Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 51 - Chương: 51

Chương: 51

Thế giới này đã trải qua những thay đổi lịch sử đáng kinh ngạc, với "Đại hủy diệt" là một nút, toàn bộ thế giới thậm chí cả các quy luật cơ bản đều nghênh đón một lần biến động long trời lở đất, đến mức Thời đại biển sâu sau Đại hủy diệt và Kỷ nguyên trật tự trước Đại hủy diệt gần như có thể coi là hai "thế giới" hoàn toàn khác nhau.

Nhưng ngay cả như vậy, vẫn có những người kiên trì chỉnh lý các tư liệu lịch sử được truyền lại đến nay kể từ sau Đại hủy diệt, đồng thời cố gắng chỉnh lý diện mạo thực sự của lịch sử từ các kho lưu trữ bị chia cắt và thậm chí mâu thuẫn lẫn nhau của các thành bang.

Thật không may, có lẽ vì sự truyền lại đã bị cắt bỏ quá triệt để, hoặc vì những mâu thuẫn trong ghi chép của các thành bang quá lẫn lộn, đến nay người ta vẫn chưa tìm thấy một bản ghi chép lịch sử tương đối đầy đủ và đáng tin cậy hơn trước Đại hủy diệt.

Không người nào biết thế giới của Kỷ nguyên trật tự đến cùng trông như thế nào.

Nhưng may mắn thay, thế giới kể từ Vương quốc Crete cổ đại có để lại truyền thừa lịch sử tương đối rõ ràng – Mặc dù các thành bang trên biển vô ngần thịnh suy lên xuống, phân phân hợp hợp, nhưng ít nhất bản thân sự tiếp diễn của nền văn mình chưa bao giờ đoạn tuyệt; ký ức về vương quốc cổ đại hoặc được lưu lại trong sách, hoặc được khắc trên tảng đá, hoặc được truyền từ đời này sang đời khác trong gia tộc và tổ chức đoàn thể cổ xưa và bí mật, sẽ luôn có rất nhiều thất lạc, cũng sẽ có bảo tồn mạch lạc.

Mà các học giả cho rằng, hơn một nửa công lao cho sự kế thừa nền văn minh của Thời đại biển sâu có thể tiếp tục cho đến nay dưới những điều kiện cực kỳ bất lợi nên quy cho kỳ tích đã chiếu sáng thế giới:

Dị tượng 001, mặt trời.

Đây là dị tượng có ảnh hưởng và uy năng lớn nhất mà con người biết đến hiện tại - Trên thực tế, do kích thước của nó quả thực quá lớn, sự tồn tại của nó lại "dĩ nhiên" như vậy, rất nhiều học giả đều đang tranh luận về liệu bản thân mặt trời đến tột cùng là dị tượng hay hiện tượng tự nhiên; nhưng nhóm những người ghi chép lúc ban đầu sau sự sụp đổ của Vương quốc Crete cổ đại, tức là những người sống sót của vương quốc cổ đại gọi nó là Dị tượng 001. Con số cổ xưa này cũng cứ thế truyền xuống, hơn nữa đến nay chưa từng thay đổi.

Rõ ràng, không phải dị tượng nào cũng là vật kinh khủng và có hại, Dị tượng 001 mang tới an toàn một nửa thời gian cho thế giới này, ban ngày mặt trời chiếu rọi xuống, ô nhiễm đến từ tầng sâu của thế giới gần như đều sẽ bị áp chế cả xuống mặt biển, mà chính vì có sự tồn tại ổn định của ban ngày như vậy, nền văn minh của các thành bang mới có thể phát triển cho đến nay.

Và theo tư liệu vương quốc Crete cổ đại để lại cho thấy, sau khi Thời đại biển sâu mở ra, trước khi Dị tượng 001 xuất hiện, trong thời gian một thế kỷ dài đằng đẵng, cả thế giới đều bị màn đêm bao phủ - huy quang sáng thế của thế giới lạnh lẽo và ảm đạm đã chiếu rọi biển cả vô biên một trăm năm.

Đó là lý do tại sao người dân của Vương quốc Cổ đại gọi đất nước của họ là "Đêm vĩnh hằng", thậm chí còn dùng cách gọi này cho thời đại mà họ đang sống.

Duncan đứng bên khung cửa sổ hẹp, nhìn thế giới dưới ánh mặt trời chiếu rọi như có điều suy tư.

Thế giới trước Đại hủy diệt... rốt cuộc có dáng dấp ra sao?

Trước đêm vĩnh hằng trăm năm đáng sợ buông xuống, thế giới này từng có mặt trời chiếu rọi vạn vật sao?

