Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 520 - Chương: 520

Chương: 520

Phản ứng tư duy của kẻ xâm nhập đã biến mất, nhưng không phải vì bị mình loại bỏ, mà không biết dùng cách gì đã thoát khỏi "tòa nhà" được hình thành bởi giấc mơ méo mó này.

Hải Đế cau mày, cảm nhận thông tin mà phân thân nhân cách mình thả ra không ngừng truyền về, đồng thời quét mắt qua "phòng bệnh" trước mắt.

Theo phản ứng tư duy của kẻ xâm nhập biến mất, phòng bệnh cũng nhanh chóng khôi phục lại hình dáng ban đầu, những cảnh tượng khủng bố quái dị do ô nhiễm gây ra kia đã dần rút đi, những bức tường trông như máu thịt khô héo lại biến thành những bức tường trắng sạch sẽ trong cơ sở y tế, mặt đất nứt nẻ khô cằn cũng biến trở về trạng thái sàn nhà, mà bên ngoài phòng bệnh, bầu không khí âm u quỷ dị bao trùm toàn bộ cơ sở cũng đang nhanh chóng tiêu tán.

Nhưng Hải Đế không hề thả lỏng chân mày mà ngược lại càng lúc càng cảnh giác hơn với những thay đổi kỳ lạ vào lúc này.

Bởi vì điều này không bình thường: Giấc mơ bị ăn mòn và bóp méo là một cấu trúc khép kín, ý thức của kẻ xâm nhập ở đây là phe tấn công giấc mơ, nhưng cũng là một phần bị giấc mơ ảnh hưởng, nếu muốn cưỡng ép thoát khỏi giấc mơ, nhất định sẽ đưa tới "động tĩnh" rất lớn, tất nhiên, một "chuyên gia giấc mơ" đủ mạnh có thể áp chế loại động tĩnh này ở mức độ rất rất nhỏ, nhưng kẻ xâm nhập đó... không mạnh như vậy.

Hải Đế biết năng lực của mình. Bản thân là một "sinh viên ưu tú" từng theo học tại Học viện Chân Lý, đồng thời lại được cha chỉ bảo tường tận từ nhỏ, nên nàng ta luôn tự tin ở lĩnh vực giấc mơ. Nàng ta không tin “kẻ xâm nhập” đó có thể thoát khỏi cơn ác mộng vặn vẹo này dưới tình huống hoàn toàn không bị mình phát giác — Đối phương nhất định đã nấp đi, hoặc ẩn nấp trong một lỗ hổng nhận thức nào đó thông qua cách thức nào đó.

Nàng ta do dự một chút, chậm rãi đi về phía giường bệnh giữa phòng.

Thiếu nữ Tinh linh xa lạ kia vẫn nằm yên bình trên giường bệnh, chân mày nhíu chặt, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Trên lý thuyết, thiếu nữ này chính là cốt lõi của giấc mơ này, sự mắc kẹt của nàng ta đã khiến "cơ sở y tế" méo mó này xuất hiện trong giấc mơ của nàng ta. Nhưng trong tình huống bình thường, lúc này nàng ta nên tỉnh rồi.

Bởi vì lực lượng của kẻ xâm nhập đã rời đi — Bất luận tên tín đồ tà giáo đó đã ẩn nấp hay thật sự bỏ chạy rồi, ô nhiễm hắn để lại nơi này rõ ràng đều đã biến mất. Mà sau khi ô nhiễm biến mất, người bị mắc kẹt lập tức tỉnh dậy khỏi giấc mơ thì mới hợp lý.

Bởi vì trong hầu hết các trường hợp, con người có thể làm được vô số chuyện ly kỳ cổ quái trong giấc mơ của mình, nhưng duy chỉ có một chyện không làm được - tiếp tục ngủ trong giấc mơ.

Cho dù là giấc mơ lồng trong giấc mơ lồng nhau từng lớp, ý thức con người ở lớp cuối cùng của giấc mơ nhất định cũng đang “hoạt động”.

