Bên ngoài ranh giới giấc mơ của thiếu nữ Tinh linh, một Tinh linh khác xuất hiện.
Trái tim của Hải Đế ngay lập tức trở nên cảnh tỉnh.
Trong trường hợp bình thường, không nên có "thực thể tâm trí" nào khác xuất hiện bên ngoài ranh giới của giấc mơ, bởi vì trên bản chất khu vực này là một hình chiếu hỗn loạn do sự ảnh hưởng lẫn nhau giữa ranh giới tiềm thức của người mơ và "thế giới hiện thực" tạo thành. Tại đây, lý trí của bản thân người mơ đã không còn có hiệu lực, tiềm thức vỡ tan và hỗn loạn chịu sự nhiễu loạn đến từ tầng sâu thế giới, sinh ra đủ loại "bóng đen" nguy hiểm quỷ dị hoặc không thể tưởng tượng được - Những bóng đen này nguy hiểm đến mức "bình phong che chở tâm trí" của bản thân con người phải vận hành toàn lực ở tầng này, mới có thể ngăn cản thông tin bên rìa xâm nhập vào "bên trong".
Hải Đế hãy còn nhớ rõ những lời giáo viên đã nói khi nàng ta theo học tại Học viện Chân Lý — Thực ra mỗi một người đều bị "bịt mắt" trong giấc mơ của mình, nếu họ thực sự nhìn thấy hình ảnh thực sự bên rìa giấc mơ của mình, thì tất cả người của thế giới này đều sẽ phát điên.
Do đó, dưới tình huống bình phong che chở tâm trí phát huy tác dụng bình thường, người mơ tuyệt đối sẽ không “nhận thức” được “khu vực bên ngoài” giấc mơ của mình, sẽ không phát sinh bất kỳ thực thể tâm trí nào trong khu vực này.
Hải Đế lại nắm chặt cây côn vàng trong tay, đồng thời thầm niệm tên của Lahem trong lòng, để cây côn vàng trong tay có lực ám thị giết chết chết kẻ xâm nhập trong giấc mơ, bởi vì nàng ta biết rất rõ ràng rằng, "bóng người" xuất hiện ở đây, hoặc là "bác sĩ" giống như mình, hoặc... chỉ là một kẻ xâm nhập khác.
Bóng người quay lưng về phía này dường như không hề hay biết tiểu thư bác sĩ tâm thần đang tiến dần đến phía sau mình. Hắn vẫn đứng ngây người ở đó, duy trì tư thế hơi ngẩng đầu, dường như đang tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú quan sát những tán cây che khuất bầu trời kia.
Dưới tán cây, ánh mặt trời chiếu khắp khu rừng — Nếu không phải bóng người này xuất hiện ở đây thực sự quá bất thường, thực ra phong cảnh ở đây cũng rất tuyệt.
Hải Đế tiến đến phía sau thực thể tâm trí này, sau đó đột ngột giơ tay lên, ấn cây côn vàng vào sau ót đối phương — Nhưng ngay khi đang định đâm cây côn vàng xuống, nàng ta đột ngột dừng động tác của mình.
Không phải kẻ xâm nhập!
"Cây côn vàng" được Lahem ban phước là một dụng cụ phẫu thuật để chữa trị bệnh thần kinh trong thế giới hiện thực, trong lĩnh vực tinh thần là một "tái thể ám thị" với nhiều uy năng siêu phàm khác nhau. Nó vừa có thể dùng để loại bỏ bóng đen trong tâm trí, cũng có thể dùng để thiết lập tiếp xúc tâm trí tạm thời - Tại thời điểm này, phản ứng tư duy rõ ràng và ổn định cùng sự tiếp xúc của cây côn vàng truyền đến nhận thức của Hải Đế, đồng thời truyền đến còn có mối liên hệ chặt chẽ giữa thực thể tâm trí trước mặt và hoàn cảnh xung quanh. Tiểu thư bác sĩ tâm thần được đào tạo bài bản ngay lập tức phán đoán ra đây là tình huống gì —
Nàng ta tiếp xúc đến một “người mơ” khác.
