Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 532 - Chương: 532

Chương: 532

Hải Đế đi theo nhân viên làm việc mặc đồng phục màu xanh đậm, đi về phía một phòng bệnh khác bên trong cơ sở y tế, đồng thời lắng nghe đối phương nói rõ tình hình cho mình dọc đường —

"'Người mắc bệnh' đó tỉnh lại phát hiện cô ngất bên cạnh giường bệnh, chạy ra hành lang kêu cứu, chúng tôi mới biết trong phòng bệnh xảy ra chuyện...

"Bởi vì trước đó cô có căn dặn, nên chúng tôi trước tiên để người thủ vệ của giáo hội và mục sư trú đóng đi kiểm tra tình hình phụ cận phòng bệnh trước, nhưng không hề phát hiện dấu hiệu lực lượng siêu phàm ô nhiễm, chỉ có cô vẫn luôn ngủ say không tỉnh... Thế là chúng tôi đã chuyển cô đến phòng bệnh gần tiểu giáo đường hơn...

"Cô gái Tinh linh kia vẫn đang ở trong cơ sở, trạng thái tinh thần của cô ấy rất tốt, nhưng dường như không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong giấc mơ, còn nói không hiểu làm sao mình đột nhiên rơi vào ngủ mê man. Chúng tôi bảo cô ấy tạm thời nán lại một lúc, có lẽ cô có điều muốn hỏi cô ấy.

"Người nhà của cô ấy cũng ở đó, có chuyện gì cô có thể hỏi thử..."

Nhân viên làm việc đột nhiên dừng lại, trên mặt có chút do dự, quay đầu nhìn về phía Hải Đế: "Xin lỗi, tôi quên mất cô cũng vừa mới tỉnh lại sau một giấc ngủ say, hiện tại cần được nghỉ ngơi..."

"Tôi không cần nghỉ ngơi, ngủ một giấc đã đủ lâu rồi," Hải Đế xua tay, ánh mắt luôn không kiềm được quét tới quét lui trên mặt đối phương, nhưng may mà nàng ta nhanh chóng khống chế được biểu cảm và ánh mắt của bản thân, sau đó tùy ý hỏi: "Trước khi cô vào, trong phòng của tôi có động tĩnh gì lạ không?"

“Động tĩnh lạ?” Nhân viên làm việc cau mày suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không có. Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Một vị khách không mời mà đến đã xuyên qua vết nứt trong dòng thời gian xâm nhập phòng bệnh — sau đó quăng ra một đống lời lảm nhảm rồi rời đi.

Hải Đế hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra trong đầu, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không, chỉ hỏi vậy thôi, xác nhận xem trong lúc tôi ngủ say có xảy ra chuyện gì bất thường trong phòng hay không."

"Nhân viên làm việc" trước mặt chỉ là một người bình thường phụ trách tiếp đón, mà Chung Yên truyền đạo sĩ lảm nhảm kia thì khiến Hải Đế cảm thấy quá quỷ dị, xuất phát từ tính cẩn thận, tốt nhất không nên đem chuyện của "truyền đạo sĩ" đó truyền đến tai người bình thường.

Sau khi trở về nên báo cáo trực tiếp với giáo đường, hoặc Đại giáo đường trung ương của thành bang.

Có lẽ cũng nên nói với cha mình, cùng với vị... Thuyền trưởng Duncan kia?

Trong đầu Hải Đế xoay chuyển đủ loại ý nghĩ, một số ý nghĩ trong đó thậm chí khiến nàng ta cảm thấy hơi kinh hãi. Mà theo những suy nghĩ này nhộn nhạo nhấp nhô, nàng ta đã được dẫn đến cuối hành lang.

Nhân viên làm việc phụ trách dẫn đường bàn giao vài điều đơn giản rồi im lặng rời đi. Trong khi Hải Đế ở trước phòng bệnh hít sâu một hơi, nhanh chóng chỉnh đốn trạng thái và biểu cảm của mình, sau đó vươn tay đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng bệnh sạch sẽ sáng sủa, thiếu nữ Tinh linh rơi vào giấc ngủ say trước đó đang yên lặng ngồi trên giường, lưng dựa vào chăn và gối, trong tay cầm một cuốn sách đọc chăm chú. Trong khi một bà lão Tinh linh mũm mĩm và hòa ái thì đang ngồi ở mép giường, đang chú tâm gọt một quả táo.

Thời điểm Hải Đế đi vào phòng, thiếu nữ Tinh linh lập tức ngẩng đầu lên, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ: "A! Cô bác sĩ! Cô tỉnh rồi à?"

“Tôi tới xem xét tình hình của cô,” Hải Đế cười đáp lại, vừa đi về phía giường bệnh vừa gật đầu kính chào bà lão tinh linh có vẻ ngoài rất hòa ái: “Chào bà, xin hỏi bà là…”

“Bà ấy là bà nội của tôi!” Thiếu nữ Tinh linh trên giường bệnh cướp lời nói.

