Đó là một bức tranh sơn dầu khổ lớn lấy màu đen và đỏ làm chủ đạo, được treo trên bức tường gần cầu thang xoắn ốc nhất.
Giống như hầu hết các bức tranh sơn dầu trong “dinh thự” này, nó hiện lên nhòe nhoẹt, hỗn loạn với những đường nét và khối màu thô kệch và quỷ dị khắp bề mặt khiến người nhìn chăm chú cảm thấy hoa mắt lại không phân biệt được nội dung mang ý nghĩa gì, giống như một kẻ điên mất kiểm soát vẽ bừa trong ảo giác.
Tuy nhiên, khi ánh mắt của Duncan dừng lại trên bức tranh và nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, anh đột nhiên phát hiện ra một số thứ dường như đang dần thay đổi giữa các khối màu hỗn loạn và tối tăm đó - các đường nét nổi lên từ bóng tối, giữa màu sắc hỗn loạn, có sự vật dần dần có thể phân biệt được.
Giống như có một ngọn lửa đang cháy. Trong ngọn lửa cuốn theo một sự vật giống như thân tàu, đang lướt qua bầu trời trong những đám mây dày đặc và rơi xuống biển cả. Bầu trời bị ngọn lửa chia làm hai, biển cả dưới tác động của ngọn lửa sôi trào lăn tăn. Mà phía sau ngọn lửa, lại có một vật hỗn độn màu đỏ sậm, u ám đè nén tới tựa như ngày tận thế không ngừng đuổi theo đến gần.
Toàn bộ bức tranh vẫn mơ hồ, mọi thứ đều ở trong trạng thái cực kỳ trừu tượng còn lung tung hỗn loạn. Nhưng chính khung cảnh mờ ảo như vậy lại khiến ánh mắt của Duncan trong nháy mắt hơi thay đổi.
Anh vô thức nhớ lại cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy trong ảo cảnh lúc trước — tàu vũ con thoi bốc cháy từ bầu trời rơi xuống, rơi vào biển cả trong một vụ nổ giải thể.
Duncan dừng lại, quay người lại cẩn thận quan sát khung cảnh trên bức tranh sơn dầu.
Ngay sau đó, anh phát hiện ra rằng khung cảnh trong bức tranh không hoàn toàn giống với những gì mình nhìn thấy trong ảo cảnh — Con tàu vũ trụ mà mình nhìn thấy trong ảo cảnh có phong cách riêng biệt, thoáng một cái có thể nhìn ra trình độ khoa học kỹ thuật siêu việt và khí thế khổng lồ của nó. Song "vật bị ngọn lửa lôi cuốn" trong bức tranh sơn dầu lại chỉ là một thân tàu mơ hồ. Thân tàu thậm chí trông giống như một loại kết cấu bằng gỗ nào đó. Ngọn lửa xung quanh nó giống như bùng cháy đơn thuần hơn là ngọn lửa xúc tiến phía sau tàu vũ trụ giữa các vì sao.
Điều này khiến người ta có cảm giác, như thể một họa sĩ điên sống ở thời trung cổ vô tình nhìn thấy một con tàu vũ trụ của thời đại tương lai trong một giấc mơ, thế là hôm sau thức dậy chỉ có thể tận dụng kiến thức và trí tưởng tượng có hạn của bản thân, nương theo ấn tượng mờ nhạt của giấc mơ còn sót lại, khôi phục lại hình ảnh thật thật giả giả trên vải vẽ tranh sơn dầu.
Giọng quản gia không đầu từ phía sau truyền đến: “Quý khách, ngài cảm thấy hứng thú với bức tranh này sao?”
“…Tất cả những bức tranh sơn dầu ở đây đến từ đâu vậy?”
“Ngay từ đầu chúng đã ở đây rồi, thưa quý khách,” Quản gia không đầu nói.
"Ngay từ đầu?" Duncan nói, giọng mang sự nghi ngờ: "Ngay từ đầu là khi nào? Là khi 'Dinh thự Alice' này ra đời? Bắt đầu từ khi 'Alice' trở thành nữ chủ nhân của nơi này?"
