Trong phòng thí nghiệm ở chỗ sâu Bright Star, Lucrecia đã hoàn thành việc kiểm tra sơ bộ cho Taran Al.
Dưới sự hợp tác của Học viện Chân Lý, việc chuyển vị học giả đại học này lên tàu cũng không phải là một chuyện khó khăn, nhưng muốn làm rõ chuyện gì đã xảy ra với ông ta thì hiển nhiên không đơn giản như vậy. Dù cho có kiến thức sâu rộng, đây vẫn là lần đầu tiên "nữ phù thủy biển" nổi danh trong lĩnh vực thần bí học và nguyền rủa nhìn thấy tình huống như vậy.
Taran Al rõ ràng đã bị mắc kẹt ở chỗ sâu trong một loại giấc mơ nào đó, nhưng sự mắc kẹt của ông ta không hề lộ ra bất kỳ phản ứng "nguyền rủa", cũng không gặp phải dấu hiệu ô nhiễm tinh thần.
Lucrecia thắp sáng ba giá cắm nến ở góc phòng thí nghiệm, đồng thời rắc bột thảo dược do chính nàng ta chuẩn bị vào lư hương trước giá cắm nến. Sau đó, nàng ta lại đi tới bên cạnh Taran Al, bố trí các sự vật như tinh thạch và mảnh xương xung quanh đối phương.
Con rối dây cót vỏ gốm "Luni" và con búp bê thỏ "Rabbi" đang giúp việc trong phòng thí nghiệm. Phát hiện thấy vẻ mặt nghiêm trọng trên mặt nữ chủ nhân, Luni không khỏi lên tiếng: "Tình hình rất tệ? Tinh linh này gặp nguy hiểm đến tính mạng?"
"Tình hình không rõ - Điều này còn tệ hơn tình hình tệ," Lucrecia nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Taran Al chìm vào giấc ngủ sâu sau khi cố gắng quan sát mặt trời. Nếu hai chuyện này có mối liên hệ, thì đồng nghĩa với tình huống ngủ sâu này sợ rằng sẽ không chỉ có một. Thời gian mặt trời tắt, có bao nhiêu người ngước đầu nhìn thấy? Phải "quan sát" đến mức độ nào sẽ dẫn đến kiểu ngủ sâu này? Có bao nhiêu người làm ra hành động táo bạo như vị học giả Tinh linh này?"
Nàng ta nói đến đây, chậm rãi lắc đầu.
"Hành động của Taran Al rất táo bạo, nhưng trên biển vô biên rộng lớn, học giả táo bạo như ông ta cũng không chỉ có một."
“Cô còn cần chúng em làm gì nữa không?” Con thỏ búp bê Rabbi từ bên cạnh tung tăng đi tới, ngẩng đầu nhẹ giọng nói.
"Tiếp theo, ta sẽ thử kết nối với giấc mơ của Taran Al, giúp ông ấy mở ra lối đi trở lại thế giới hiện thực từ phía bên kia. Nhưng xét đến tình huống trong giấc mơ có thể sẽ rất phức tạp, ta muốn các ngươi trông chừng cẩn thận giá cắm nến trong căn phòng này. Nếu ba tiếng sau ta vẫn chưa tỉnh lại, các ngươi hãy dập tắt tất cả các ngọn nến theo thứ tự từ cao xuống thấp, như vậy có thể cưỡng ép đánh thức ta dậy.”
"Vâng," Luni cúi đầu: "Ba tiếng, từ cao đến thấp, tôi nhớ rồi."
“Rabbi có thể nằm mơ cùng cô chủ!” Con thỏ búp bê nhảy tới, ôm lấy chân Lucrecia có chút mong chờ nói: “Rabbi là con thỏ có thể nằm mơ!
“Một cơn ác mộng là đủ rồi,” Lucrecia không chút do dự từ chối sự ân cần của con búp bê thỏ: “Ta không hy vọng một học giả đại học như vậy thật sự đột ngột qua đời trên tàu của mình.”
"Được rồi, được rồi, Rabbi biết rồi~" Con búp bê thỏ cúi đầu, phát ra giọng nói ủ rũ, vừa lẩm bẩm vừa đi đến góc phòng, ngồi "phịch" xuống sàn.
Lucrecia liếc nhìn con búp bê, không tiếp tục để ý tới đối phương, mà sau khi xác nhận tất cả các yếu tố của nghi thức đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi xuống chiếc ghế dựa cao đối diện với Taran Al, sau đó tùy ý búng tay một cái.
Ba giá cắm nến lặng lẽ cháy trong góc trong nháy mắt bị bao phủ bởi một lớp màn hư ảo như lụa, toàn bộ đồ dùng trong phòng thí nghiệm dường như cũng bị tầng ánh sáng hư ảo mơ hồ này phủ lên một tầng ảo ảnh, “nữ phù thủy biển” chậm rãi cúi đầu, giây tiếp theo đã tiến vào mộng cảnh.
