Hải Đế trông có vẻ hoang mang, sau đó sợ hãi.
Bởi vì nàng ta biết cha của "nữ phù thủy biển" này là vị tồn tại nào — Trò đùa rùng rợn này chẳng buồn cười chút nào!
“Thưa cô, tôi là tín đồ của Thần trí tuệ Lahem,” Nàng ta vội vàng nói, như thể sợ mình nói chậm sẽ khiến hiểu lầm trở nên sâu sắc hơn, sau đó thực sự thiết lập mối liên hệ bí mật nào đó với bóng ma không gian thứ đáng sợ kia: "Tôi chỉ là một bác sĩ tâm thần bình thường, cô nhất định đã nhầm lẫn rồi!"
Lucrecia lại chỉ hơi nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trước ngực "bác sĩ tâm thần". Mặt dây chuyền thạch anh tím trông bình thường không có gì lạ vẫn đang thoáng tỏa ra khí tức quen thuộc — Thứ khác có lẽ nàng ta có thể nhận nhầm, nhưng hơi thở của cha mình...
Nàng ta thậm chí còn cảm thấy rằng ánh mắt của cha mình đang lặng lẽ quan sát mình qua mặt dây chuyền đó.
“Mặt dây chuyền này của cô, từ đâu mà có?” Lucrecia đột ngột hỏi.
"Đây... là một món quà cha tôi tặng cho tôi, ông đã mua nó từ một cửa tiệm đồ cổ," Hải Đế vội vàng giải thích, nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều: "Không phải là vật phẩm đặc biệt gì, chẳng qua vừa khéo chỉ có một chút hiệu quả bảo vệ về mặt tinh thần..."
"Cửa tiệm đồ cổ?" Lucrecia có chút khó hiểu: "Cha cô là..."
“Ồ, cô gái này là con gái của Morris Underwood,” Taran Al nãy giờ im lặng bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng, ông ta cảm thấy bầu không khí có chút không đúng: “Yên tâm đi, cô Lucrecia, cô gái này đúng là bác sĩ tâm thần, cô ấy đang giúp tôi rời khỏi đây."
Lucrecia nghe Taran Al nói như vậy lập tức sửng sốt, sau đó nhìn về phía Hải Đế, trên mặt lộ ra biểu cảm tinh ý: "Morris Underwood?"
"Đúng... đúng vậy," Hải Đế gật đầu: "Đó là tên của cha tôi..."
Khuôn mặt của Lucrecia vô cảm, nàng ta nhớ lại cảnh tượng lúc gặp mặt các thành viên thủy thủ đoàn mới của Thất Hương Hào qua quả cầu pha lê lần trước, nhớ tới học giả đại học đáng kính — "cố vấn tri thức" hiện tại của cha mình.
Thế giới này thật nhỏ bé.
Vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt tan biến, trong vẻ mặt tươi cười lại hiện lên vẻ chân thành, ánh mắt nhìn về phía Hải Đế cũng dịu đi theo đó, nàng ta nói: “Xin chào, cô Hải Đế.”
"Xin... xin chào," Hải Đế bối rối, luôn cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn ngủi này mình dường như đã trải qua mấy lần thăng trầm, nhưng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đáp lại lời chào của "nữ phù thủy" trong căng thẳng: "Cô... quen biết cha tôi sao? Hơn nữa, cô và bậc thầy Taran Al cũng quen nhau?"
“Thế giới này nhỏ hơn cô tưởng đấy,” Lucrecia không trực tiếp trả lời đối phương, mà nói chiếu lệ một câu rồi nhìn về phía học giả Tinh linh đối diện: “Từ góc độ tự nhận thức, ông cảm thấy mình đã bị mắc kẹt trong giấc mơ này bao lâu rồi?"
"Không rõ, hiện tại sự cảm nhận thời gian của tôi đang có vấn đề, có thể là mấy ngày? Cũng có thể lâu hơn."