“Từ lúc thời gian bắt đầu,” Quản gia không đầu kiên nhẫn nói: “Sớm hơn mọi thứ khác nữa.”
Đây được cho là kiểu trả lời gì vậy?
Duncan theo bản năng nhíu mày, cảm thấy câu trả lời của quản gia không đầu giống như chưa nói gì, nhưng anh nhìn chằm chằm bóng dáng nho nhã lễ phép đó, lại không phân biệt được bất kỳ cảm xúc gì trong tư thái của đối phương — Người không đầu này, không có biểu cảm cũng không có ánh mắt, chỉ có những lời nói khéo léo lễ độ, mang vẻ ân cần suông.
Suy nghĩ chốc lát, Duncan lại hỏi thêm hai câu: "... Bức tranh sơn dầu này có tên không? Ngươi có biết nó vẽ sự vật gì không?"
"Không có tên. Mỗi bức tranh ở đây đều không có tên. Chúng tồn tại một cách tự nhiên, không cần gọi tên và diễn giải. Mà đối với sự vật được vẻ trong bức tranh... xin lỗi, điều này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tôi."
"Ngươi không phải quản gia ở đây sao? Ngươi không biết tình huống của dinh thự này sao?"
"Tôi chỉ là một người hầu. Dinh thự này có vô số bí mật của riêng nó. Nó cất giấu cẩn thận những bí mật này, mà đó không phải là lĩnh vực mà một người hầu nên biết."
Khóe miệng Duncan run run.
Anh có ý muốn châm chút lửa lên quản gia. Nhưng trong giây tiếp theo, anh đã cưỡng chế kiểm soát suy nghĩ nguy hiểm này.
Bởi vì đây là dinh thự của "Alice", quản gia là một phần của dinh thự — Hành động ở đây phải hết sức cẩn thận, phải tránh gây bất kỳ tổn hại nào đối với Alice.
Duncan nhẹ nhàng thở ra một hơi, bình tĩnh lại tâm tình, liếc nhìn những bức tranh sơn dầu khác treo trong hành lang — Ở đây có vô số bức tranh sơn dầu, được vẽ bằng vô số sắc thái khó hiểu.
Nhưng những bức tranh sơn dầu khác đều không xảy ra bất kỳ thay đổi dưới cái nhìn của anh.
"... Chúng ta đi thôi," Duncan cuối cùng thu lại tầm mắt, nói với quản gia không đầu kèm một chút tiếc nuối: "Dẫn ta đến 'khu vườn' mà ngươi đã đề cập."
Quản gia không đầu hơi cúi người, xoay người tiếp tục dẫn đường. Hắn dẫn Duncan băng qua sân thượng tầng hai, đi xuống cầu thang xoắn ốc, sau đó lại xoay người đi về phía chỗ sâu đại sảnh tầng một — Nơi đó có một lối đi ngắn, dẫn ra khu vườn phía sau dinh thự.
Tuy nhiên, Duncan dừng lại trước lối đi và quay đầu lại tò mò liếc nhìn về phía đối diện của đại sảnh — Ở đầu cuối của tấm thảm đỏ dài, có một cánh cửa gỗ sẫm màu cực kỳ cao và hoa lệ, hai bên cánh cửa gỗ lại có cửa gỗ hẹp dài, bên ngoài cửa sổ hình như là bụi gai mọc um tùm.
Đó trông giống như "cổng vào" của toàn bộ tòa kiến trúc.
“Bên ngoài cánh cửa đó là nơi nào?” Duncan đột nhiên hỏi.
Nghe thấy câu này, thân thể quản gia không đầu run lên thấy rõ, giây tiếp theo, giọng điệu luôn ôn hòa và điềm tĩnh của hắn lần đầu tiên trở nên hốt hoảng: "Tuyệt đối đừng sinh lòng hứng thú với cánh cửa đó, quý khách! Bên ngoài cánh cửa đó là nơi muôn đời muôn kiếp không trở lại được, bất kỳ ai đều sẽ có đi không có về!"
