Hải Đế thừa nhận rằng, nàng ta đã gặp phải vô số tình huống khó giải quyết trong nhiều năm làm nghề y của mình - Nhưng chưa bao giờ lại lúng túng như lúc này.
Nhưng ngay khi nàng ta lúng túng đến sắp nắm cây côn vàng trong tay có dấu vân tay ra, Taran Al lại đột nhiên cười lên.
"Mặc dù vậy, tôi vẫn nghĩ những gì cô nói là thật."
Hải Đế lập tức lộ ra vẻ có chút bất ngờ.
“Bên trên' cây côn vàng' mà cô sử dụng có một huy hiệu rất đặc biệt," Taran Al mỉm cười chỉ vào "vũ khí" kiêm "dụng cụ y tế" trong tay Hải Đế: "Dù là trong giấc mơ này, cô vẫn khôi phục lại chính xác huy hiệu đó, điều này cho thấy rằng cô rất coi trọng nó — Hải Đế tiểu thư, cô là học viên tốt nghiệp xuất sắc của Học viện Chân Lý, mỗi năm chỉ có mười suất cho huy hiệu này và sẽ chỉ được trao cho những học viên trẻ tuổi xuất sắc nhất, đồng thời được khắc trên một vật phẩm nào đó của họ theo ý nguyện của họ."
Hải Đế sững sờ một lúc, ánh mắt nhìn theo hướng ngón tay của đối phương và rơi xuống đuôi của tay cầm của cây côn vàng - huy hiệu "Con mắt trí tuệ" bao quanh bởi các đốm sáng được khắc trên vị trí đó.
Người bình thường rất dễ nhầm lẫn huy hiệu này với biểu tượng của Thần trí tuệ thường thấy, nhưng chỉ những người thực sự hiểu các loại ký hiệu nhận dạng của Học viện Chân Lý mới có thể phân biệt được sự khác biệt giữa huy hiệu này và "Con mắt trí tuệ" thông thường.
Mà mãi cho đến lúc này, trong đầu Hải Đế mới chợt lóe lên linh quang, nàng ta nhìn chằm chằm vào học giả Tinh linh tự xưng là "Taran Al" trước mặt, một số ấn tượng hời hợt trong đầu cuối cùng cũng dần dần kết hợp lại:
Thành viên của Học viện Chân Lý, tộc Tinh linh, dòng họ "Al" cổ xưa, sẽ làm ra hành động kinh người là quan sát bề mặt của mặt trời khi Dị tượng 001 tắt...
"Taran Al... Đợi đã, ngài lẽ nào là ngài Taran Al của Lightwind Harbor?!" Hải Đế mở to hai mắt: "Bậc thầy nghiên cứu biên giới và tri thức bí mật..."
“Không dám xưng là bậc thầy, tôi chỉ là một nhà nghiên cứu bận rộn cả ngày thôi.” Taran Al mỉm cười xua tay. Mặc dù ngoài miệng nói lời khiêm tốn, nhưng giây phút được người khác nhận ra, ông ta hiển nhiên vẫn rất vui mừng. Nhưng ngay sau đó ông ta lại có chút nghi ngờ: “Cô từng nghe nói qua về tôi? Điều này rất hiếm thấy... Tôi rất ít khi xuất đầu lộ diện, tuy rằng có chút danh tiếng, nhưng cũng chỉ giới hạn ở bên trong Lightwind Harbor cùng xã hội Tinh linh, một người phương xa như cô làm sao nghe nói về tôi được?"
“Tôi nghe cha mình nhắc qua về ngài,” Hải Đế lập tức nói: “Từ nghỏ đã nghe nói đến!”
“Cha cô?” Taran Al cau mày.
“Ông tên Morris,” Trong giọng nói của Hải Đế mang theo một chút tự hào: “Morris Underwood, khi còn trẻ ông đã học tại trụ sở của Học viện Chân Lý, cũng từng du học ở Lightwind Harbor…”
Taran Al nghe thấy cái tên đó thì có chút quen thuộc, sau khi nghe Hải Đế nói xong, ông ta lập tức nhớ ra: "À! Là chàng trai trẻ đó! Tôi có ấn tượng, cậu ta là một chàng trai trẻ có tài năng đáng kinh ngạc... Cô hóa ra là con gái của cậu ta?!"
Học giả Tinh linh kinh ngạc tán thán, trừng to hai mắt quan sát Hải Đế từ trên xuống dưới vài lần, không khỏi lấy làm kỳ lạ chậc chậc nói: “Thế cậu ta kết hôn sinh con có hơi sớm…”
Sắc mặt Hải Đế đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ, nàng ta ngập ngừng nói: "... Cha gần bốn mươi tuổi mới có tôi, như vậy đã rất rất muộn rồi..."
“Bốn…” Taran Al há miệng một cái, sau đó giáng một cái tát vào trán: “Ồ, xin lỗi, tôi quên mất, nên theo tiêu chuẩn của con người, xin lỗi, có lúc tôi sẽ bất cẩn như vậy.”