Lucrecia cau mày: "Từ góc độ bù đắp nhận thức cho thấy, đã có một số nguy hiểm... tôi đoán là ông đã thử qua các loại phương pháp thức tỉnh bao gồm cả phương pháp rơi xuống?"
Taran Al dang tay: "Phải, 'phương pháp đột tử' cũng không có tác dụng."
"Nếu như phương pháp đánh thức tiềm thức thông thường đều không hiệu quả, vậy thì những phương pháp khác cũng không hữu hiệu. Đây không phải là một giấc mơ bình thường — cũng không phải là một lời nguyền hay một cuộc tấn công tinh thần đến từ bên ngoài." Lucrecia xua tay: "Tôi đã ở trong thế giới hiện thực kiểm tra tình trạng của ông và thiết lập một vị trí trong phòng thí nghiệm để kiểm soát ô nhiễm tinh thần, có thể loại trừ những tình huống này... Cô Hải Đế, cô có thể cho tôi biết thông tin mà cô có được cho đến nay không?"
Hải Đế sững sờ trong giây lát khi nghe thấy, phải mất hai giây sau mới muộn màng phản ứng lại, sau đó nhanh chóng kể cho “nữ phù thủy” tất cả những gì mình biết, thậm chí từ lúc nàng ta nhận lời mời từ Tòa thị chính ở Phổ Lan Đức trở đi - không dám bỏ sót một chi tiết nào.
Lucrecia kiên nhẫn lắng nghe luồng thông tin của đối phương, nét mặt thay đổi mấy lần.
"Từ một giấc mơ xa xôi ở Phổ Lan Đức, bước vào giấc mơ của Taran Al... khoảng cách giữa hai thành bang này không hề đơn giản, hơn nữa hiện tại lối vào giấc mơ đó còn biến mất rồi..." "Nữ phù thủy" tỏ vẻ nghiêm trọng, chậm rãi nói: "Xem ra nếu dẫn dắt không suôn sẻ, ngay cả cô, một bác sĩ tâm thần, cũng sẽ bị mắc kẹt ở nơi này."
“Thế nên hiện tại hai vị chuyên gia đã có đến kết luận rồi chưa?” Thân là “người mắc bệnh” duy nhất tại hiện trường, Taran Al ngược lại có vẻ khá bình tĩnh, lúc này cũng chỉ có chút tò mò hỏi: “Giấc mơ này rốt cuộc là thế nào?”
"... Trước khi đưa ra kết luận, tôi cần xác nhận một điều," Lucrecia cũng không trực tiếp trả lời mà nghiêm mặt hỏi: "Làm sao ông lại chìm vào giấc ngủ sâu? Tôi tìm thấy bản nháp ông để lại trên tháp cao, khi đó ông dường như đang định gửi nó đến học viện qua 'thư chuyển phát nhanh', ông đã gặp phải tập kích trên tháp? Hay đã 'nhìn' thấy gì đó trong quá trình quan sát mặt trời?"
Taran Al chìm trong ký ức.
Thật lâu sau, ông ta mới nói một cách không quá chắc chắn: "Tôi không bị tập kích... Tôi chỉ nhớ mình khi đó đã nhìn thấy rất nhiều bóng mờ và đường nét mơ hồ bên trong mặt trời qua thiết bị trên tháp, muốn ghi chép tất cả chúng lại, nhưng những thứ đó quá hỗn loạn và mơ hồ, bất kể thế nào cũng không thể nhìn thấy rõ, chỉ có thể vẽ đại khái, sau đó..."
Giọng nói của ông ta đột nhiên trở nên vô cùng ngập ngừng, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ hoang mang và khó hiểu sâu sắc. Dường như càng nhớ lại những thứ mình nhìn thấy khi chìm vào giấc ngủ say, sẽ càng không thể xác nhận trí nhớ của mình.