Hải Đế tiến lên kiểm tra trạng thái của thiếu nữ Tinh linh, sau đó nàng ta chần chừ, vươn tay đỡ đối phương ngồi dậy, sau đó dùng sức đẩy nàng ta xuống giường.

Hoàn toàn không có hiệu quả, “bệnh nhân” của nàng ta vẫn là kẻ ngủ say.

"Phản ứng rơi không có hiệu quả..." Trong nét mặt nghiêm túc của Hải Đế mang vẻ suy tính, nàng ta tự lẩm bẩm một mình: "Lẽ nào nơi này vẫn không phải là mộng cảnh cuối cùng của cô ấy? Mà là 'tầng trung gian' của mộng trong mộng sao? Cũng không đúng... cho dù là tầng trung gian, 'phản ứng rơi' cũng có thể đánh thức mà..."

Nàng ta lẩm bẩm, sau đó đột nhiên dừng lại, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.

Trong cơ sở y tế vang lên tiếng bước chân vội vã, Hải Đế chạy nhanh trong hành lang dài thăm thẳm. Dọc theo đường đi, nàng ta nhìn thấy từng phân thân nhân cách mà mình đã giải phóng ra trước đó — Những "Hải Đế" tay cầm cây côn vàng vẫn đang quanh quẩn tìm kiếm khắp nơi trong cơ sở, hoặc kiểm tra hành lang, hoặc kiểm tra cầu thang, hoặc kiểm tra những căn phòng trống với bầu không khí quỷ dị có cửa khép hờ, trông có vẻ bận rộn.

Hải Đế chạy qua giữa những phân thân nhân cách này, mỗi khi lướt qua một người, phân thân sẽ quay lại đuổi theo, nhanh chóng quay trở lại cơ thể của nàng ta. Phân thân nhân cách phân tán đến những nơi khác trong cơ sở cũng nhận được mệnh lệnh, lần lượt xuất hiện tại các ngã rẽ ở vùng phụ cận, từng người một quay trở về bản thể.

Trong cơ sở y tế đã không còn là cấu trúc mà nàng ta quen thuộc nữa, hình chiếu sai vị trí của giấc mơ đã dẫn đến bên trong tòa kiến trúc này xuất hiện hàng loạt hành lang, ngõ cụt và ngã rẽ rối loạn, một số cầu thang thậm chí còn lộn ngược và ngoằn ngoèo, nối liền với những căn phòng và sảnh phòng khách hoàn toàn không hợp lý từ cấu trúc không gian như một bức tranh trừu tượng hoang đường, trông quỷ dị vô cùng.

Tuy nhiên, một không gian hỗn loạn như vậy cũng chẳng là gì đối với một người thường xuyên tiếp xúc với những giấc mơ như Hải Đế. Nàng ta dễ dàng phân biệt ra được con đường chính xác, tránh né những ngõ cụt sẽ dẫn đến những vòng lặp vô hạn, cuối cùng đã thành công đi đến cuối con đường -

Một cánh cửa lặng lẽ sừng sững trước tầm mắt của nàng ta, trên cửa có viết hai chữ “lối ra”.

Hải Đế dừng lại, phân thân nhân cách cuối cùng từ phía sau chạy tới, nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể nàng ta. Nàng ta thở nhẹ một hơi rồi chậm rãi đi về phía cánh cửa.

Đó là lối ra của “cơ sở y tế”, về mặt lý thuyết, nó cũng là “ranh giới” của giấc mơ méo mó này.

Nàng ta đặt tay lên tay nắm cửa, nhịp tim từ từ bình ổn lại.

Ranh giới giấc mơ rất nguy hiểm, chúng đại diện cho "giới hạn nhận thức" của người mơ, với tư cách là "khách viếng thăm", tùy tiện vượt qua giới hạn nhận thức của người mơ có nghĩa là sẽ khiến ý thức của mình rơi vào một khu vực "không xác định" rộng lớn. Trong khu vực hỗn loạn không còn nằm dưới sự kiểm soát của người mơ và bị chi phối bởi tiềm thức này, những kẻ xâm nhập không được hoan nghênh sẽ gặp phải nhiều mối nguy hiểm khác nhau, thậm chí... sẽ gặp phải những thứ đáng sợ ẩn núp trong Linh giới, lang thang bên bờ vực của lý trí người phàm.