Hải Đế chỉ có thể cười cười ngượng nghịu. Nàng ta có thể nhìn ra được, vị học giả Tinh linh được cha mình khen ngợi này quả thực có lúc thần kinh căng thẳng đến đáng sợ...
Taran Al thì không khỏi cất tiếng hỏi với vẻ mong chờ sau chốc lát im lặng: "Sao cha cô lại nhắc tới tôi?"
Hải Đế theo bản năng nói: "Ông nói ngài thân là Tinh linh lại có thể dựa vào sức lực cường tráng gắng gượng làm việc ít nghỉ ngơi mà mắc phải bệnh thoái hóa đốt sống cổ và bả vai tê cóng thật khiến người ta kính sợ..."
Taran Al: "..."
Hải Đế: "..."
“Không cần xin lỗi,” Học giả Tinh linh đại học xua tay, ngắt lời tiểu thư bác sĩ tâm thần vừa mới phản ứng lại còn đang tỏ vẻ lúng túng, rõ ràng từ lâu đã miễn nhiễm với những lời tương tự: “Chúng ta tán gẫu cũng nhiều rồi, cô Hải Đế, bây giờ nên đến lúc cô phát huy tố chất chuyên nghiệp của mình, tìm cách đưa tôi ra khỏi giấc mơ này."
Việc chuyển chủ đề đúng lúc lập tức giải trừ sự bối rối của Hải Đế, sau đó nàng ta nhanh chóng chỉnh đốn lại biểu cảm cùng tâm trạng của mình, bắt đầu suy nghĩ cách tháo gỡ giấc mơ này.
Nhưng ngay khi nàng ta bắt đầu nhớ lại những “kiến thức chuyên nghiệp” mà mình đã nắm vững, Taran Al ở bên cạnh đã nói: “Tôi phải nhắc nhở cô trước, cô Hải Đế - Tôi đã tự mình thử phương pháp rơi xuống, ngạt thở, chất vấn và thôi miên ngược, nhưng đều vô dụng. Tất cả những phương pháp này đều không cách nào đánh thức tôi khỏi nơi này, trái lại chỉ có thể khiến tôi càng ngày càng tỉnh táo trong giấc mơ này."
Hải Đế nghe vậy sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi thay đổi: "Càng ngày càng tỉnh táo trong giấc mơ?!"
“Phải, tình huống nguy hiểm nhất trong tất cả các tình huống nguy hiểm sau tai nạn ‘mắc kẹt trong giấc mơ’,” Taran Al dang hai tay ra: “Trong giấc mơ ngày càng ý thức rõ hơn rằng mình đang ở trong giấc mơ, đồng thời lại không thể tỉnh dậy, điều này cho thấy lý trí của tôi đang dần bị logic cơ bản của giấc mơ này đồng hóa — Từ trong tiềm thức, tôi đã không còn nghĩ rằng mình cần phải tỉnh dậy, thậm chí... tiềm thức của tôi bây giờ còn cho rằng tôi đã thức dậy. "
"Ngài đã bao giờ thử cầu nguyện với Lahem chưa?"
“Cô nghĩ sao?” Taran Al cười khổ hỏi ngược lại.
"... Trong giấc mơ này, ngài đã tỉnh táo đến mức thậm chí có thể đón nhận sự che chở của Lahem..." Ngữ khí của Hải Đế dần dần trở nên nghiêm túc: "Cho nên, trên thực tế ngài đã tỉnh, nhưng đáng sợ chính là, ngài đang 'tỉnh lại trong giấc mơ'... các phương pháp dẫn dắt thông thường sợ e đều không thể có hiệu quả."
“Hay là... cô lại thử dùng cây côn kia đâm tôi?” Taran Al chỉ chỉ vào cây côn vàng trong tay Hải Đế: “Hãy cho tiềm thức của tôi một ám hiệu sắp chết, tôi sẽ thử xem liệu có thể dựa vào 'cái chết đột ngột' để trở lại thế giới hiện thực hay không."
Hải Đế sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lắc đầu: "Tôi không cho rằng đây là một ý kiến hay..."
Nàng ta vừa dứt lời, một giọng nữ xa lạ mà có chút lười biếng đột nhiên từ bên cạnh truyền đến: “Cô gái, tôi cũng thấy đây không phải là một ý kiến hay.”
Hải Đế bị giọng nói này làm cho giật mình, ngay lập tức nắm chặt cây côn vàng trong tay và nhìn về hướng giọng nói truyền tới. Giây tiếp theo, một vùng giấy màu bay tán loạn đột nhiên làm mê mẩn hai mắt nàng ta — những mảnh giấy màu bay lả tả từ bầu trời rơi xuống như những bông tuyết, một quý cô thanh lịch và bí ẩn bước ra từ vòng xoáy sắc màu.
