Quái thai dị dạng khủng khiếp đó treo lơ lửng trên cao trong khu rừng, cố thủ trên bầu trời. "Lớp vỏ" phát sáng của nó được chống đỡ bởi vô số xúc tu uốn éo xoắn vào nhau. Trong khi "ánh sáng mặt trời" có thể xuyên qua cả khu rừng kia thì đến từ kẻ xâm nhập khủng bố tựa như cơn ác mộng này.
Nó đã treo cao trong giấc mơ này bao lâu rồi? Nó đã ở đó ngay từ đầu sao? Tại sao không ai để ý thấy sự khác biệt trong ánh mặt trời? Nó nhìn xuống khu rừng không biết do mấy tầng mộng cảnh trộn lẫn mà thành này với mục đích đáng sợ như thế nào?
Hải Đế ngẩng đầu lên, như thể bị một lực lượng mạnh mẽ nào đó thu hút, không thể cưỡng lại nhìn chằm chằm vào "mặt trời" cỡ nhỏ được chống đỡ bởi các chi đáng sợ đó.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào con mắt to lớn nhợt nhạt, được bảo vệ bởi những xúc tu đó.
Trong khoảnh khắc, nàng ta cảm thấy như thể tâm trí mình đã thiết lập sự gắn liền với một tồn tại lớn hơn và xa hơn. Thông qua con mắt khổng lồ nhợt nhạt nhìn xuống từ bầu trời kia, thứ gì đó đã trực tiếp xâm nhập vào đầu óc nàng ta. Nàng ta nghe thấy tiếng nổ ầm vang ở chỗ sâu trong tinh thần mình, cảm thấy rằng có ý nghĩ cổ xưa đang thông qua mặt trời trên bầu trời nhìn chăm chú giấc mơ này, cùng với những vị khách không mời mà đến trong giấc mơ.
Hàng ngàn giọng nói đang thì thầm hoặc gào thét trong đầu óc nàng ta. Nàng ta nghe thấy một giọng nói trong số đó chui vào ý thức mình như lời nói mê sảng —
"... Ẩn núp ở chỗ sâu thẳm nhất trong ký ức của họ... trước khi mặt trời của chúng ta tắt..."
Giữa những lời thì thầm xâm nhập vào tâm trí, Hải Đế bất giác sinh ra cảm giác quy y.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, một luồng nhiệt nóng như thiêu đốt đột nhiên từ ngực truyền đến, Hải Đế bỗng nhiên tỉnh lại trong cảm giác nóng bỏng này. Giống như một vạn tiếng sấm nổ vang bên tai, nàng ta cảm thấy sự gắn liền giữa mình và những thanh âm kia trong nháy mắt bị xé nát hầu như không còn.
Tim đập thình thịch như trống trận, trong tai quanh quẩn tiếng kêu the thé như tiếng ồn, tâm trí Hải Đế dao động kịch liệt, một loại mừng vui sống sót sau tai nạn kéo dài mới giây mới từ đáy lòng dâng lên. Ngay khi tỉnh lại, nàng ta lập tức di dời tầm mắt một cách khó khăn nhìn lên bầu trời, đồng thời vô thức nắm lấy mặt dây chuyền thạch anh tím trước ngực.
Mặt dây chuyền vẫn đang tỏa nhiệt lượng nóng như thiêu như đốt, nhưng sẽ không làm bản thân bị bỏng. Nàng ta sợ hãi quay đầu nhìn sang “tiểu thư phù thủy” đứng bên cạnh mình.
Lucrecia vô cảm vươn tay về phía mình, trên đầu ngón tay của "nữ phù thủy", ba viên đá quý nhiều màu đang lơ lửng giữa không trung chậm rãi xoay tròn. Ánh sáng từ đầu ngón tay có đá quý nhảy múa, xen lẫn những tia sáng sặc sỡ ảo mộng mà chết người.
Hải Đế lập tức cảm thấy hồi hộp.
"Tôi tỉnh rồi! Tôi tỉnh rồi!" Nàng ta vội vàng kêu to, sợ nữ phù thủy thật sự ra tay: "Tôi không bị ô nhiễm —"
Lucrecia gật đầu, liếc mắt nhìn mặt dây chuyền thạch anh trước ngực Hải Đế, ba viên đá quý đủ màu theo đó bay lên, trở về món trang sức nhỏ trên mái tóc của nàng ta.
Sau đó ta nàng suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy cần phải giải thích một lời: "Tôi không có ý định giết cô."
“Ờ…” Hải Đế không ngờ đối phương sẽ nói điều này, biểu cảm trên mặt co quắp một hồi: “Vừa rồi tôi còn tưởng rằng cô sẽ ra tay.”
"Đó sẽ chỉ là một lần trùng kích kịch liệt thôi, nếu như cô chỉ gặp phải ô nhiễm tinh thần tầng nông, loại trùng kích này sẽ khơi dậy sự sợ hãi cái chết trong tiềm thức của cô, sau đó sẽ ép bộ phận không bị ô nhiễm trong tâm trí của cô rời khỏi giấc mơ này, sau chuyện này cô nhiều nhất sẽ mất đi một chút ký ức gần đây," Lucrecia giải thích: "Đây là kỹ thuật thoát khỏi giấc mơ do bậc thầy Taran Al phát minh, 'phương pháp đột tử'."
