Nhìn thấy bóng người lặng lẽ ngủ say trong khu vườn, Duncan theo bản năng gọi lên cái tên mà mình quen thuộc.
Nhưng anh dừng lại ngay lập tức, đồng thời nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy Nữ vương Hàn Sương Lei Nora trong căn phòng ngủ lộng lẫy cách đây không lâu — Sẽ không nhận sai một người khác nữa chứ?
Trong lòng Duncan dâng lên cảm giác cổ quái, sau đó anh cẩn thận đi tới bên cạnh bóng người đang ngủ say, cúi người cẩn thận quan sát.
Anh chú ý đến các khớp hình cầu ở vị trí tay chân của đối phương, cùng kết cấu "da thịt" trắng trong như đồ sứ, rõ ràng không có huyết sắc.
Thật sự là Alice.
Duncan cuối cùng xác nhận đang ngủ ở đây xác thực là con rối gothic mà anh quen thuộc, nhất thời thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Ngay sau đó, anh tập trung vào những bụi gai đen quấn người đối phương — Dây leo có gai từ trong bụi hoa vươn ra, lan rộng ra khắp khoảng đất trống bên cạnh con rối, tựa như một chiếc váy lộng lẫy mà quỷ dị. Những bụi gai quấn quanh tay chân và thân thể của con rối, giống như giam cầm, trói buộc nàng ta giữa những bông hoa và dây leo.
Alice ngủ say giữa "chiếc giường" làm bằng hoa và bụi gai, không chút phản ứng đối với sự tiếp cận và tiếng gọi của Duncan.
Duncan cẩn thận tránh đi những dây hoa đầy gai và bụi gai mọc chằng chịt, vươn tay chạm nhẹ vào gò má con rối, rồi lại gọi tên nàng ta lần nữa: “Alice, có nghe thấy ta nói không?”
Một cảm giác hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền đến, Alice lại không có bất kỳ phản ứng nào, nàng ta chỉ lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, giống như... một con rối thực sự, không có sinh mệnh.
Duncan khẽ cau mày, và rồi, anh lại chú ý tới một tình huống khác.
Trong tay của "Alice" đang say ngủ, đang ôm một thứ gì đó, trông giống như một bản vẽ - những bụi gai quấn quanh cánh tay nàng ta, nhưng bản vẽ dường như có thể kéo ra được từ khe hở.
Duncan do dự một chút, vươn tay nắm lấy mép bản vẽ, dùng sức cẩn thận kéo nó ra từng chút một.
Trong quá trình này, anh còn luôn để mắt đến những thay đổi của Alice, quan sát xem hành động lấy đi bản vẽ của mình sẽ ảnh hưởng gì đến nàng ta — con rối vẫn đang ngủ say.
Duncan hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào bản vẽ mà mình đã lấy ra.
"Bức tranh" với màu sắc tươi sáng và đường nét lộn xộn đập vào mắt anh - Giống như "bầu trời" quỷ dị phía trên khu vườn, những nét vẽ nguệch ngoạc giống như của trẻ nhỏ, vẽ ra những hình ảnh trừu tượng trên bản vẽ.
Có một vòng xoáy. Một vòng xoáy được tạo thành từ nhiều màu sắc khác nhau. Nó chiếm gần 2/3 diện tích toàn bộ bức tranh. Xung quanh vòng xoáy có rất nhiều điểm sáng lốm đốm. "Tác giả" của bức tranh dùng nhiều đường gạch chéo để thể hiện tất cả đều là ngôi sao phát sáng. Mà ở trung tâm của vòng xoáy màu sắc rực rỡ, lại có thể nhìn thấy một ánh sáng đỏ đậm — Mặc dù hình vẽ nguệch ngoạc rất đơn giản, nhưng Duncan dường như vẫn có thể cảm nhận được một loại... nguy hiểm mạnh mẽ nào đó từ màu đỏ.
Duncan cau mày, ánh sáng đỏ trong vòng xoáy không biết vì sao khiến anh có chút quen thuộc.
Sau khi cố gắng suy nghĩ và nhớ lại trong đầu một lúc lâu, anh đã tìm thấy nguồn gốc của cảm giác quen thuộc này — Đó là sân thượng ở tầng hai của "Dinh thự Alice", trên bức tường gần cầu thang xoắn ốc, nơi có một bức tranh sơn dầu, vẽ cảnh tượng một con tàu lớn bốc cháy lao xuống từ bầu trời, bầu trời phía sau con tàu đó tràn ngập ánh sáng đỏ sẫm khiến người ta cảm thấy bất an sâu sắc này.
Vẻ mặt của Duncan trở nên nghiêm trọng lên dần.
Đã là lần thứ hai xuất hiện... Trong "Dinh thự Alice" quỷ dị này, ánh sáng đỏ sẫm với những biểu tượng mạnh mẽ và đáng ngại lại xuất hiện lần nữa... Ánh sáng đỏ sẫm này rốt cuộc đại biểu cho điều gì?