...
Trên Thất Hương Hào, trong phòng thuyền trưởng, Morris và Duncan đang ngồi bên bàn hàng hải, mà trên bức tường cách đó không xa phía sau họ, hình bóng mơ hồ và hư ảo của Agatha đang hiện ra trong chiếc gương bầu dục đơn giản và cũ kỹ.
“Aye đã bay qua xác nhận rồi, hòn đảo lớn phía trước chúng ta xác thực là Lightwind Harbour,” Duncan nói: “Hiện tại Thất Hương Hào đang ẩn mình ở chỗ sâu trong Linh giới, trước khi bước chân lên đảo chúng ta sẽ liên lạc với Lucrecia, xác nhận một chút tình hình hiện tại bên trong thành bang từ chỗ con bé trước. Còn bây giờ... bày ra trước mắt chúng ta vẫn là vấn đề Thất Hương Hào đang dịch chuyển vô căn cứ."
"Thẳng thắn mà nói, tôi hoàn toàn không có đầu mối, " Morris cắn tẩu thuốc, chân mày nhíu lại như mấy rãnh nứt: "Tôi từng nghe nói qua các loại sự kiện 'dịch chuyển tức thời', một số là hiệu ứng dị tượng đặc biệt, một số là dị thường nguyền rủa giống như 'Thủy thủ' đang phát huy tác dụng, nhưng chuyện xảy ra với Thất Hương Hào rõ ràng khác với những điều đó... Trước mắt cho thấy, 'mặt trời tắt' rất có thể là nguyên nhân khiến Thất Hương Hào dịch chuyển tức thời nhất. Thế nhưng những người trên tàu như chúng ta, trước sau đều không phát hiện sự thay đổi này là thế nào và xảy ra khi nào..."
“Cho nên ta luôn cảm thấy, tình huống này xảy ra không chỉ có Thất Hương Hào, mà là ‘toàn bộ thế giới’ bên ngoài Thất Hương Hào,” Duncan trầm giọng nói: “Tin tức từ thuyền trưởng Lawrence truyền tới cũng đang ám chỉ điểm này — Sau khi mặt trời tắt, những nơi “bên ngoài tầm mắt” của chúng ta, trên hải vực đã xảy ra những thay đổi khó hiểu. Báo cáo của Tirian cũng nói rõ điểm này."
“Bên phía Tirian tiên sinh có thêm tin tức gì truyền tới sao?” Giọng nói của Agatha đột nhiên từ trong gương vang lên: “Bên phía Cold Harbor phải chăng đã có phản hồi?”
"... Đúng vậy, tình hình đang phát triển theo hướng quỷ dị nhất," Duncan gật đầu: "Bên phía Tirian đã tiến hành xác nhận lại với các thành bang đã mất liên lạc trước đó. Theo phản hồi từ các nơi cho thấy... những thành bang khác bao gồm cả Cold Harbor không chỉ không biết tình huống mặt trời tời, mà thậm chí còn không biết rằng liên lạc giữa họ và Hàn Sương đã từng bị gián đoạn."
Biểu cảm của Agatha đột nhiên hơi thay đổi.
Cô ta há miệng: "Nói như vậy..."
“Nghĩa là, bọn họ không hề trải qua mười hai giờ khi mặt trời tắt,” Duncan chậm rãi nói: “Trong mắt bọn họ, thế giới vẫn luôn vận hành bình thường, mọi thứ ở Hàn Sương, Phổ Lan Đức và Lightwind Harbor cũng bình thường, sau đó đột nhiên Hàn Sương gửi tới một đống tin tức căng thẳng và khó hiểu, nói những thứ như chuyện 'mặt trời tắt' và 'liên lạc bị gián đoạn' - Hiện tại bầu không khí căng thẳng đang lan rộng giữa một số thành bang, theo cách nói của Tirian, 'Bọn họ cần làm rõ gấp, rốt cuộc bên nào không bình thường'."
Morris vừa nghe vừa suy nghĩ, sau đó chậm rãi đặt tẩu thuốc xuống: "Thế thì cũng có thể hiểu thế này — Sau khi mặt trời tắt, thời gian của cả thế giới đều dừng lại trong mười hai giờ, mà bao gồm cả Thất Hương Hào và ba thành bang, thực ra 'nhầm lẫn duy trì bình thường' trong suốt mười hai giờ, như thể trong một cơn ác mộng mà mọi người đều ngủ yên, chúng ta... vô tình mở mắt ra và nhìn thấy chân tướng trong kẽ hở thời gian."
Duncan lộ ra vẻ suy tư.
