 'nữ chủ nhân' đó được không?"
"Đương nhiên là được," Thân thể không đầu lập tức nói, mặc dù không có đầu, nhưng Duncan cảm giác đối phương dường như có "ánh mắt" đang rơi trên chiếc chìa khóa bằng đồng thau: "Ngài là khách cầm chìa khóa, ngài có thể mở bất kỳ cánh cửa nào của tòa dinh thự này - tất nhiên cũng bao gồm cánh cửa dẫn ra khu vườn. Mời đi theo tôi, tôi dẫn ngài đến khu vườn.”
Duncan gật đầu với một tiếng "ừm", sau đó đi theo sau thân thể không đầu, tiến về phía cầu thang xoắn ốc nối tầng một và tầng hai của dinh thự.
Trên đường đi đến khu vườn, anh lại thử bắt chuyện với đối phương với ý nghĩ thu thập càng nhiều thông tin càng tốt: “Ngươi có thân phận gì ở đây?”
"Tôi là quản gia ở đây, thưa quý khách," Thân thể không đầu tự xưng là quản gia nói: "Những người hầu và hầu gái bình thường không dám đến gần ngài, vì vậy tôi mới tới đây."
“Nơi này vẫn còn nhiều người hầu và hầu gái sao?” Duncan nhớ tới những tiếng bàn luận xôn xao cùng những ảo ảnh tình ngờ nhìn thấy trong đại sảnh trước đó: “Nghe có vẻ như nơi này vào ngày thường khá náo nhiệt nhỉ?”
"Mảnh đất trôi dạt tiếp nạp những người lang thang, cùng tất cả những linh hồn lạc vào nơi đây. Tại đây, tất cả mọi người đều không có nhà để về - vì vậy ít nhất nó cũng là một chốn nương thân không tồi."
“Ngươi tên gì?” Duncan lại hỏi.
"Tôi không có tên, thưa quý khách, ngài có thể gọi tôi là quản gia," Quản gia không đầu nói: "Hầu hết những người hầu và hầu gái ở đây đều không có tên, những người có tên cũng sẽ dần dần mất đi - Những người thất lạc quê hương cuối cùng sẽ mất đi tên của mình. Đây là số mạng của chúng tôi. Mà tôi là người đến nơi đây sớm nhất, tên của tôi đã mất từ rất lâu về trước rồi."
“Những người thất lạc quê hương…” Duncan đột ngột dừng lại, lặp lại từ này trong vô thức.
“Quý khách?” Quản gia không đầu cũng dừng lại, quay đầu tò mò “nhìn” Duncan.
“Không sao, chỉ hơi mất tập trung thôi.” Duncan nhanh chóng phản ứng lại, lắc đầu nói.
Nhưng khi anh sắp bước đi lần nữa, một bức tranh sơn dầu trên bức tường gần đó lại đột nhiên thu hút sự chú ý của anh.