Là tượng trưng cho một loại truy đuổi không ngừng, thảm họa đến gần? Hay một sự miêu tả chân thực về một hiện tượng nào đó của ngày tận thế tới? Quản gia không đầu nhiều lần cảnh báo không được mở cổng dinh thự... Bên ngoài cổng có gì? Là bản thể của "ánh sáng đỏ sẫm" này sao?
Một ý nghĩ nguy hiểm thoáng hiện trong đầu, nhưng ngay lập tức bị Duncan dập tắt.
Anh thực sự rất tò mò về những thứ bên ngoài cổng Dinh thự Alice, nhưng tò mò không có nghĩa là liều lĩnh. Trước khi có thêm manh mối và xác nhận được sự an toàn của Alice, anh sẽ cố gắng tránh làm mất “trật tự” trong “dinh thự” này.
Suy nghĩ trong lòng dần dần bình tĩnh lại, Duncan thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời theo phong cách nguệch ngoạc phía trên khu vườn, lại cúi đầu liếc nhìn xuống bản vẽ theo phong cách nguệch ngoạc tương tự trong tay.
Con rối vẫn đang ngủ yên lặng giữa những bụi hoa bên cạnh anh, như thể đang ôm lấy tất cả những bí mật và âm thầm nắm giữ tất cả câu trả lời.
Ai đã "tạo ra" bầu trời và những nét vẽ nguệch ngoạc trên bản vẽ ở đây? Là con rối đang ngủ say này sao? Là Alice sao?
Duncan nhớ lại những thông tin lấy được từ miệng Lei Nora, đột nhiên cảm thấy Alice có thể cũng không giống như Nữ vương Hàn Sương nghĩ, chỉ là bản sao lỗi trộn lẫn giữa "Lei Nora" và "máy chém" như vậy. Hoặc là nói... thân xác của tiểu thư con rối quả thật có thể có được theo cách này, nhưng bên trong cô ấy rõ ràng ẩn chứa bí mật lớn hơn nhiều so với thân xác đó.
“Dinh thự Alice” tráng lệ và quỷ dị này, cùng với con rối đang lặng lẽ ngủ say trong khu vườn, chính là “bên trong” của nàng ta, mà những bí mật này rõ ràng vượt xa những thứ mà Lei Nora nắm được.
Đây là một đạo lý rất đơn giản: Nếu một tệp được sao chép mang nhiều thông tin hơn nội dung chính, thì chỉ có một khả năng — ai đó đã viết một thứ khác vào "tệp" trong quá trình "sao chép" này.
Duncan tuôn trào suy nghĩ, trầm lặng hồi lâu sau, anh thở dài, đang định nhét bản vẽ trở lại trong tay con rối —
Đưa vật về trạng thái ban đầu và chú ý những thay đổi. Đây là một sự cẩn thận cần thiết.
Nhưng ngay khi anh xoay bản vẽ theo một hướng và định nhét trở lại, một số dấu vết lòi lõm không đều ở mặt sau của bản vẽ đột nhiên khiến anh chú ý đến.
Đôi mắt của Duncan đờ ra trong giây lát, anh nhanh chóng đưa bản vẽ đến trước mặt, cẩn thận quan sát mặt sau của nó mà lúc đầu mình đã bỏ qua.
Dấu vết lòi lõm không bằng phẳng là một dòng chữ được khắc sâu trên khung ở mặt sau của bản vẽ —
"... Sứ giả mang tin tức từ phương xa đến. Thị tộc được chọn đã nhặt ngôi sao viễn cổ thất lạc và rèn nó thành vương miện được ban phước — Đêm dài thứ ba đã kết thúc."
Ánh mắt của Duncan dừng lại thật lâu trên dòng chữ đơn sơ sâu sắc, anh duy trì cùng một biểu cảm trong một thời gian dài.
Không biết qua bao lâu, anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cúi người, tránh đi những bụi gai dây leo kia, chậm rãi đặt lại bản vẽ vào trong tay con rối.
Nhưng trong đầu anh, câu nói phía sau bản vẽ cứ lặp đi lặp lại như vòng xoáy.
Thị tộc được chọn... Ngôi sao viễn cổ... Kết thúc đêm dài thứ ba...
Duncan đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, một số thông tin đã biết dần dần được sắp xếp lại và kết nối thành chuỗi trong suy nghĩ của anh.
Đêm dài thứ ba là thông tin mấu chốt nhất, ghi chép trong "sách báng bổ" của giáo đồ Nhân Diệt, rất có khả năng che giấu sự thật lịch sử, rằng Thời đại biển sâu bắt đầu sau khi đêm dài thứ ba trôi qua bình yên, từ đó toàn bộ thế giới cũng tồn tại cho đến nay.