Phải thừa nhận rằng, học giả đại học đúng là học giả đại học. Mặc dù Morris không thể giải thích nguyên lý đằng sau tất cả những điều này, nhưng ông ta đã đưa ra một phỏng đoán cực kỳ có tính dẫn dắt.
Như vậy phỏng đoán này phải chăng còn có thể tiếp tục mở rộng? Trong thế giới sau khi mặt trời tắt, phải chăng còn có nhiều thay đổi quỷ dị chưa bị con người phát hiện ra? Thậm chí khiến suy đoán này trở nên cực đoan hơn...
Mặt trời, thật sự tắt lần đầu không?
Những suy đoán này hiện lên trong đầu mọi người, trong phòng thuyền trưởng nhất thời lâm vào tĩnh lặng. Nhưng vào lúc này, Duncan dường như đột nhiên cảm ứng được điều gì, hơi nghi hoặc nhíu mày: "Hửm?"
“Thuyền trưởng?” Agatha lập tức hỏi: “Ngài nghĩ ra gì rồi sao?”
"... Không, là chuyện khác," Duncan vừa tiếp tục duy trì dáng vẻ cảm nhận và lắng nghe vừa xua tay, ánh mắt anh dường như không có tâm điểm, hoặc đang ngắm nhìn một nơi nào đó không phải bên trong phòng: "Có một hơi thở..."
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Morris đối diện.
"Hải Đế bây giờ đang làm gì?"
“Hải Đế?” Morris sửng sốt, không biết vì sao thuyền trưởng đột nhiên nhắc tới chuyện này: “Hải Đế ở lại Phổ Lan Đức mà, lúc này bên đó hẳn còn đang hỗn loạn bởi vì chuyện mặt trời tắt, Tòa thị chính chắc có lẽ sẽ gọi con bé đi... Hải Đế xảy ra vấn đề gì rồi?!”
Học giả đại học cuối cùng cũng phản ứng lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Cô ấy hẳn không quá nguy hiểm, nhưng trạng thái của lá bùa hộ mệnh mà ta để lại cho cô ấy có chút không ổn," Duncan cau mày, sau đó vung tay lên không trung, ngọn lửa u lục theo đó bốc lên trời, bóng dáng Aye xuất hiện trong không khí bên cạnh anh: "Ta cần một lối đi thông đến giấc mơ."
...
"Tức là, thực ra cô 'trị liệu' cho người khác, sau đó không biết chuyện ra làm sao đã đến trong giấc mơ của tôi rồi — sau đó cô cho rằng tôi là kẻ xâm nhập, cho nên dùng cây côn chọc vào cổ tôi?"
Học giả Tinh linh tự xưng là "Taran Al" bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn "cây côn vàng" trên tay Hải Đế nói một cách không nhanh không chậm.
"Tại sao tôi lại cảm thấy lời này của cô có rất nhiều chỗ không đúng chứ?"
"Thật ra thì..." Hải Đế tỏ vẻ xấu hổ, nếu như nói có chuyện gì tệ hơn việc lỡ dùng côn vàng làm tổn thương người mắc bệnh và bị phát hiện ngay tại chỗ, đó nhất định là không bị phát hiện ngay lúc ban đầu, nhưng người mắc bệnh qua hồi lâu mới đột nhiên phản ứng lại, hơn nữa còn dùng thái độ nghiêm túc như vậy để phân tích chuyện này - phản ứng của học giả Tinh linh này thật sự khác xa với người thường, Hải Đế đã gặp rất nhiều bệnh nhân kỳ lạ trong những năm qua, nhưng gặp kiểu này đúng là lần đầu tiên: "Tôi cũng cảm thấy rất không ổn... nhưng những gì tôi nói đều là thật."
"Những lời cô nói đều là thật, ừm," Taran Al gật đầu, sau đó lại hỏi: "Thế 'bệnh nhân kia' mà cô nói đâu?"
Hải Đế lập tức xoay người, chỉ về hướng mình đi tới: "Tòa nhà kia chính là... mộng cảnh cô ấy."
Lời nói của nàng ta dần dần dừng lại, nét mặt cũng trở nên cứng ngắc.
Theo hướng ngón tay của nàng ta, giữa đại thụ che trời và dây leo khổng lồ tươi tốt, từng có một cơ sở y tế rất lớn... không biết từ lúc nào đã không còn thấy bóng dáng.
"Biến mất rồi..." Hải Đế tự lẩm bẩm, chậm rãi quay đầu lại: "Nhưng trước đó thật sự ở nơi đó, một tòa nhà rất lớn..."
“Quý cô bác sĩ tâm thần,” Taran Al ngắt lời Hải Đế đang độc thoại, học giả Tinh linh dang hai tay ra với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thật khó để tôi tin cô khi cô như thế này.”