Cuối cùng, Taran Al dừng lại, không còn nhớ nổi mình đã trải qua những gì trong giây cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ. Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên với vẻ bối rối, ánh mắt liếc qua Hải Đế và Lucrecia trước mặt, sau đó lại nhìn về bốn phía, nhìn vào khu rừng rậm rạp tươi tốt và khó có thể tưởng tượng nổi này.
Ông ta cứ thế dần dần đình trệ, cuối cùng không còn bất kỳ động tác hay âm thanh nào, thậm chí ngay cả những chuyển động nhỏ nhất của hơi thở và nhãn cầu đều hoàn toàn bất động, làn gió thổi qua khu rừng cũng không thể lay động tóc và quần áo của ông ta.
Taran Al đã biến thành một "pho tượng" đông cứng trong giấc mơ.
Mà theo sự trì trệ của ông ta, hết thảy mọi thứ trong giấc mơ cuối cùng bắt đầu thay đổi. Tiếng nổ ầm ầm quái dị trầm tràn ngập vang vọng khắp thế giới, tựa như sự vật vô cùng to lớn đang chậm rãi sụp đổ. Những cây đại thụ che trời dần dần mất đi màu sắc, đồng thời bắt đầu tan rã từ tán cây đổ xuống. Thực vật sum xuê khắp mặt đất cũng dần dần phong hóa, tiêu tán, hóa thành khói mù tung bay.
Hải Đế kinh ngạc nhìn tất cả những thứ này, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lucrecia: "Đây là một lớp 'màn che'? Không phải là mộng cảnh thật sự?!"
“Xem ra cô đã học rất tốt ở trường, cô Hải Đế,” Lucrecia nhướng mày: “Không sai, đúng như tôi đoán, nơi này không phải là mộng cảnh thật sự, mà chỉ là 'bức màn che' bảo vệ được dệt phía trên giấc mơ, những gì chúng ta thấy cũng không phải là Taran Al, mà chỉ là một thực thể tâm trí mà ông ta tạm thời tạo ra để bảo vệ mình, cho nên bất luận thế nào chúng ta đều không thể đánh thức ông ta từ nơi này – mộng cảnh thực sự ẩn núp ở nơi sâu hơn."
"Tại sao lại như vậy?" Hải Đế kinh ngạc: "Tôi... chưa từng thấy qua bức màn che mang tính bảo vệ chân thật như vậy, nó hoàn toàn bao phủ mộng cảnh phía dưới..."
"Tôi cũng chưa từng thấy qua. Hơn nữa Taran Al cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực tinh thần. Mặc dù ông ấy từng trải qua một số huấn luyện có mục tiêu, nhưng về mặt lý thuyết, ông ấy cũng không thể dệt nên một 'lớp bảo vệ' hoàn hảo như vậy." Lucrecia lắc đầu: “Nhưng có một điểm có thể chắc chắn, kẻ dệt nên 'bức màn che' này đang cố che giấu những thứ nằm sâu trong giấc mơ... Nếu như Taran Al thực sự làm điều đó, thì chắc chắn sau khi rơi vào giấc mơ ông ta đang cảm thấy rất nguy..."
Nàng ta chợt khựng lại.
Bởi vì sự “sụp đổ” của khu rừng đã dần ngừng lại.
Không chỉ dừng lại, mà sau vài giây, quá trình sụp đổ của toàn bộ khu rừng lại bắt đầu đảo ngược — Những cây đại thụ che trời đó đang nhanh chóng gây dựng lại, màu sắc biến mất cũng nhanh chóng quay trở lại khắp mặt đất, "bức màn che" mắt thấy vốn sắp tan vỡ lại bắt đầu tái sinh với tốc độ chóng mặt!
“Bức màn che đã tái sinh!” Hải Đế đột nhiên kêu lên.
Lucrecia thì lập tức nhìn về phía thực thể tâm trí của Taran Al ngay sau khi ngạc nhiên — Người sau vẫn đứng yên lặng tại chỗ như một pho tượng, không một dấu hiệu “hoạt hóa” trở lại.
