Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 52 - Chương: 52

Chương: 52

Một ý chí, đồng thời chú ý đến hai góc nhìn, điều khiển hai thân thể, làm những chuyện hoàn toàn khác nhau, đây là một trải nghiệm khá mới lạ đối với Duncan.

Cũng là một thử thách cực kỳ khó khăn.

Anh cho rằng bản thân bây giờ hẳn đã không thể tính là một người bình thường, nhưng cho dù như vậy, muốn nhất tâm nhị dụng điều khiển hai thân xác không chút gánh nặng cũng không đơn giản; anh cố gắng làm quen với cảm giác nhất tâm nhị dụng này, sau cùng chật vật cả buổi cũng chỉ miễn cưỡng điều khiển thân thể trong tiệm đồ cổ này bò trở lại giường, tiếp tục nằm cứng đơ.

*Nhất tâm nhị dụng: một linh hồn hai suy nghĩ hoặc một suy nghĩ hai luồng cảm nhận.

Nhưng căn cứ theo những phản hồi truyền tới từ sâu trong ý thức để phán đoán, anh cho là sớm muộn gì mình cũng có thể thành thạo loại kỹ năng nhất tâm nhị dụng này - chỉ là cần một thời gian rất dài để làm quen và tập luyện.

Sau khi bố trí ổn thỏa thân thể trong tiệm đồ cổ, đồng thời để lại một chút sự chú ý ở đó, Duncan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện khẩn yếu nhất là đảm bảo chắc chắn kết nối với "thân thể tầm xa" càng sớm càng tốt sau khi kết thúc chuyến du hành Linh giới. Điều này liên quan trực tiếp đến việc liệu điểm đặt chân mà bản thân vất vả lắm mới tìm được ở thế giới văn minh có được sử dụng lâu dài hay không. Mà sau khi chuyện này được giải quyết, tâm trạng anh thoải mái hơn không ít, cũng sẽ có tinh lực để quan tâm đến những thứ khác.

Đúng lúc này, một loạt tiếng vỗ cánh từ bên cạnh truyền tới, chim bồ câu Aye chạy nhanh nhẹn đến trước mặt Duncan. Con chim ưỡn ngực, trong ánh mắt và giọng nói tràn đầy vẻ tự hào: “Truyền tống thành công!”

Ánh mắt Duncan vượt qua con chim bồ câu và đáp xuống chiếc bàn phía sau nó.

Một huy hiệu mặt trời màu vàng nhạt cùng hai chai rượu mạnh, lúc này đang được đặt yên lặng ở đó.

Trên khuôn mặt Duncan từ từ hiện ra nụ cười, ngay sau đó nụ cười càng rạng rỡ hơn.

Khả thi! Bảo con chim bồ câu này mang theo "hàng hóa" trong quá trình du hành Linh giới là khả thi! Hơn nữa không giới hạn ở vật phẩm siêu phàm, cả những vật phẩm bình thường cũng có thể truyền tống qua!

Mang theo nụ cười hài lòng, anh đứng dậy cầm lấy mấy thứ vật phẩm trên bàn. Đầu tiên, anh kiểm tra một chút tình trạng của huy hiệu mặt trời, xác nhận trong vật phẩm siêu phàm này vẫn còn lực lượng nhàn nhạt lưu chuyển. Đó là uy năng sau khi đã bị anh dùng ngọn lửa linh thể chiếm lấy và cải tạo hoàn toàn. Sau đó, anh lại cầm một chai rượu trong đó lên, mở nắp ra đặt trước mũi. Mùi rượu nồng nặc lập tức ập đến.

Duncan cúi xuống liếc nhìn Aye đã bắt đầu vểnh mặt đi lại trên bàn.

Hiệu quả cao, chất lượng đảm bảo, mà còn vận chuyển miễn phí - Anh bắt đầu thích con chim bồ câu thần bí lảm nhảm này.

Con chim bồ câu cũng lập tức chú ý đến tầm mắt của "chủ nhân". Nó lập tức chạy lon ton đến bên cạnh Duncan, dùng mỏ mổ vào mặt bàn và hét lên: "Làm chút khoai tây chiên! Làm chút khoai tây chiên!"

"Trên tàu tạm thời không có khoai tây chiên, nhưng ta nghĩ điều này sẽ sớm không thành vấn đề," Duncan vui vẻ tóm lấy con chim bồ câu và giữ trong tay, đôi mắt to nhìn đôi mắt hạt đậu xanh của đối phương: "Chỉ là không biết hạn mức tối đa mỗi lần ngươi truyền tống vật chất là bao nhiêu. Phải chăng giới hạn nằm ở vật chết, phải chăng sẽ xuất hiện tình huống 'mất gói'... Điều này còn phải kiểm tra thêm một vài lần..."