Hải Đế ngập ngừng — Tiếp tục tiến về phía trước không phù hợp với khuôn phép chữa trị.

Mặt dây chuyền thạch anh tím trước ngực đã không còn tỏa nhiệt. Thứ “hàng nhái hàng kém chất lượng” thực chất chỉ là một mảnh thủy tinh rẻ tiền này đã hoàn toàn nguội lạnh vào thời điểm hiện tại.

Cảm nhận sự mát lạnh từ mặt dây chuyền, Hải Đế hạ quyết tâm.

Đến tận bây giờ, mặt dây chuyền thần kỳ này đều chưa từng xảy ra vấn đề, cho nên nàng ta quyết định tin tưởng vào phản ứng của nó.

"Bước này xếp vào lớp chuyên nghiệp mà nói sẽ bị trừ mười lăm điểm..."

Tiểu thư bác sĩ tâm thần lẩm bẩm một câu, dùng sức đẩy cửa ra.

Bóng tối khổng lồ theo dự kiến và những cái bóng hỗn loạn đã không xuất hiện, cũng không nhìn thấy những vết nứt vực thẳm đáng sợ và những con quái vật trong Linh giới.

Hải Đế đứng ở ranh giới của giấc mơ này, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một khu rừng rậm... tươi tốt xuất hiện trong tầm nhìn của nàng ta.

Nơi đặp vào mắt, nhìn đâu cũng thấy những cây đại thụ cao chót vót chưa từng thấy, những tán cây khổng lồ cành lá xum xuê xếp tầng tầng lớp lớp chằng chịt trên bầu trời, che khuất cả bầu trời, rồi lại có vô số hoa cỏ bụi cây che phủ mặt đất, ở giữa còn có thể nhìn thấy rất nhiều bụi cây nhỏ cao thắp đan xen và thực vật dây leo dồi dào sức sống. Thỉnh thoảng lại có tiếng chim kêu không rõ tên giữa những cây đại thụ, nghe mới lạ mà lại... lạ lùng.

Mặt trời chiếu sáng khắp khu rừng rậm rạp này, sức sống tràn trề do nó mang lại là cảnh tượng mà Hải Đế từ nhỏ đến lớn đều sinh sống trong thành bang chưa từng thấy.

Nàng ta thậm chí không thể biết hết mọi thứ.

Nàng ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, tại sao sẽ có nhiều cây đại thụ mọc chen chúc nhau như vậy, tại sao trên mảnh đất quý giá mọc đầy cây lạ lại không thấy bóng người, tại sao bên tai không nghe thấy tiếng sóng biển, mũi cũng chỉ ngửi được mùi của cây cỏ và bùn đất.

Nàng ta rơi vào trạng thái hỗn loạn, đó là sự hỗn loạn kép từ giác quan đến nhận thức, dù là sinh viên xuất sắc nhất của Học viện Chân Lý với học bổng toàn phần, trong chốc lát nàng ta cũng bàng hoàng đến gần như quên mất mình đang ở nơi nào, phải làm chuyện gì.

Nhưng may mắn thay, tố chất nghề nghiệp nhiều năm dày công bồi dưỡng cộng thêm kỹ năng tự kiểm soát tinh thần mạnh mẽ đã giúp nàng ta tỉnh táo lại sau vài giây ngỡ ngàng ngắn ngủi. Nàng ta chợt hít một hơi thật sâu, buộc mình trở lại trạng thái có thể bình tĩnh suy nghĩ.

Sau đó, nàng ta quay đầu nhìn lại hướng mà mình đã đến.

"Cơ sở y tế" ở ngay phía sau mình, bao quanh bởi một mảng đại thụ cùng vô số dây leo chằng chịt, trên tường bao phủ thực vật không biết tên, công trình kiến trúc nhân tạo cứ thế đột nhiên xuất hiện trong rừng cây rậm tạp, hiện ra hoàn toàn xa lạ.