Bức màn che bảo vệ của giấc mơ này đã được tái sinh, nhưng "người dệt nên" bức màn che lại không phải là Taran Al - Một lực lượng khác đang bảo vệ chân tướng tầng sâu của giấc mơ này!
Khoảnh khắc Lucrecia nhận ra điều này, nàng ta chợt ý thức được hai điều:
Thứ nhất, ngoài "thiếu nữ Tinh linh" mà Hải Đế nhắc tới cùng bậc thầy Taran Al ra, trong giấc mơ này ít nhất còn có một "người mơ" thứ ba. Người mơ này mới là người kiểm soát "giấc mơ ngụy trang" này thực sự.
Thứ hai, kẻ xâm nhập vẫn đang ở gần đây, nguồn ô nhiễm ở ngay đây!
"Bức màn che" bảo vệ của giấc mơ tự mình gây dựng nên, do nhận thức được mối nguy hiểm to lớn, nó mới sẽ tiến hành đảo ngược đột ngột dưới tình huống đã bắt đầu tiêu tán — Mà xét từ quy mô của toàn bộ khu rừng cùng động tĩnh của nó trong quá trình tổ chức lại, nguồn gốc của mối nguy hiểm này nhất định vượt xa tưởng tượng.
Bất kể là giáo đồ Nhân Diệt mà Hải Đế đã trục xuất trước đó hay những kẻ xâm nhập mà Taran Al đã giải quyết hết đều không phải là nguyên nhân thực sự khiến giấc mơ này khép kín!
Trong khi Lucrecia đang phản ứng lại, Hải Đế cũng chợt nhận ra nguyên nhân của việc tái tạo bức màn che: "Thứ gì đó đang ở trong giấc mơ này, kẻ xâm nhập vẫn còn!"
"Hãy chú ý đến những bất thường xung quanh!"
Lucrecia lập tức nhắc nhở, sau đó bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm mọi thứ khả nghi trong tầm mắt, cảm nhận hơi thở đang phả ra trong không khí, muốn tìm ra "nguồn ô nhiễm" mà bức màn che này đang cố gắng ngăn cản rốt cuộc đang ẩn núp ở nơi nào.
Không khí, hương hoa, tiếng gió vi vu trong rừng, tiếng nước chảy xa xa, ánh nắng xuyên qua vòm lá...
Mọi thứ đều rất chân thật, mọi thứ đều rất tự nhiên, mọi thứ đều không có vẻ nào là khác thường.
Đến tột cùng thứ gì bất thường trong giấc mơ này?
Đợi đã... Nắng?!
Trong lòng Lucrecia chợt chấn động.
Trong khu rừng này có vô số cây đại thụ cao chót vót và vô số tán cây xum xuê. Mục đích của những tán cây này là để che nắng.
Nhưng dù có nhiều tán lá che chắn như vậy thì “nắng” vẫn tỏa khắp rừng, khiến từng tấc rừng đều sáng lạ thường.
"Nắng là kẻ xâm nhập!"
Nàng ta phản ứng ngay lập tức và lớn tiếng nhắc nhở Hải Đế, trong khi Hải Đế vô thức ngẩng đầu lên, xuyên qua khe hở giữa tán cây, nhìn lên bầu trời của giấc mơ này.
Giữa các tầng tán cây, không biết từ lúc nào đã xuất hiện những khe hở lớn nhỏ. Giữa những khẻ hở là bầu trời và ánh mặt trời, cùng với mặt trời chiếu sáng mộng cảnh.
Những xúc tu to lớn và đen kịt xoắn lại đan xen vào nhau, quấn thành một khối cầu, xen kẽ với vô số cặp mắt to nhợt nhạt, giống như một quái thai đáng sợ lơ lửng trên bầu trời, cố thủ phía trên khu rừng.
Ánh mặt trời sáng rỡ giống như một lớp vỏ ánh sáng, trong suốt bao phủ bên ngoài bề mặt của vật có hình thù quái dị này, lặng lẽ chiếu sáng toàn bộ mộng cảnh.