Đây không phải là "khu vực bên ngoài" trong giấc mơ của thiếu nữ Tinh linh kia, đây là giấc mơ của một Tinh linh khác!
Trong nháy mắt dâng lên kinh ngạc cùng hoang mang cực lớn, Hải Đế trong lĩnh vực chuyên môn của mình từ khi tốt nghiệp đến nay chưa từng gặp phải tình huống quỷ dị như vậy. Nàng ta ở trong mộng cảnh của một "bệnh nhân" nhìn thấy một người mơ khác, hai mộng cảnh trộn lẫn vào nhau, thậm chí hoàn toàn không phân biệt được "ranh giới" giữa chúng!
Một ý tưởng nảy ra trong đầu Hải Đế một cách không thể cưỡng lại được — Luận văn tuần sau của nàng ta có rồi. Nhưng nếu nàng ta thực sự viết điều này vào trong luận văn, sợ rằng ngay cả những nhà tâm lý học có ý nghĩ viển vong nhất trong Học viện Chân Lý cũng sẽ ngồi tàu suốt đêm ngày đến Phổ Lan Đức để quyết đấu với mình...
Suy nghĩ trong đầu chuyển lưu nhanh như tia chớp, Hải Đế đã lập tức thu hồi cây côn vàng. Mà mãi cho đến khi nàng ta giấu cây côn vàng ra sau lưng, bóng người có mái tóc vàng rối bù hơi khom lưng trước mặt nàng ta mới có phản ứng muộn màng, chậm rãi quay đầu lại.
Một khuôn mặt mệt mỏi và bối rối xuất hiện trong mắt Hải Đế.
Người sau nghĩ ngay đến một số sinh viên bất ngờ trong bài thi mà mình đã gặp khi còn học trong học viện.
Họ không ăn, không ngủ, không nghỉ ngơi – nhưng vẫn không đạt tiêu chuẩn.
"Xin chào," Khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, giống như đời này không được ngủ nhiều, ngữ khí chậm rãi, như còn mơ màng: "Cô cũng tới trong giấc mơ để giết tôi?"
Những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Hải Đế đột nhiên được giải tỏa, nàng ta lập tức phản ứng lại: "Cũng? Có người tấn công ông trong giấc mơ?"
"Có mấy người," Tinh linh trung niên với mái tóc vàng bù xù gật đầu, giơ ngón tay chỉ vào mặt đất cách đó không xa: "Xem đi, đang ở đó đấy."
"Mấy... mấy người?" Hải Đế nghe vậy có chút sững sờ, nàng ta nhìn đi theo hướng ngón tay của đối phương, nhưng thấy trên đất trống cách đó không xa chỉ có mấy vật nhỏ cháy sém: "Bọn họ là..."
"Không biết từ đâu tới, tôi chỉ hỏi bọn họ mấy câu, bọn họ đã như vậy rồi," Tinh linh trung niên chậm rãi nói, dáng vẻ không phấn chấn tinh thần dường như có thể ngủ mê ban bất cứ lúc nào, sau đó y lại lắc lắc đầu: "Đều là trọng điểm khoanh tròn trước đó..."
Hải Đế hơi nhíu mày.
Trạng thái tinh thần của Tinh linh trước mặt không được ổn lắm. Ông ta ở trong giấc mơ dường như đã nhầm lẫn một số chuyện. Ông ta vô tri vô giác đề cập đến "trọng điểm được khoanh tròn"... Điều này là vì thân phận và hoạt động của ông ta trong cuộc sống hiện thực chăng? Ông ta là một giáo viên? Hay là một học giả?