Chim bồ câu suy nghĩ một chút, ngước cổ lên: "Mất gói? Aidza, trang bìa không thấy nữa rồi..."

"... Đúng, đó chính là điều ta sợ, tên của ngươi luôn khiến ta cảm thấy không đáng tin cậy." Suy nghĩ của Duncan không thể không phân tâm một lúc, chuyện con chim bồ câu thành công truyền tống càng nhiều thứ đến Thất Hương Hào khiến anh rất hào hứng, điều này khiến anh nghĩ đến càng nhiều thử nghiệm khả thi hơn, mà không chỉ giới hạn trong việc vận chuyển tiếp tế cho con tàu, tuy nhiên chỉ số IQ thất thường và logic tiếp xúc kém của con chim luôn khiến anh không dám yên lòng, suy đi nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy phải thêm một vài lần thử nghiệm nữa để thực sự thiết lập một "đường tiếp tế" giữa Thất Hương Hào và đất liền.

Trong lòng tạm thời có kế hoạch cho bước tiếp, Duncan lúc này mới đứng dậy khỏi ghế và đi về phía cánh cửa dẫn đến phòng hải đồ, nhưng chỉ dừng lại sau khi mới bước được hai bước.

Anh hoạt động tại chỗ các khớp trên cơ thể một chút, rồi lại duỗi duỗi chân và cảm nhận xúc cảm truyền tới từ các chi.

Linh hoạt, có lực, không hề có một chút cảm giác mệt mỏi hay chậm chạp, như thể anh mới chỉ ngồi vào bàn một lúc vậy.

Song anh vô cùng hiểu rõ, bản thân "rời khỏi" Thất Hương Hào đã hơn một ngày, khi du hành Linh giới, thân thể của anh vẫn ở trong phòng ngủ của thuyền trưởng và giữ nguyên tư thế ngồi tại bàn.

Duncan cẩn thận cảm nhận gân cốt tứ chi, thông qua sự hiểu rõ chính xác về tình trạng sức khỏe của bản thân, anh gần như có thể chắc chắn rằng cơ thể này hoàn toàn duy trì trạng thái thời khắc du hành Linh giới; thật giống như… khoảnh khắc ý thức rời đi, cơ thể này đã lập tức rơi vào một loại "tĩnh trệ" nào đó vậy.

Đây cũng là lực lượng đặc biệt của "Thuyền trưởng Duncan"? Hay là nói... bởi vì bản chất hiện tại của bản thân thực ra là nửa người nửa ma, nên sẽ không biết mệt mỏi như một hồn ma?

Anh tò mò suy nghĩ tìm tòi, nhưng lại không có chút manh mối.

Anh đã bắt đầu hiểu được lịch sử của thế giới này, hiểu được sự hưng suy của các thành bang văn minh, nhưng đến cả những bí mật trên người mình đều không thể giải được.

Nhưng bất kể thế nào, đây dường như không phải là một chuyện xấu, cơ thể này không cần phải “bảo dưỡng” quá nhiều, điều đó có nghĩa là anh có thể yên tâm tập trung một phần tinh thần và thể lực vào các phương diện khác.

Duncan là một người rất lạc quan, hay nói cách khác, anh rất giỏi trong việc gác lại những câu đố tạm thời chưa giải được, sau khi trong lòng suy nghĩ thông suốt, anh bước đến đẩy cánh cửa dẫn vào phòng hải đồ.

Thuyền trưởng Duncan đã trở lại.

Cánh cửa gỗ sồi phát ra tiếng cót két, phá vỡ sự yên lặng trong phòng hải đồ, giây tiếp theo, Đầu Sơn Dương gỗ trên mép bàn hàng hải đột nhiên phát ra âm thanh răng rắc, khối gỗ nhanh chóng quay đầu về hướng phát ra âm thanh, dưới ánh nhìn soi mói trống rỗng, nó chậm rãi mở miệng: "Tên họ?"

"Duncan Abnomar," Duncan liếc nhìn Đầu Sơn Dương: "Ta đã trở lại."