Hải Đế trừng hai mắt: "Không phải trước đó cô nói 'phương pháp đột tử' này không đáng tin cậy sao?!"
“Không đáng tin cậy khi áp dụng lên người Taran Al,” Lucrecia liếc nhìn học giả đại học cách đó không xa vẫn đang duy trì trạng thái “pho tượng tâm trí”: “Nếu không phải gặp ác mộng thì ông ấy đã đột ngột qua đời rồi.”
"Vậy tôi..."
"Thể chất cô tốt."
Hải Đế không nói nên lời trong một lúc, sau vài giây im lặng lúng túng mới giơ ngón tay chỉ chỉ lên trời với sự sợ hãi kéo dài — Trong quá trình này, nàng ta không còn dám ngẩng đầu nhìn thứ quỷ dị và đáng sợ đó nữa: "Cô Lucrecia, thứ đó..."
“Coi bộ đó mới là kẻ xâm nhập thực sự,” Lucrecia thản nhiên nói, tay nàng ta lướt qua không khí trước mặt, một chiếc gương tròn hư ảo được bao quanh bởi những hoa văn đẹp đẽ và mang phong cách cung đình hiện ra trước mặt nàng ta một cách vô căn cứ, mượn sự phản chiếu của chiếc gương ma pháp, nàng ta thận trọng quan sát cảnh tượng trên bầu trời: "'Bức màn che' trong giấc mơ này đúng là để ngăn chặn 'sự nhìn trộm' của thứ này."
Nàng ta dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
"Nó trông rất giống với kiệt tác của giáo đồ sùng bái mặt trời đen. Thứ trên bầu trời trông giống hệt 'con cháu mặt trời' mà bọn họ đi theo..."
"Con cháu mặt trời..." Hải Đế sửng sốt trong lòng. Thân là một người Phổ Lan Đức, với tư cách là người từng trải qua "sự kiện mặt trời đen", nàng ta hiểu rõ sự đáng sợ đằng sau thuật ngữ này hơn bất kỳ ai khác. Tuy nhiên ngay sau đó, nàng ta lại cảm thấy nghi hoặc nhiều hơn: "Nhưng 'kẻ xâm nhập' mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ lúc ban đầu rõ ràng là một giáo đồ Nhân Diệt..."
“Giáo đồ Nhân Diệt?” Lucrecia cau mày: “Vậy thì… tình hình này có thể còn tệ hơn nhiều rồi.”
Hải Đế há miệng một cái, vừa định hỏi "nữ phù thủy biển" có ý gì, nhưng một giây sau, bên cạnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng sột soạt khe khẽ, khiến nàng ta lập tức im lặng lại.
“Cô có nghe thấy âm thanh gì không?” Hải Đế vội vàng hỏi với một chút lo lắng.
"Có vẻ như 'người bảo vệ' quái thai trên bầu trời kia đã đến," Lucrecia lại chỉ bình tĩnh nói: "Chúng ta phát hiện ra 'nó', 'nó' sẽ cảm thấy sợ hãi, sau đó nghĩ đủ cách tiêu diệt bất kỳ sinh vật có trí tuệ nào nhìn thấy ‘nó’, con cháu của mặt trời đen chính là như vậy —"
Tiếng sột soạt kỳ lạ đột nhiên biến mất.
Thế nhưng cảm giác cảnh giác và cảm giác nguy cơ cực lớn lại dâng lên như thủy triều ngay khi âm thanh này biến mất!
Giây tiếp theo, trong dư quang nơi khóe mắt Hải Đế nhìn thấy một bóng mờ — Dưới bụi cây gần đó, trong một góc mà một giây trước còn có vẻ bình thường, có một bóng tối vô định hình đang uốn éo, phồng lên và phân hóa thành các chi hiểm ác giống như lưỡi trường mâu sắc bén, lao thẳng mãnh liệt về hướng nàng ta và Lucrecia.
Hải Đế không kịp ngẫm nghĩ, thân thể đã đột nhiên ngã sang một bên, đồng thời, nàng ta giơ cây côn vàng trong tay lên, chém qua không khí trước mặt — Một tàn ảnh lưu lại tại vị trí trước khi nàng ta ngã xuống, giây tiếp theo, tàn ảnh này đã bị kẻ tập kích kia xuyên qua không thương tiếc.
Bóng đen bỗng nhiên rút lui, trong khi "hình bóng" bị xuyên qua vẫn ở nguyên vị trí cũ. Hình bóng đó rung chuyển hai lần, đường viền mờ ảo không rõ nét nhanh chóng trở nên rõ ràng, biến thành một "Hải Đế" khác.
Mà cùng lúc đó, một vụ nổ sắc bén khác bất ngờ phát ra từ hướng của Lucrecia.
