Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 527 - Chương: 527

Chương: 527

Thẳng thắn mà nói, giờ phút này đầu óc Lucrecia trống rỗng — trống rỗng gần hai ba giây mới hơi khôi phục lại năng lực suy nghĩ và ý thức được tình huống trước mắt rốt cuộc là thế nào.

Đáng sợ hơn việc rơi vào cơn ác mộng bị con cháu mặt trời ô nhiễm và ăn mòn là đột nhiên nhìn thấy cha mình từ không gian thứ trở về sâu thẳm trong cơn ác mộng, mà điều đáng sợ hơn điều này là lưỡi liềm trong mình đang cắt về phía cổ cha mình.

Bây giờ, lưỡi liềm này đã mất kiểm soát, ngọn lửa xanh lá yếu ớt đang cháy trên lưỡi liềm đen kịt và cháy lan trên cán dài của nó. Nó giống như đã tiến vào một chiều không gian khác, mình không thể kiểm soát được nữa. Lucrecia cứng đờ và vô ích giữ tư thế cầm lưỡi liềm, kìm nén hồi lâu mới nói: "Người... lưỡi liềm trong tay người thật khác biệt..."

“Mỗi lần căng thẳng con đều sẽ nóng nảy như thế này sao?” Duncan rốt cuộc buông tay ra, ngọn lửa màu u lục tiêu tán theo đó: “Tình huống gì đang xảy ra ở đây vậy?”

Khi ngọn lửa lui đi, Lucrecia cuối cùng cũng cảm thấy rằng lưỡi liềm ngưng tụ bởi lực lượng của giấc mơ và lời nguyền đã trở lại tầm kiểm soát của mình. Nàng ta vội vàng nắm lấy nó lùi lại nửa bước và chuẩn bị trả lời câu hỏi của cha, song ngay giây tiếp theo, cảm giác nguy cơ lại bất chợt ập đến từ gần đó!

Những "sinh vật xấu" của con cháu mặt trời cuối cùng đã phản ứng lại. Chúng hiển nhiên sẽ không cho kẻ địch của mình cơ hội yên tâm nói chuyện nhà. Kèm theo quang ảnh nhấp nháy và nhảy nhót không ngừng trong ánh mặt trời, mấy cái bóng bổ nhào mạnh mẽ về phía sau lưng của Lucrecia!

Gần như không có cơ hội để suy nghĩ, Lucrecia đã đột ngột quay người lại, chiếc liềm trong tay ngay lập tức hóa thành một cây roi dài quấn đầy gai. Nhưng mà ngay tại thời khắc nàng ta chuẩn bị quăng mạnh cây roi dài ra, cái bóng bổ nhào mạnh mẽ qua đây lại đột nhiên dừng lại và hiện ra thân hình giữa không trung, giống như mất đi nguồn lực lượng, nhanh chóng rơi xuống đất, giãy giụa dữ dội!

Mà cùng lúc đó, Hải Đế đang điều khiển mấy phân thân nhân cách miễn cưỡng chống đỡ cũng đột nhiên cảm thấy áp lực bên mình đã giảm đi.

Nàng ta chuyển dời "bản thân mình" từ trong một hóa thân nhân cách đang hấp hối sang một hóa thân nhân cách khác ở trạng thái vẫn còn tốt, sau đó kinh ngạc nhìn những bóng người áo đen xung quanh lần lượt ngã xuống, như cá bị nướng dưới ánh mặt trời chói chang, chật vật giãy giụa sắp chết trên mặt đất.

Sâu trong lớp áo đen không biết làm bằng chất liệu gì của chúng không ngừng phồng lên, vặn vẹo, những chi đáng sợ kia cũng bắt đầu thối rữa và phân hủy nhanh chóng. Theo cùng âm thanh kinh tởm, mùi hôi thối kinh khủng và máu mủ bẩn thỉu dần dần từ dưới thân xác chúng lan tràn ra.

Cho dù là một bác sĩ tâm thần được đào tạo chuyên nghiệp, Hải Đế vẫn không nhịn được lùi lại hai bước khi đối mặt với cảnh này. Ngay sau đó, nàng ta dường như nhận ra điều gì đó, vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời — Thế nhưng, giây phút ngẩng đầu lên, nàng ta lại gắng gượng kiềm chế cơn bốc đồng của mình.

Trải nghiệm kinh hoàng khi nhìn thấy “con cháu mặt trời” lúc ngẩng đầu nhìn lên trước đó vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng ta, khiến nàng ta không dám chứng thực suy đoán của mình.

Ngay tại lúc này, nàng ta nghe thấy người lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt Lucrecia kia nói với mình: “Không sao cả, bầu trời đã an toàn rồi.”

Không biết vì sao, trong câu nói này dường như mang theo một loại lực lượng mạnh mẽ nào đó. Mặc dù không có bất kỳ lý do gì, nhưng trong đầu Hải Đế vẫn đột nhiên xuất hiện một ấn tượng mạnh mẽ: Bầu trời an toàn rồi.

Nàng ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía “mặt trời” đang treo cao trên bầu trời, phát sáng tỏa nhiệt.