Thiết nghĩ là có, bởi vì bất kể các ghi chép thượng cổ của các thành bang có bao nhiêu lỗ hổng và mâu thuẫn, trong đó vẫn có một điểm chung: Kỷ nguyên trật tự là thời đại tươi sáng, an toàn và thịnh vượng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, thời đại thịnh vượng và tươi sáng đó đã qua đi, giờ đây biển cả vô biên được chiếu sáng bởi Dị tượng 001, người đời đều biết điều này, đồng thời biết ơn ban ngày được Dị tượng 001 mang lại.

Vì vậy, trong bối cảnh thời đại như vậy, đám tín đồ tà giáo sùng bái "mặt trời thật" viễn cổ, thậm chí vì đó mà tấn công mặt trời trên bầu trời hiện nay, đồng thời gọi nó là "mặt trời giả" mới tỏ ra cực kỳ cố chấp và biến chất, khiến người đười không dung thứ.

Bọn họ không chỉ tấn công mặt trời trên bầu trời, thứ bọn họ tấn công là sự cậy vào mà nền văn minh nhân loại đã đấu tranh để tồn tại trong Thời đại biển sâu cho đến tận nay.

Nhưng Duncan lại biết, mặt trời mà đám tín đồ tà giáo đó sùng bái... rất có thể là dáng dấp thực sự của mặt trời từng tồn tại trước Đại hủy diệt.

Từ một góc độ nào đó, đám tín đồ tà giáo đó đã nắm giữ một phần lịch sử thực – đáng tiếc là, lịch sử thực đó đã trở thành căn nguyên khiến bọn họ biến chất trong thời đại này.

Duncan không nghĩ rằng ý nguyện to lớn của đám tín đồ tà giáo đó có thể thành hiện thực cũng như không nghĩ rằng bọn họ thực sự có thể dựa vào hiến tế người sống sẽ tạo ra một hằng tinh phản ứng nhiệt hạch bùng cháy hừng hực; tình hình xoắn của thế giới này vượt xa tưởng tượng, Thời đại biển sâu phơi bày ra dáng dấp này, tuyệt nhiên không chỉ sự mất đi của hằng tinh có thể giải thích được.

Bầu trời đêm ở đây, thậm chí không có lấy một vì sao.

Duncan trở về phòng, đóng cửa lại, ngoắc ngoắc tay về phía chiếc tủ bên cạnh, gọi Aye đang mài mỏ trên đó tới.

Chim bồ câu đáp xuống vai anh, nghiêng đầu: "Ai đang gọi hạm đội?"

Duncan phớt lờ con chim, bước đến mép giường, tìm huy hiệu mặt trời mà mình đã giấu kỹ trong góc giường trước đó, sau đó anh suy nghĩ một chút, lại đi đến trước tủ, mở cửa ra tìm ngăn kéo cất giữ rượu mạnh và lấy hai chai ra khỏi đó.

Trên chai rượu dường như có dán thứ gì đó, Duncan tò mò xoay thân chai và thấy đó là một tờ giấy nhỏ, bên trên là chữ viết tay của Nina: "Uống rượu ít thôi."

Tờ giấy dường như đã được dán lên rất lâu từ trước.

Trên mỗi chai rượu đều dán một tờ, mà mỗi tờ đều chưa từng có tác dụng.

Duncan mỉm cười, đóng ngăn kéo và tủ lại, trở lại giường với hai chai rượu và huy hiệu mặt trời, rồi lại chọc chọc Aye, bảo nó xem thứ mình đang cầm.

"Nếu có thể, hãy thử mang chúng đến Thất Hương Hào."

Con chim bồ câu lập tức vỗ cánh và cất giọng đắc ý: "Kính gửi, SF Express cung cấp dịch vụ vận chuyển miễn phí!"

Duncan gật đầu, nằm xuống một tư thế thoải mái, bắt đầu chuẩn bị cho chuyến xuyên toa.

Anh đã rời Thất Hương Hào quá lâu, tuy con tàu sẽ không xảy ra sự cố gì dù mình không trông chừng nó, nhưng thuyền trưởng như anh cũng không thể nhốt mình mãi trong phòng được.

Buổi chiều Nina phải đi học, sau buổi học còn có những chuyện khác, làm xong sẽ rất muộn, Duncan đã bàn với cô, bảo cô hôm nay nên ở lại ký túc xá của trường một đêm, chiều mai tan học lại về.