Một bóng mờ uốn lượn bò lổm ngổm trên mặt đất giống như một con rắn độc nham hiểm lan tràn đến dưới chân "nữ phù thủy biển", đồng thời bỗng nhiên hóa thành vô số bụi gai, gai góc, lưỡi đao và xúc tu. Những sự vật kinh khủng co phồng bất định này tấn công Lucrecia từ mọi hướng, nuốt chửng bóng dáng người sau trong nháy mắt.
Tuy nhiên, giữa những bóng đen đan xen vào nhau đó, cơ thể của Lucrecia bỗng dưng biến đổi — Nàng ta đột nhiên biến thành một "hình ảnh" cực mỏng như một tờ giấy, tiếp đó cơ thể quay trong không trung một cái, từ trong những đòn trí mạng thay phiên đó "bay" ra ngoài, ngay sau đó, hình dáng của nàng ta được định hình lại trên đất trống bên cạnh, trong tay thì không biết từ lúc nào có thêm một cây gậy chỉ huy mà nhạc trưởng sử dụng khi chỉ huy ban nhạc trên sân khấu.
Nàng ta giơ cây gậy ngắn lên, gõ nhẹ vào một xúc tu màu đen ngưng tụ giữa không trung, rồi nhẹ nhàng ra lệnh —
"Điệu hát dân gian."
Xúc tu phát ra tiếng nổ nhỏ, sau đó tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, giống như một bản nhạc. Trong tiếng nổ liên tục, xúc tu tan rã thành vô số nốt nhạc hư ảo lại sặc sỡ, bay tứ phía và tiêu tán giữa không khí.
Tất cả những "bóng mờ" kết nối với các xúc tu đen đều phát ra những tiếng nổ liên miên không dứt. Lời nguyền khủng khiếp đã khiến chúng hóa thành vô số nốt nhạc, bay lượn và phân tán trong không khí sặc sỡ sắc màu.
Khung cảnh tráng lệ như mơ, nhưng cũng quỷ dị đến kinh người.
Lucrecia vung cây gậy chỉ huy một cách duyên dáng, quay đầu nhìn về phía Hải Đế đã phân hóa ra phân thân nhân cách thứ ba, trong ánh mắt lộ ra một chút bất ngờ.
"'Thuật hộ thân' của cô được đấy. Đánh giá từ thân thủ, cũng từng huấn luyện qua trong thế giới hiện thực à?"
"Dù sao cũng phải có phương thức bảo vệ bản thân, suy cho cùng, nghề này của chúng tôi, không chỉ phải tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần, mà còn phải đối phó với bệnh tâm thần của họ - Cha tôi thường dạy tôi rằng, con gái phải học cách tự bảo vệ mình." Hải Đế thở hổn hển mấy hơi, có chút tự hào nói, sau đó nàng ta nhìn về phía Lucrecia, trong ánh mắt lại có thêm một chút thán phục và kính sợ: "Lực lượng của cô... quả nhiên mạnh mẽ như lời đồn."
“Bởi vì cha tôi cũng dạy những lời tương tự.” Lucrecia khẽ mỉm cười, sau đó quay người lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào những bóng người đang lần lượt hiện ra từ không trung.
Một vài xúc tu, một vài cái bóng bị tiêu diệt không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc. Đối với người đi theo mặt trời đen, tay chân gớm ghiếc của chúng luôn có thể chịu đựng tổn thất nhiều hơn.
Thân phận thực sự của kẻ tập kích được tiết lộ.
Đó là vài thân hình cao lớn, mặc áo khoác dài đen nhánh không rõ chất liệu giống như áo gió. Bên dưới áo khoác dường như giấu vô số máu thịt quái dị gớm ghiếc, đang không ngừng vặn vẹo nhấp nhô, phát ra âm thanh nhớp nháp kinh tởm. Khuôn mặt của chúng thì ẩn dưới bóng chiếc mũ rộng vành, không thể nhìn thấy bất kỳ ngũ quan hữu hình, chỉ có thể cảm nhận được sự trống rỗng vô hạn và sự ác ý lạnh lùng đối với tất cả sinh linh.
"... Là 'cơ thể thấp kém' của con cháu mặt trời," Hải Đế ngay lập tức phân biệt ra thân phận của những kẻ giống người nhưng không phải con người này, nàng ta và phân thân nhân cách của mình đều lộ ra vẻ đề phòng, đồng thời lại không nhịn được nhíu mày: "... Nhưng tôi chưa từng nghe nói qua những tên này có năng lực xâm nhập giấc mơ..."
Lucrecia để ý thấy một tình huống khác.
“Bọn chúng không có ô.” Nữ phù thủy biển khẽ cau mày nói.
Là một "nhà thám hiểm" quanh năm lang thang ở khu vực biên giới, lại thường xuyên tiếp xúc với nhiều lực lượng quỷ dị nguy hiểm, nàng ta không xa lạ gì với các tín đồ của mặt trời đen, hơn nữa đã có vài lần đối đầu trực diện với bọn họ.
Những “tàn dư” của con cháu mặt trời xuất hiện trong giấc mơ, không cầm theo ô đen quái dị mang tính biểu tượng.
Tất cả chúng đều đứng ở nơi sáng sủa, đắm mình trong "ánh nắng" xuyên qua khu rừng một cách thản nhiên.
Giống như... người tha hương ở quê nhà.