"Thị tộc được chọn" duy nhất có thể tương ứng với "đêm dài thứ ba" chính là những người sáng lập ra Vương quốc Crete cổ đại, những "nhà hiền triết thời thượng cổ" bí ẩn đó.
Nhặt ngôi sao viễn cổ thất lạc...
Lẽ nào những gì câu này mô tả... thực sự là sự kiện lịch sử, Dị tượng 001 - Mặt trời mà Vương quốc Crete cổ đại tạo ra?
Tiếc là... thông tin quá ít, chỉ một "thông điệp" mơ hồ, ngoại trừ khiến người ta có liên tưởng suy đoán ra thì không có tác dụng gì.
Duncan lắc đầu, tạm gác lại sự tiếc nuối này sau tâm trí, sau đó lại nghiêm túc nhìn quanh khu vườn ngập tràn sự sống nhưng quỷ dị này.
Anh không tìm thấy bất cứ thứ gì khác đáng chú ý — Trong khu vườn rộng lớn này ngoại trừ một con rối đang ngủ say ra, chỉ có những cây cối tươi tốt, cùng những con đường mòn được quét dọn sạch sẽ.
Cuối cùng, anh lại trở lại bên cạnh “con rối đang ngủ say”.
Sau khi đảo một vòng quanh "Alice" đang trong trạng thái ngủ yên, anh đột nhiên dừng lại phía sau đối phương.
Lỗ khóa.
Nhưng không phải nằm ở tấm lưng bị quần áo che phủ, mà ở vị trí cổ để lộ ra bên ngoài — Đằng sau cái cổ của con rối đang ngủ say, lỗ khóa quen thuộc thu hút tầm mắt của Duncan.
Anh vô thức đến gần, quan sát lỗ khóa nhỏ đó.
Trên người con rối trong khu vườn quả nhiên cũng có lỗ khóa... nhưng tại sao không nằm cùng một vị trí với của Alice? Sự phân biệt vị trí như vậy cũng có ý nghĩa tượng trưng gì sao?
Tiếp xúc quá nhiều thứ tà môn cổ quái của thế giới này, Duncan không khỏi nghĩ tới những phương hướng tương tự như "ý nghĩa tượng trưng" khi lần đầu tiên nghĩ đến vấn đề. Nhưng rất nhanh anh đã kiềm chế lại những ý nghĩ thế nào cũng không có câu trả lời này, đồng thời lưỡng lự móc ra chiếc chìa khóa đồng mà mình đang mang theo bên người.
Sau khi vào Dinh thự Alice, chiếc chìa khóa này không hiểu sao lại xuất hiện trong tay bản thân... Lẽ nào nó được sử dụng cho nơi này?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Duncan, rồi anh hạ quyết tâm, từ từ đưa chiếc chìa khóa đến gần lỗ khóa sau gáy con rối đang ngủ say và cẩn thận cắm vào.
Một tiếng tách nhẹ vang lên, chiếc chìa khóa thuận lợi bấu vào một thứ gì đó, tiếp đó, nó bắt đầu tự xoay tròn như trước.
Những cảm giác quen thuộc ngay lập tức ập đến từ mọi hướng, ánh sáng và bóng tối luận phiên, định hình lại cơ quan cảm giác, không trọng lượng, sau đó lại là cảm giác chân đạp đất thực tế - Gần như trong chớp mắt, môi trường xung quanh Duncan đã biến thành phòng ngủ của thuyền trưởng quen thuộc của anh trên Thất Hương Hào.
Tấm lưng trắng nõn mịn màng hiện ra trước mắt, Alice vẫn ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn chờ thuyền trưởng lên dây cót cho mình.
Duncan có chút sững sờ, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt mấy giây mới phản ứng lại, sau đó trong đầu hiện lên một ý nghĩ kỳ quái —
"Lưng tốt như vậy, không rút mấy bình giác thật đáng tiếc..."
Alice nghe thấy phía sau có tiếng lẩm bẩm, vừa nắm chặt quần áo vừa cẩn thận quay đầu lại: "Hả? Thuyền trưởng, ngài nói cái gì vậy?"
“Không, không có gì,” Duncan lập tức tỉnh hồn lại, vội vàng ho khan hai tiếng che đậy sự xấu hổ lúc này, sau đó lấy chìa khóa ra khỏi lỗ khóa: “Kết thúc rồi, cô không khó chịu ở đâu chứ?”
“Hả?” Alice rõ ràng sửng sốt, sau đó vừa mò mẫm khóa kéo sau lưng vừa kinh ngạc quay đầu lại: “Không phải vừa mới bắt đầu sao?
Duncan nghe vậy, động tác cất chìa khóa hơi dừng lại.
Anh đã ở trong "Dinh thự Alice" lâu như vậy... thế giới hiện thực chỉ trôi qua trong chốc lát thôi sao?