Nhưng Hải Đế đã nhanh chóng đưa ra một số phán đoán từ cảnh tượng không tương thích này —

"Phạm vi của giấc mơ thực sự nên được giới hạn ở bên trong cơ sở y tế này. Nơi cổ quái bên ngoài cánh cửa này không phải là cấu trúc của giấc mơ tương ứng... mà là một 'khu vực ý thức ngoại vi' biến dị nào đó?

"Không thể thấy bất kỳ yếu tố nào liên quan đến thành bang Phổ Lan Đức, toàn bộ đều là thực vật không quen biết... Đây là cảnh tượng nằm trong tiềm thức của Tinh linh này? Nhưng cho dù là thành bang Tinh linh như Lightwind Harbor hay Moco thì cũng không có cây cối kích thước này...

"Hay là... bên ngoài mới là 'tầng mộng cuối cùng' thật sự? Thế thì kích thước này cũng quá lớn rồi, hơn nữa còn có nhiều chi tiết như vậy... não của nàng ta lẽ ra đã bị đốt cháy rồi mới phải..."

Hải Đế lẩm bẩm nghi ngờ, sau đó sờ sờ bên người, lấy ra một quả bóng len có màu sắc rực rỡ.

Nàng ta dùng ngón tay nắm chặt đầu sợi quả bóng len, ra sức ném quả bóng đi thật xa.

Cuộn len màu sắc rực rỡ lăn trên mặt đất, nảy tưng tưng và lan rộng giữa dây leo và đất đá ẩm ướt.

Hải Đế chăm chú quan sát mỗi khoảnh khắc cuộn len lăn đi, xác nhận các đường rơi trên mặt đất có chỗ mờ nhạt hay khác thường không.

Nếu có, chứng tỏ nơi có vẻ “chi tiết phong phú” này đang ẩn chứa những “lỗ hổng nhận thức”, nàng ta phải cẩn thận tránh những lỗ hổng đó, kẻo rơi vào ác mộng.

Cuộn len lăn trơn tru đến một nơi rất xa mà không có bất kỳ sự khác thường nào ở giữa.

Hải Đế thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bước ra bước đầu tiên về phía "nơi cổ quái" trải đầy thực vật này dọc theo con đường gần đúng do cuộn len lăn qua.

Nàng ta đã tạm thời cất khẩu súng lục ổ quay đi, chỉ dùng tay trái nắm chặt "cây côn vàng" dùng để phòng thân.

Ở "khu vực bên rìa" nơi không rõ tình hình này, tốt nhất không nên sử dụng những thứ gây ra động tĩnh quá lớn đó - Mặc dù cây cối tươi tốt ở đây trông rất bắt mắt, nhưng trong sự yên tĩnh của môi trường xung quanh đây, nói không chừng đang ẩn giấu thứ gì đó.

Nàng ta phải cẩn thận để không đánh thức "sự tồn tại" đang ngủ yên ở ranh giới của ý thức người phàm.

Khi thận trọng tiến về phía trước, trong lòng Hải Đế không khỏi dần dần hiện lên một nghi vấn:

Tên tín đồ tà giáo đó cũng thoát khỏi giấc mơ theo cách tương tự sao? Không phải "tỉnh dậy", mà là chạy thẳng đến nơi quỷ dị ngoài giấc mơ này?

Phía trước này... sẽ có bẫy gì không?

Trong đầu Hải Đế lưu chuyển đủ loại ý nghĩ, nhưng đột nhiên, trong lòng nàng ta khẽ động.

Giây tiếp theo, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về một hướng nào đó trực giác của mình chỉ ra.

Giữa một vài cái cây lạ, trên đất trống trong khu rừng, có một bóng người đang đứng im lặng quay lưng về phía mình.

Đó là một người lạ mặt mặc áo khoác sáng màu kiểu phương Nam, mái tóc vàng bù xù, lưng hơi khom. Mặc dù lưng hướng về bên này, nhưng hai cái tai dài nhọn nhô ra từ mép tóc vẫn lập tức rơi vào trong mắt Hải Đế.

Một Tinh linh?

Bình Luận (0)
Comment