"A! Thuyền trưởng Duncan vĩ đại đã trở lại Thất Hương Hào trung thành của mình! Xin lỗi Thuyền trưởng, cuộc dạo chơi trong Linh giới lần này của ngài khá dài, tôi cần phải xác nhận lại lần nữa... Đây dù sao cũng là quy tắc do ngài đặt ra. Ngài cảm thấy thế nào? Tâm trạng ra sao? Sức khỏe thế nào? Thu hoạch được gì trong chuyến du hành Linh giới dài đằng đẵng lần này? Đã tìm được thứ gì thú vị rồi? Ngài có muốn chia sẻ một chút về hành trình lần này với đại phó kiêm, phần sau tỉnh lược, trung thành của ngài không? Ngài có để ý thấy vừa rồi tôi đã sử dụng cách 'tỉnh lược phần sau' không? Tiểu thư Alice nói, như vậy có thể làm cho lời nói rút gọn hơn một chút, ngài có thể khá thích cách rút gọn như thế này..."

“Im đi, chút từ ngữ rút gọn của ngươi đều được bù lại bằng những lời nói dư thừa phía sau,” Duncan liếc nhìn gã om sòm này: “Thời gian ta rời khỏi, trên tàu có xảy ra chuyện gì không?”

"A, sự nghiêm nghị và dí dỏm của Thuyền trưởng Duncan vẫn như mọi khi, ngài giáo huấn rất phải - mọi thứ trên tàu diễn ra bình thường, phần trước tỉnh lược trung thành của ngài đã hoàn thành nhiệm vụ cầm lái mà ngài đã giao phó một cách hoàn hảo. Ngoài ra tiểu thư Alice đã từng đến đây hai lần, nhưng cả hai đều không phải chuyện to tát gì, một lần đánh nhau với dây thừng, một lần đánh nhau với dây neo..."

Duncan vốn đang định xuyên qua phòng hải đồ để kiểm tra tình hình trên boong tàu thì nghe thấy lời nói của Đầu Sơn Dương, anh nhất thời dừng lại, mặt đầy dấu chấm hỏi: "Tại sao nàng ta lại đánh nhau với dây thừng và dây neo?"

Trong thời gian du hành Linh giới, anh có thể cảm nhận được tình hình trên Thất Hương Hào, nhưng cũng không có tinh thần và thể lực để quan tâm đến quá nhiều, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được Alice đi tới đi lui "thăm dò" trên tàu... Vậy làm sao nhân lúc mình không có ở đây cô ấy còn sôi nổi như vậy chứ?

"Ò, thực ra tiểu thư Alice cũng rất tốt bụng," Đầu Sơn Dương lập tức trả lời, "Cô ấy cảm thấy trên tàu không có chuyện gì làm rất không hay, liền muốn tìm gì đó để làm, thế là cô ấy liền đi chỉnh lý lại dây và bảo dưỡng bàn tời -- nhưng tôi quên nói với cô ấy là dây thừng sợ nhột, dây neo thì cần nghỉ trưa..."

Duncan: "..."

“Thuyền trưởng, ngài giận rồi sao?” Sự im lặng đột ngột của Duncan khiến Đầu Sơn Dương nhất thời căng thẳng, nó lắc lư đầu gỗ của mình: “Thực ra cũng không hẳn là chuyện lớn gì, vả lại, một thành viên mới của một con tàu luôn cần được cọ sát một chút mới có thể hòa nhập với các thủy thủ cũ - Bây giờ họ đã tiến vào giai đoạn 'đánh', điều này cho thấy độ tiến triển trong việc hòa nhập vào tập thể của tiểu thư Alice rất nhanh. Trên thực tế, cô ấy khá được hoan nghênh trên tàu, phần lớn trên Thất Hương Hào...”

Lời nói của Đầu Sơn Dương vừa nói ra được phân nửa, thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài boong tàu truyền tới, ngay sau đó cánh cửa phòng thuyền trưởng bị kéo mở, Alice vội vội vàng vàng xông vào: "Đầu Sơn Dương tiên sinh, tại sao những viên đạn đại bác trong kho đạn dược cứ lăn qua lộn lại không để ta..."

Duncan im lặng liếc nhìn Alice.

Alice cũng phát hiện thấy Duncan đang đứng bên cạnh bàn hàng hải, cả người cứng đờ và lúng túng nhìn anh.

“Được rồi, đây là lần thứ ba,” Đầu Sơn Dương trên bàn hàng hải phát ra tiếng than vãn: “Lần này cô ấy đang đánh nhau với đạn đại bác… Tôi thừa nhận rằng quá trình cọ sát trên tàu của tiểu thư Alice có thể là có chút chút quá mức sôi nổi...”

Alice rụt cổ lại (có thể là đang củng cố các khớp), lo lắng nhìn Duncan đang có biểu cảm đờ đẫn: "Thuyền trưởng, ngài đã trở lại rồi à..."

"Ừm," Duncan gật đầu, vẻ mặt hờ hững: "Xem chừng lúc ta không có ở đây cô đã rất vui vẻ trên tàu?"

Alice: "..."

Bình Luận (0)
Comment