"Thứ đó" vẫn đang lặng lẽ lơ lửng phía trên khu rừng; vô số xúc tu xoắn xuýt và đôi mắt nhợt nhạt chồng chất lên nhau như những khối thịt mọc ngẫu nhiên; hào quang thì tựa như ngọn lửa cháy mạnh, bốc lên và đốt cháy trên bề mặt của "khối thịt" dị dạng và đáng sợ này — Tuy nhiên, ở sâu trong ngọn lửa, một màu u lục lại đang lan rộng và nhanh chóng bao phủ toàn bộ bề mặt của thực thể.

Khoảnh khắc nhìn thấy những xúc tu vặn vẹo và những đôi mắt tái nhợt đó, đáy lòng Hải Đế nổi lên sự sợ hãi không thế ức chế. Nhưng rất nhanh, nàng ta ý thức được tâm trí của mình không hề bị “nhân chứng” lần này ăn mòn.

Sự ô nhiễm của "con cháu mặt trời" dường như bị chặn lại bởi ngọn lửa màu u lục ngày càng lan rộng, hoặc là nói... bị kẻ sau ăn mòn và đồng hóa nên vô hại.

Tiếng giãy giụa và tiếng la hét của những "sinh vật xấu" sắp chết hành hạ màng nhĩ của Lucrecia. Những sinh vật áo đen giống người mà không phải người đó đang nhanh chóng chết đi dưới ánh nắng dị hóa, giống như đang hòa tan trong axit mạnh. Nàng ta bối rối khó hiểu nhìn cảnh này, quay đầu nhìn về phía Duncan: "Chuyện nào là sao vậy?"

"Ta đã làm ô nhiễm mặt trời tạm thời của chúng, hiện tại, ánh nắng này là 'chất độc' đối với chúng.

"Đây là kinh nghiệm ta học được trong 'sự kiện mặt trời đen' ở Phổ Lan Đức — những 'tàn dư' này chỉ có thể tồn tại dưới 'ánh sáng mặt trời' đặc định."

Duncan nói một cách bình tĩnh, rồi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào sự tồn tại méo mó vẫn đang lặng lẽ lơ lửng phía trên khu rừng.

Anh liên tưởng đến "mặt trời đen" mà mình đã nhìn lén thấy qua "mặt nạ vàng kim" lúc trước, nghĩ đến Cổ thần nhợt nhạt hấp hối dưới sự thiêu đốt của hào quang mặt trời kia. Tuy nhiên so với “mặt trời đen” anh nhìn thấy hồi đầu, thứ treo trên bầu trời thế giới giấc mơ giờ phút này rõ ràng nhỏ hơn không chỉ một kích thước, lực lượng cũng yếu hơn rất nhiều.

Thế thì... xem ra đây chính là "con cháu mặt trời" trong miệng những giáo đồ điên cuồng.

Hiện tại, con cháu mặt trời đang nhanh chóng bị ngọn lửa ô nhiễm nuốt chửng; ánh sáng và sức nóng mà nó tỏa ra đang bị chuyển hóa thành thứ đủ khiến bản thân nó tự thiêu. Thế nhưng “sinh vật” quỷ dị đáng sợ này lại không có chút phản ứng đau đớn, nó vẫn chỉ treo cao trên bầu trời một cách lặng lẽ và im lặng, thật giống như hoàn toàn không có cảm giác đau đớn hay sợ hãi.

Ánh sáng và nhiệt đơn thuần, giống như... một mặt trời thật.

Tuy nhiên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tái nhợt của nó, Duncan luôn cảm thấy thứ này thực sự đang suy nghĩ — Nó đang suy nghĩ, nó đang quan sát, nó có mục đích cũng có lý trí; nó không giống như mặt trời đen hấp hối chỉ muốn tự dập tắt mình, cũng không giống như những tín đồ tà giáo điên cuồng chỉ muốn hủy diệt cả thế giới.

"Sinh vật" này... đang nghĩ cái quái gì vào lúc này vậy?

“Ngươi đang suy nghĩ điều gì?” Duncan không khỏi hỏi trong lòng.

“Ta có thể trở về rồi chưa?” Ở chỗ sâu trong tin tức mơ hồ do ngọn lửa u linh truyền về, anh nghe thấy một giọng nói, nghe như bình tĩnh mà ôn hòa: “Nơi này không có thứ ta muốn tìm.”

Duncan ngay lập tức hơi trợn to hai mắt.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, ngay khi anh muốn thiết lập nhiều liên lạc hơn với "con cháu mặt trời", một tiếng nổ ầm hư ảo lại đột nhiên từ bầu trời truyền tới. Tiếp đó ngọn lửa bùng cháy dữ dội đột ngột thu lại thành một chấm nhỏ như sụp đổ vào bên trong. Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa u linh đã mất mục tiêu bùng nổ ầm ầm theo mọi hướng.

"Mặt trời ngụy tạo" nhìn xuống khu rừng đã biến mất.