Bà lão bất lực liếc nhìn cháu gái của mình, sau đó quay sang Hải Đế cười nói: "Đứa trẻ này có chút tựa như thân quen... Tôi rất là cảm ơn cô đã giúp đỡ cho Flotie, cô Hải Đế ạ."

Trên mặt Hải Đế hiện lên một chút ngượng ngùng: "Tôi cảm thấy không giúp được là bao, 'bác sĩ' như tôi cũng đã lâm vào ngủ say."

“Nhưng tôi nghe nhân viên ở đây nói, cô vì đánh thức Flotie khỏi cơn ác mộng nên mới chìm vào giấc ngủ sâu,” Bà lão đưa quả táo vừa gọt xong cho Hải Đế với thái độ niềm nở và chân thành hoàn toàn không giống như đang khách sáo: "Hơn nữa Flotie cũng nói, con bé cảm thấy có ai đó đang bảo vệ mình trong giấc mơ — Khi nguy hiểm đến gần, có tiếng súng liên hồi xua tan đi nỗi sợ hãi của con bé."

Tiếng súng liên hồi? Nguy hiểm đến gần? Là chỉ lúc mộng cảnh phản phệ, giáo đồ Nhân Diệt mưu toan đến gần "lối vào gợi ý" mà mình mở ra để đến gần giường bệnh?

Trong đầu Hải Đế nhất thời có một suy đoán, nàng ta nói lời cảm ơn đối với quả táo mà bà lão đưa cho, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nghiêm túc nhìn cô gái Tinh linh tên Flotie: "Cô tên là Flotie, đúng chứ? Cô có còn nhớ mình đã chìm vào giấc ngủ say thế nào không?"

“Tôi nhớ… tôi đang đọc sách ở nhà,” Flotie cau mày suy nghĩ một chút: “Trước khi mặt trời tắt, bà tôi nói trên đường phố nguy hiểm, bảo tôi ở yên trong phòng, sau đó mặt trời sáng trở lại, tôi thực sự buồn chán, nên đã tìm một cuốn sách để đọc — dù sao thì mặt trời cũng đã sáng rồi mà, nhưng không biết chuyện là thế nào, mới vừa đọc một lúc đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, bèn ngủ thiếp đi..."

"Đọc sách?"

Hải Đế lẩm bẩm, ánh mắt đảo qua cuốn sách Flotie cầm trên tay vừa rồi, trên bìa màu tím nhạt, đập vào mắt nàng ta là một hàng chữ đẹp đẽ — "Khu vườn pha lê của hoàng tử vô mộng".

"Theo tôi thấy, con bé đều đọc những thứ sách lộn xộn này," Bà lão Tinh linh mũm mĩm ở một bên lẩm bẩm: "Trong đầu đầy những mộng tưởng không đáng tin cậy, con bé đọc những thứ này sớm muộn gì cũng sẽ bị ô nhiễm, chúng thần sẽ không bảo vệ tình yêu giữa hai người đàn ông..."

Flotie nhất thời bất mãn ở bên cạnh sửa lại: "Không phải hai, mà là vài!"

Hải Đế thì lắc đầu với bà lão: "Yên tâm, không phải do nội dung cuốn sách này gây ra."

Nàng ta vừa dứt lời, Flotie liền lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng: “Chị bác sĩ, chị cũng đọc cái này à?!”

Hải Đế: "..."

Nhờ vào những kỹ năng tinh tế luyện tập trong nhiều năm, tiểu thư bác sĩ tâm thần phớt lờ sự khác biệt nhất thời trong biểu cảm của Flotie và bà của cô ấy, mà nhìn về phía thiếu nữ Tinh linh với vẻ mặt nghiêm túc: "Nói tóm lại, trong thời gian mặt trời tắt cô không hề thử quan sát bề mặt nó, cũng không ngước nhìn lên bầu trời?"

“Tất nhiên rồi, ai dám chứ,” Flotie lập tức lè lưỡi: “Người có thần trí bình thường nào sẽ dám nhìn bậy khi mặt trời tắt?”

Trên mặt Hải Đế không chút biểu cảm, sau đó nàng ta lại hỏi: "Cô có còn nhớ chuyện xảy trong lúc mình ngủ say không? Một chút ấn tượng cũng được — ngoại trừ 'tiếng súng', phần tôi biết ra."

“… Ngoại trừ một vài tiếng súng, những thứ khác thật đúng là chỉ có một chút ấn tượng,” Flotie nghiêm túc nhớ lại, nói một cách không quá chắc chắn: “Tôi chỉ nhớ mình đã luôn nằm trong bóng tối, mơ mơ màng màng cũng không nhìn rõ xung quanh, cũng không nghe rõ âm thanh, mà trong bóng tối còn có rất rất nhiều cái bóng, giống như những người khác, đều đứng xung quanh tôi..."

Nét mặt Hải Đế lập tức trở nên nghiêm túc: "Rất rất nhiều cái bóng?"

...