Tinh linh này biết mình đang ở trong giấc mơ, còn biết mình ở trong giấc mơ bị tấn công, thế nhưng nhận thức của ông ta lại xuất hiện tình trạng mơ hồ rõ ràng... Là bởi vì đã bị tổn thương trong lần bị tấn công trước, hay bởi vì trong quá trình rơi vào giấc mơ, ông ta đã bị “ảnh hưởng” gì rồi?
“Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó, nữ sĩ,” Ngay lúc Hải Đế đang suy nghĩ thật nhanh, giọng nói của Tinh linh trung niên lại lần nữa lọt vào tai nàng ta: “Cô cũng tới đây để tấn công tôi sao?”
“Không,” Hải Đế lập tức lắc đầu, mặc dù dưới tình huống quỷ dị và căng thẳng, Tinh linh trước mặt vẫn đặt câu hỏi với thái độ ung dung thong thả, khiến nàng ta cảm thấy hết sức kỳ quặc, nhưng nàng ta vẫn lựa chọn tiết lộ thân phận: “Tôi là một bác sĩ tâm thần.”
Đối phương nghe vậy nhíu mày: "Bác sĩ tâm thần?"
"Đúng vậy, bác sĩ tâm thần," Hải Đế lập tức gật đầu, đồng thời lấy "cây côn vàng" đại diện cho nghề nghiệp của mình từ phía sau ra với dáng vẻ tự nhiên, sau đó lại đưa tay lướt nhẹ qua trán và mắt: "Đồng thời cũng là tín đồ của Lahem.”
"Ồ, nhân sĩ chuyên nghiệp," Tinh linh trung niên chậm rãi gật đầu, nói một cách vô tri vô giác: "Xem ra là các học trò của tôi mời cô tới — cuối cùng chúng cũng phát hiện giáo viên của mình bị mắc kẹt trong giấc mơ? Tôi còn tưởng rằng chúng sẽ nhân cơ hội này nghỉ hai ngày..."
Tinh linh xa lạ trước mặt dường như đã hiểu lầm điều gì.
Nhưng Hải Đế cũng không có ý gỡ bỏ hiểu lầm này - Một "lý do can thiệp" được bản thân người mơ công nhận hiển nhiên là một chuyện tốt. Điều này có thể giúp nàng ta ở lại trong giấc mơ này ổn định hơn.
"Tôi tên là Hải Đế, rất vui khi thuận lợi tìm thấy ông," Hải Đế lịch sự nói: "Xin hỏi làm sao ông lại rơi vào trong giấc mơ này?"
"Làm sao rơi vào giấc mơ này? Tôi không rõ lắm," Tinh linh trung niên cau mày: "Nhưng tôi còn nhớ rõ trước đó mình đang làm gì... Tôi đang quan sát mặt trời trên tháp, mặt trời... đúng rồi! Mặt trời! Cô Hải Đế, mặt trời đã tắt, tôi đang nhân cơ hội tốt này để quan sát cấu trúc bề mặt của nó — Tình hình bên ngoài bây giờ thế nào rồi? Khi cô đến mặt trời vẫn còn tắt ư?"
“Mặt trời đã sáng trở lại.” Hải Đế vừa nhanh chóng tiêu hóa manh mối đối phương cung cấp vừa đáp, đồng thời suy đoán vị trí của Tinh linh này ở thế giới hiện thực.
Đối phương đề cập đến "tháp", nhưng Phổ Lan Đức không hề có tháp cao chuyên dùng để quan sát mặt trời - Nếu "quan sát" mà Tinh linh nghi là giáo viên hoặc học giả này nhắc tới là một loại hành hành vi nghiên cứu mang tính chất chuyên nghiệp nào đó, thì ông ta chắc chắn làm điều này trên một tòa tháp cao với đầy đủ trang thiết bị.
Nó sẽ ở đâu? Moco? Asodi? Hay Lightwind Harbor?