Khi Hải Đế đột nhiên đề cao cảnh giác và làm ra tư thế phòng thủ, nữ sĩ bí ẩn đột nhiên xuất hiện lại không hề liếc nhìn lâu bên này mà đi thẳng đến chỗ Taran Al: “Tôi nói thật đấy, bậc thầy Al, đừng nghĩ đến 'cái chết đột ngột' đó của ông, với trình độ sức khỏe hiện tại của ông, ông thực sự sẽ đột tử ở thế giới hiện thực ngay khi cô bác sĩ tâm thần này đâm cây côn vào ông."
“Hả, cô Lucrecia!” Sau khi nhìn thấy rõ người đến, trên mặt Taran Al lập tức lộ ra vẻ vui mừng: “Cô tới đây để giúp đỡ — tốt thôi, xem ra mặc dù những người học việc đó của tôi không tìm kiếm bác sĩ tâm thần, nhưng đã tìm thấy một trợ thủ đắc lực, chúng đã tìm nữ phù thủy biển tới..."
Lucrecia xua tay: "Là tôi đã từ chối bác sĩ tâm thần mà những người học việc của ông tìm tới, họ không giúp được gì — Hiện giờ ông đang ở trong phòng thí nghiệm của tôi."
Hải Đế ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu tiên nàng ta phát hiện ra rằng Taran Al và nữ sĩ thần bí đột nhiên xuất hiện này quen nhau, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng sau đó, nàng ta chú ý tới tên của nữ sĩ này.
Lucrecia.
Trên thế giới này, người tên Lucrecia có lẽ không chỉ có một, nhưng người được gọi là "nữ phù thủy biển" lại chỉ có một!
Trong sự kinh ngạc tột độ, đầu tiên Hải Đế cảm thấy căng thẳng và đề phòng, sau đó ý thức được mình cần phải nói gì đó, nhưng lời vừa tới bên miệng thì lại lắp bắp: "Cô... cô là..."
"Đừng căng thẳng, cô gái, 'nữ phù thủy' không ăn thịt người," Lucrecia cười lên, dường như cảm thấy phản ứng của thiếu nữ nhân loại trước mặt rất thú vị: “Thật thú vị, tôi không ngờ rằng trong giấc mơ của bậc thầy Taran Al ấy vậy lại còn có một vị 'khách', với một 'tình cảnh khốn cùng' mà nói, nơi này có chút quá náo nhiệt.”
Nàng ta cười yếu ớt nói, nhưng dần dần, nhiệt độ trong nụ cười dịu dàng và hời hợt đó lại giảm đi từng chút, hai mắt nàng ta vẫn tràn đầy nụ cười nhưng đáy mắt dần dần lạnh lùng và soi mói như băng giá.
"Khách lạ, cô tên gì?"
Hải Đế thậm chí không nhận thấy sự thay đổi nhiệt độ trong nụ cười của Lucrecia.
Tuy nhiên, lúc này tâm trí nàng ta đột nhiên bắt đầu cảnh báo, một loại "trực giác" bắt nguồn từ thiên phú linh tính khiến nàng ta đột nhiên trở nên căng thẳng!
“Nữ phù thủy” trước mặt đang phân tích linh hồn và tâm trí mình, cô ta đang coi mình là “nhân tố gây ô nhiễm” trong giấc mơ này!
Khoảnh khắc ý thức được sự thật khủng khiếp này, Hải Đế đã cố gắng tự bảo vệ mình về mặt tâm trí. Tuy nhiên nàng ta lại phát hiện ra rằng mình và lực lượng siêu phàm đã bị cắt đứt mọi liên hệ, thậm chí cả "cây côn vàng" trong tay có mối liên hệ mật thiết với mình nhất, dường như đều lập tức trở thành sự vật không quan hệ gì đến mình. Nàng ta chỉ có thể dốc sức ổn định ý thức của mình trong bất an và căng thẳng tột độ, đồng thời vừa gắng sức suy nghĩ vừa mở miệng nói một cách khó khăn: “Tôi tên là Hải Đế, tôi là bác sĩ tâm thần — Tôi đi nhầm vào trong giấc mơ của ngài Taran Al, kẻ xâm nhập là những người khác, hơn nữa một vài trong số đó đã bị chính ngài Taran Al giải..."
Áp lực khiến thiên phú linh tính của bản thân điên cuồng báo hiệu đột nhiên biến mất.
Hải Đế lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại cảm thấy mờ mịt sâu sắc —
Mình còn chưa nói xong mà.
Nàng ta bối rối ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, mặt dây chuyền thạch anh tím trước ngực đã bắt đầu nóng lên lần nữa. Nàng ta dùng một tay ấn lên mặt dây chuyền thạch anh, đồng thời nghi ngờ nhìn về phía “nữ phù thủy” đối diện.
Lucrecia lại chỉ cau mày.
"Cô là người đi theo cha tôi?"