Mà trong thời gian này, Duncan vừa khéo đang nghiên cứu vấn đề chi tiết về việc xuyên toa qua lại trong Linh giới, đồng thời theo ý nghĩ trước đó của bản thân, kiểm tra xem có thể điều khiển đồng thời hoạt động thể chất của cả hai bên trong trường hợp không cắt đứt hoàn toàn linh hồn phóng chiếu hay không.

Dựa trên nhận thức về Thất Hương Hào khi bản thân "ở bên này", điều này hẳn có thể thực hiện được.

Khi chiếm hữu thân xác "tươi " này, mối liên lạc giữa bản thân và bản thể của Thất Hương Hào rõ ràng mãnh liệt và ổn định hơn đáng kể, điều này mang lại cho anh sự tự tin và cảm hứng.

Những toan tính trong lòng từ từ lắng xuống, Duncan nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngọn lửa u lục bùng cháy trên vai anh, trong tiếng nổ tanh tách, con chim bồ câu Aye trong nháy mắt hóa thành hình thái của một con chim vong linh, chiếc la bàn bằng trước ngực nó cũng mở ra “tách” một tiếng.

Bóng tối vô biên vô tận, đường nét phát sáng, tinh quang lóe sáng — cảm giác quen thuộc tràn ngập như thủy triều, mà quỹ tích trở về Thất Hương Hào là "tuyến đường" sáng nhất trong bóng tối này.

Ý thức của Duncan nhanh chóng xuyên toa theo tuyến đường này, trong chớp mắt liền cảm giác được ý thức chính của bản thân đã tỉnh lại trong phòng ngủ của thuyền trưởng của Thất Hương Hào.

Nhưng trước khi hoàn toàn thoát khỏi không gian tối tăm đó, anh nhờ vào sự điều khiển ngọn lửa linh thể và linh hồn của bản thân tiến hành cưỡng chế "phanh xe", thử giữ mối liên hệ giữa bản thân với "tiệm đồ cổ"...

Thất Hương Hào, trong phòng ngủ của thuyền trưởng, Duncan từ từ mở mắt ra.

Anh cúi xuống nhìn hai tay mình, rồi lại nhìn quanh bốn phía, chỗ nhìn thấy là đồ đạc quen thuộc, thứ nghe thấy là tiếng sóng biển quen thuộc.

Anh từ trên ghế chậm rãi đứng dậy, nhưng trong sâu thẳm ý thức của anh, lại có xúc cảm của một thân thể khác truyền tới rõ rệt!

Trên mặt Duncan từ từ hiện một nụ cười, sau đó theo sự hiểu biết của bản thân, anh bắt đầu thử cảm nhận và điều khiển cơ thể khác của mình trong tiệm đồ cổ thông qua chút liên hệ xa xôi đó.

Anh thử qua vài lần.

Ở thành bang Phổ Lan Đức, trên tầng hai của Tiệm đồ cổ Duncan, "chủ tiệm đồ cổ" đang nằm yên lặng trên giường đột nhiên mở mắt ra!

Một giây tiếp theo, thân thể nằm trên giường chuyển động đầu từng chút một trong nét mặt cứng đờ, quan sát quanh phòng như cương thi, tiếp đó lại chậm rãi di động tay chân, giống như đang gắng gượng điều khiển một cỗ máy gỉ sét, làm cho tay chân mình bắt đầu hoạt động.

Cảnh tượng này nếu bị người ngoài nhìn thấy, e rằng sẽ sợ hãi mà lập tức đi tìm quan trị an gần đó báo cáo, nói rằng ở đây có người bị tà linh bám vào người.

Nhìn ở góc độ khác, hình như báo cáo như vậy cũng không có gì sai?

Duncan trong phòng thuyền trưởng của Thất Hương Hào vừa vận hành những ý niệm ly kỳ cổ quái này trong đầu, vừa dùng một loại "góc nhìn tầm xa" để điều khiển thân thể đó bắt đầu hoạt động từ từ.

Điều này thật khó, dưới tình huống ý thức không nằm trong thân thể chỉ dựa vào một số liên lạc tầm xa để điều khiển hoạt động của cơ thể, điều này còn khó hơn cả việc một người mới tập điều khiển một con rối dây hai mươi tám khớp.

Nhưng sau nhiều lần thử nghiệm, anh vẫn thành công điều khiển được thân thể ở thành bang Phổ Lan Đức ngồi dậy khỏi giường!

Trong giây tiếp theo, hình ảnh phương xa truyền tới trong đầu anh đột nhiên là một trận trời đất quay cuồng.

Thân thể đó ngã xuống sàn...

Duncan thở dài: "Được rồi, có vẻ như mình phải luyện tập trong một thời gian khá dài."

Bình Luận (0)
Comment