“Một nơi muôn đời muôn kiếp không trở lại được?” Sắc mặt Duncan trở nên nghiêm túc: “Tại sao nói như vậy? Bên ngoài đó là không gian thứ sao?”
"Không gian thứ? Tôi không hiểu điều này có nghĩa là gì... Nhưng ngài tuyệt đối đừng cố gắng mở cánh cửa đó ra!" Quản gia không đầu hoảng sợ xua tay: "Đây là điều cấm kỵ lớn nhất trong dinh thự, bất kỳ thành viên nào đều không được mở cánh cửa đó trong bất kỳ trường hợp nào..."
"Nhưng ta không phải là thành viên ở đây," Nhìn thấy phản ứng của đối phương, Duncan cố ý tỏ ra háo hức - Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy quản gia không đầu lúng túng như vậy, điều này khiến anh cảm thấy mình đã tìm thấy một bước đột phá thông tin: "Hơn nữa ngay từ đầu ngươi cũng đã nói, ta có chìa khóa, vì vậy có thể mở bất kỳ cánh cửa nào ở đây."
"Chìa khóa trong tay ngài đương nhiên có thể... Nhưng ngài tuyệt đối không được làm như vậy!" Quản gia không đầu hoảng sợ nói. Hắn dường như muốn tỏ thái độ ngăn cản cứng rắn hơn. Nhưng có lẽ do một loại hạn chế nào đó, hắn chỉ có thể lo lắng vẫy vẫy tay cách Duncan một mét, cố hết sức ngăn cản bằng lời nói: "Đừng mở cánh cửa đó, vì tất cả thừa viên..."
“Bên ngoài cánh cửa đó rốt cuộc có gì?” Duncan nhìn chằm chằm vào quản gia không đầu, giọng điệu đặc biệt nghiêm túc.
"Bên ngoài cánh cửa đó... bên ngoài cánh cửa đó..." Quản gia không đầu ngập ngừng, dường như đang cố gắng sắp xếp lại từ ngữ: "Quý khách, thế giới bên ngoài cánh cửa đó đã bị hủy diệt, vạn vật đang đến hồi kết thúc — cánh cửa ngăn cách ngày cuối cùng tới gần, tuyệt đối đừng mở nó ra, đừng để ngày cuối cùng tiến vào..."
Duncan cau mày, lắng nghe những lời lo lắng và bối rối của quản gia không đầu, cố gắng ghép chúng lại với những gì bản thân đã biết về thế giới này.
Thế giới bên ngoài cánh cửa đã bị hủy diệt... ngày tàn của vạn vật đang đến...
Anh cau mày suy nghĩ, thật lâu sau, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Thả lỏng người lại đi, ta không định mở cánh cửa đó ra đâu."
Sau khi tạm thời đè nén đủ loại suy nghĩ rối ren trong đầu xuống, anh khẽ gật đầu với quản gia không đầu và nói.
Đối phương nhất thời thở phào nhẹ nhõm — Dù không có đầu, càng không có cái gọi là "biểu cảm", nhưng toàn thân hắn đều thả lỏng trông thấy.
“Ngài thực sự đã làm tôi sợ đấy, quý khách,” Quản gia nói, đồng thời quay người tiếp tục dẫn đường: “Ngàn lần xin đừng đùa giỡn kiểu này nữa, chúng ta phải tránh để ngày cuối cùng vượt qua cánh cửa — nó đã hủy diệt mọi thứ của thế giới, nơi đây đã là bình phong che chở cuối cùng..."