Sắc trời ảm đạm mờ tối và hơi đỏ đã thay thế bầu trời "đầy nắng" vào thời điểm trước đó. Toàn bộ khu rừng chìm vào bầu không khí giống như hoàng hôn ngay sau đó.

Giọng nói kinh ngạc của Lucrecia vang lên từ bên cạnh: “Người đã tiêu diệt nó?”

"Không," Duncan nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra tin tức mình vừa mới cảm ứng được: "Nó đã rời đi, đó không phải là bản thể của nó, mà chỉ là hình chiếu con cháu mặt trời hình thành trong giấc mơ, giống như một cái xúc tu dùng để nhận thức — bây giờ nó đã thu hồi xúc tu ra khỏi giấc mơ.”

Lucrecia trầm ngâm gật đầu, nhưng rất nhanh nàng ta đột nhiên phát hiện ra một chuyện khác: "Đợi đã, giáo đồ Nhân Diệt vừa nãy đâu rồi?!"

“Hắn chạy rồi,” Duncan thuận miệng nói: “Khi những 'sinh vật xấu' kia chết đi, hắn đã không ngừng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, sau đó nhân lúc mặt trời ngụy tạo trên bầu trời sụp đổ và biến mất, hắn đã thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn."

Lucrecia vừa nghe thấy lập tức nhíu mày, vô thức đảo mắt nhìn rừng cây mà sắc trời đã ảm đạm như chìm vào hoàng hôn: "Chết tiệt... ấy thế cũng bị dẫn dắt sự chú ý... lẽ ra nên để lại một lời nguyền lên người hắn..."

“Không sao đâu,” Duncan lại chỉ xua tay: “Để hắn chạy một lát trước đi.”

Lucrecia nghe vậy hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Duncan: “Người... cố ý thả hắn đi?”

Duncan lại không trực tiếp trả lời nàng ta, mà là hơi nheo mắt lại, dường như cảm ứng được điều gì, sau đó mỉm cười lắc đầu: "Dù sao hắn cũng đã nhìn thấy ta."

Sau đó, anh không để ý đến sự thay đổi sắc mặt đột ngột của Lucrecia, mà quay sang nhìn về phía Hải Đế đang lo lắng bất an đứng cách đó hàng chục mét, vẫn luôn cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Anh đi tới trước mặt tiểu thư bác sĩ tâm thần — nói đúng ra là trước mặt một nhóm nhiều Hải Đế — sau đó xác nhận tình trạng của đối phương trước.

Có khoảng bảy tám Hải Đế, trên người bị các vết thương lớn nhỏ. Trong đó có ba Hải Đế bị thương cực kỳ nghiêm trọng, ngã phịch xuống đất giống như cá sắp chết, phần nhân cách rõ ràng đã rút đi, chỉ còn lại một số co quắp lúc lâm chung thuộc phản xạ có điều kiện; còn có hai Hải Đế trong trạng thái tốt, một trong số họ đứng ngây người tại chỗ với vẻ mặt đờ đẫn, còn người kia thì lo lắng bất an né tránh ánh mắt của Duncan.

Duncan hờ hững đảo qua "một nhóm nhiều Hải Đế" trước mặt, thở dài trong lòng, cảm khái con đường của bác sĩ tâm thần ở thế giới này thực sự rất hoang dã, tinh thần phân liệt còn lợi hại hơn so với chứng tâm thần phân liệt, sau đó trực tiếp bỏ qua “Hải Đế” trong khuôn mặt đầy căng thẳng, ánh mắt né tránh, đi tới trước mặt tiểu thư bác sĩ tâm thần đang ngơ ngác.

"Ổn chứ?"

“Hóa thân nhân cách” với vẻ mặt đờ đẫn nhất thời giật mình, trên mặt bỗng nhiên hiện lên vẻ hoạt bát: “Làm sao ngài biết…”

Hiện tại nàng ta đương nhiên đã đoán được người cao lớn uy nghiêm mang đến áp lực vô tận trước mặt này là ai, trong lòng vốn đã rất căng thẳng, vốn định dùng hóa thân nhân cách che giấu một chút, để tránh giao lưu trực diện với “bóng ma không gian thứ” đáng sợ này, nhưng không ngờ rằng thậm chí không che giấu nổi dù chỉ một giây.

"Cô sẽ sử dụng phân thân nhân cách để bảo vệ mình lúc căng thẳng," Duncan nói với nụ cười mỉm và thái độ thân thiện: "Đương nhiên, lúc trước ta quả thật không ngờ rằng 'phân thân nhân cách' của cô sẽ... lợi hại như vậy, bây giờ ta có ấn tượng rất sâu sắc.”

"Đôi khi... người mắc chứng tâm thần phân liệt sẽ tương đối khó đối phó, phân ít đánh không lại..." Hải Đế giải thích theo bản năng, nhưng ngay sau đó nàng ta đã phản ứng kịp: "Chờ đã, từ đâu ngài biết..."

Duncan mỉm cười và giơ ngón tay chỉ vào mặt dây chuyền thạch anh tím trước ngực Hải Đế.

"Nói đúng ra, mặt dây chuyền này là do ta tặng cho cô."

Bình Luận (0)
Comment