Hơn nữa tại thời điểm mặt trời đang tắt đi quan sát bề mặt của nó... Loại hành động táo bạo này đã vượt ngoài sự can đảm của các "học giả" thông thường. Thậm chí ngay cả cha mình cũng có thể phải do dự khi làm loại chuyện này. Tinh linh này lại có lai lịch thế nào? Trong thành bang nào sẽ có học giả Tinh linh chán sống lại mất ngủ như vậy?
Ngay khi trong đầu nàng ta xuất hiện một vài phỏng đoán, Tinh linh trung niên trước mặt lại lên tiếng.
Ánh mắt ông ta đảo qua cây côn vàng trong tay Hải Đế, hơi suy tư chốc lát, như thể đến tận bây giờ ông ta mới đột nhiên nhớ tới điều gì đó.
"Cô Hải Đế," Ông ta hỏi một cách rất lịch sự: "Mới rồi có phải cô đã dùng thứ này đâm vào cổ tôi không?"
Hải Đế: "..."
Sao bây giờ người này mới chợt nhớ ra điều này mà hỏi vậy?!
...
"Bậc thầy Taran Al vẫn đang hôn mê bất tỉnh?"
Lucrecia cau mày, nhìn bậc thầy Tinh linh vẫn nằm lặng im trên giường, hai mắt nhắm nghiền không có dấu hiệu tỉnh lại, thần sắc có chút nghiêm túc.
Trước đó nàng ta mang theo "bản thảo" do Taran Al để lại quay trở về Bright Star, nhưng sau khi kiểm tra sơ bộ thì không có đầu mối nào, nên muốn đến Lightwind Harbor bên này để hỏi thăm tình hình của đối phương, lại không ngờ rằng vị học giả đại học Tinh linh này vẫn đang ngủ mê man.
Thành bang này có rất nhiều bác sĩ giỏi, còn có các học giả kiệt xuất từ Học viện Chân Lý, nhưng không thể đánh thức Taran Al rơi vào giấc ngủ mê man sao?
"Đúng... đúng vậy, cô Lucrecia," Trong phòng bệnh, một chàng trai trẻ đến chăm sóc học giả đại học nói có chút ngập ngừng, đối mặt với "nữ phù thủy biển" với nhiều truyền thuyết quỷ dị, người học việc trẻ tuổi này rõ ràng hết sức căng thẳng: "Bác sĩ nói thầy không hề bị thương hay trúng độc, mà giống như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng hơn. Đây có thể là 'ảnh hưởng' do mặt trời tắt đưa đến..."
Lucrecia cau mày, ánh mắt lại liếc nhìn những người khác trong phòng. Trong số những người học việc, nàng ta nhìn thấy có một khuôn mặt thoáng có chút thân quen.
"Joshua, thầy của anh nên biết các kỹ năng phòng vệ trong lĩnh vực tinh thần và tâm lý, phải không?"
“Phải, thưa cô Lucrecia,” Người học việc trẻ tuổi bị “nữ phù thủy biển” bắt được một lần chạy nhanh trên hành lang trước đó vội vàng đáp: “Thầy thường xuyên phải chạm vào một số vật phẩm quỷ dị được tìm thấy ở khu vực biên giới, do đó bình thường cũng trải qua huấn luyện về mặt bảo vệ tâm trí…”
"Tức là, Taran Al có năng lực duy trì sự tỉnh táo và bảo vệ bản thân trong ác mộng, trong tình huống bình thường, ông ấy có thể tự mình thoát khỏi giấc mơ — Nhưng tình hình hiện tại đã vượt quá khả năng của ông ấy."
“Chúng tôi đã mới bác sĩ tâm thần rồi!” Joshua vội vàng nói: “Sẽ tới ngay thôi!
"Bác sĩ tâm thần bình thường có lẽ sẽ không giúp được gì, đây không còn là một cơn ác mộng bình thường nữa," Lucrecia lắc đầu: "Tôi muốn đưa ông ấy đến Bright Star, phòng thí nghiệm của tôi hẳn sẽ hữu ích."