Duncan yên lặng nghe quản gia lải nhải trong sợ hãi muộn màng, đi theo phía sau đối phương không nói lời nào. Họ xuyên qua hành lang ngắn ngủn, cuối cùng đi tới trước một cánh cửa hơi hẹp — cánh cửa này được làm bằng những mảnh thủy tinh trong suốt lớn và gia cố bằng thép, khung thép màu đen chia cánh cửa thành nhiều khối hình học lớn nhỏ, mỗi khối hình học đều vẽ thực vật cây cỏ nguệch ngoạc, trông... có một bầu không khí quỷ dị của truyện cổ tích và kinh dị xen lẫn.
"Nữ chủ nhân đang ở trong khu vườn, mời ngài cứ tự nhiên."
Quản gia không đầu tiến lên một bước, xoay tay cầm cổng vườn, quay lại nói với Duncan.
“Ngươi không đi cùng ta sao?” Duncan hơi ngạc nhiên.
"Khu vườn chỉ dành cho nữ chủ nhân và những vị khách thăm giữ chìa khóa tiến vào, người làm vườn thì chỉ vào khu vườn khi cần thiết," Quản gia không đầu nói: “Ngài hãy yên tâm đi vào, nếu cần thì kéo dây thừng mảnh cạnh cửa, tôi sẽ chờ ngài ở cửa."
"... Hiểu rồi, cảm ơn nhiều vì đã dẫn đường."
Duncan gật đầu với quản gia quỷ dị, không còn để ý đến phản ứng của người kia, mà bước tới đẩy nhẹ cổng khu vườn ra.
Một tiếng cọt kẹt nhẹ phá vỡ sự yên tĩnh trong dinh thự và khu vườn.
Duncan bước qua cánh cửa — ánh nắng lạ thường lấp đầy tầm nhìn của anh ngay sau đó.
Ánh nắng!
Ở sâu trong dinh thự âm u quỷ dị đầy bóng tối quỷ dị này, vậy mà lại thực sự có một khu vườn được ánh mặt trời chiếu sáng!?
Duncan mang theo chút kinh ngạc bước lên phía trước, thực vật tươi tốt lập tức đập vào mắt anh. Những vườn ươm xen nhau được sắp xếp hợp lý, những bụi cây được dựng đẹp đẽ cùng những con đường mòn bao quanh bởi cỏ xanh trông rất thích mắt. Mà phía trên khu vườn tràn ngập sự sống này, ánh sáng ấm áp chói chang...
Duncan ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên dần chuyển thành cau mày.
Anh nhìn thấy một "bầu trời" cực kỳ quỷ dị - Dưới phông nền nhợt nhạt, nhiều nét vẽ nguệch ngoạc như của trẻ nhỏ trôi lơ lửng trên bầu trời cao, vẽ trời xanh, mây trắng cùng một vầng mặt trời đơn sơ, xung quanh mặt trời còn vẽ nhiều nét màu vàng, dùng để tượng trưng cho ánh sáng mặt trời tỏa ra.
“Ánh nắng” ấm áp chiếu rọi cả khu vườn tỏa ra từ “mặt trời” buồn cười như nét vẽ đó.
Duncan không khỏi sinh lòng cảnh giác, bầu trời phía trên “khu vườn” không còn khiến anh cảm thấy ấm áp, ngược lại chỉ còn sự quỷ dị vô cùng.
Anh thu lại tầm mắt về phía bầu trời, hết sức thận trọng, bắt đầu cẩn thận quan sát lại tình hình trong khu vườn.
Một màu lạ ở cuối con đường mòn đã thu hút sự chú ý của anh.
Anh bước nhanh về hướng đó, vòng qua một bức tường hoa và lùm cây thấp, cuối cùng nhìn thấy nguồn gốc của màu sắc kỳ lạ.
Tại nơi giao nhau của mấy con đường mòn, ở giữa khoảng đất trống sâu trong khu vườn, một bóng người đang lặng lẽ ngồi đó, lưng dựa vào một cột đá cẩm thạch quấn đầy dây leo hoa, dường như đang chìm trong giấc ngủ say.
Mà lại có rất nhiều bụi gai đen lan tràn ra từ dây hoa, quấn lấy cả người nàng ta.
"... Alice?"