Sâu trong biển cả mênh mông, tại một thành bang cách xa Phổ Lan Đức và Lightwind Harbor, một bóng người mặc áo khoác dày màu đen vội vã lao vào một con hẻm.

Bóng người này vội vàng, bước chân hơi loạng choạng, dường như đang có chút hoảng hốt lo sợ. Hắn tránh đi những ánh mắt dòm ngó có thể tồn tại ở đầu ngõ, rồi lại chui vào hết ngã ba này đến ngã ba khác, chui qua lại rất lâu trong ngõ hẻm tựa như mê cung đủ khiến người ta lạc đường, cuối cùng lách mình bước vào một căn phòng.

Giờ phút này, trời đã sắp chạng vạng tối, ánh tà dương đang lặng lẽ lui dần khỏi thành phố, đèn khí đốt trên đường vẫn chưa được bật lên, nhưng bóng tối đã buông xuống trước một bước, đồng thời dần dần nhấn chìm từng căn nhà trong thành bang.

Tiếng quẹt diêm xì xèo truyền tới, ngọn đèn dầu trong nhà được thắp lên.

Người đàn ông ném chiếc áo khoác dày màu đen lên tay vịn của ghế sô pha, rồi lại đi đến tủ rượu, lấy ra một chai rượu mạnh rót đầy một ly cho mình, bưng nó đến bên ghế sô pha ngồi xuống, một hơi uống cạn nửa ly, lúc này mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm trong cảm giác hơi an toàn ngọn do đèn dầu đưa tới.

Rượu cồn có hiệu quả cao kích thích vị giác và thần kinh, giải tỏa áp lực kinh khủng vướng víu như thể xương cổ chân đã thấm vào tủy, hắn một lần nữa cảm thấy dũng khí và sinh lực lại trở về với thân xác này, tay chân hơi lạnh cũng ấm dần trở lại.

Tiếng xiềng xích cọ sát khe khẽ lọt vào tai, phía sau người đàn ông, một sợi xiềng xích đen kịt từ trong không khí hiện ra, một đầu xiềng xích nối liền với thân thể hắn, đầu kia buộc chặt một con sứa khói bụi lơ lửng giữa không trung, giống như do bụi mù ngưng tụ thành.

Thân hình của con ác ma hỗn độn ngu đần này hiện ra, vô thức ngọ nguậy căng phồng co rúc giữa không trung, gửi tín hiệu xao động bất an đến người đàn ông.

"Ta biết, ta biết, chúng ta suýt chút nữa gặp phải phiền toái lớn," Người đàn ông có chút cáu kỉnh lẩm bẩm, hắn biết ác ma biển sâu không có tim, cũng không nghe hiểu tiếng người, nhưng sau nhiều năm cộng sinh với ác ma, hắn đã bất giác nuôi dưỡng thành thói quen nói chuyện với ác ma biển sâu của mình, thật giống như đám bụi mù nguy hiểm này thực sự là người nhà và bạn bè đáng tin cậy của bản thân: "Ai biết làm sao tên thuyền trưởng bị nguyền rủa đó lại đột nhiên xuất hiện... Chết tiệt, chuyện này có liên quan gì đến hắn..."

Hắn đặt ly rượu trong tay xuống, dựa vào sô pha ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn lên mái nhà không có trọng tâm, giọng điệu oán giận bất bình.

"Những tàn dư mặt trời ngu đần đó đều vô dụng, thậm chí ngay cả 'nữ phù thủy' đó cũng đối phó không nổi... Xí, tín đồ tầng dưới chót đều là những kẻ thiểu năng trí tuệ, kẻ được gọi là 'sứ giả' chẳng qua cũng chỉ là một đám tàn dư không có não, cái gọi con cháu mặt trời cũng chỉ là một số con rối không biết suy nghĩ... Đám tín đồ mặt trời đó, từ trên xuống dưới không tìm ra được một vài người có trí khôn trọn vẹn, suýt chút nữa đã bị bọn chúng hại chết..."

Hắn lẩm bẩm, đứng dậy cầm ly rượu lên, lại hung hăng uống thêm hai hớp, cảm thấy nhịp tim dần dần bình tĩnh lại, sau đó quay đầu, liếc mắt nhìn ác ma cộng sinh với mình.

"Bình tĩnh lại đi, chúng ta đã an toàn rồi, về sau sẽ tìm được cơ hội khác, nếu như những truyền đạo sĩ lảm nhảm đó nói không sai, rất nhanh sẽ có càng nhiều Tinh linh bị 'khiếm khuyết nguyên sơ' ảnh hưởng, chúng ta sẽ luôn có cơ hội tìm được người bước vào giấc mơ đó lần nữa..."

Hắn đột nhiên khựng lại.

Con sứa khói bụi không ngừng ngọ nguậy căng phồng và co rúc trong không khí, gửi tín hiệu ngày càng bất an đến mình, người cộng sinh với nó, người đàn ông dường như cũng dần cảm giác được điều gì đó — trực giác linh tính chậm lụt của hắn cuối cùng bắt đầu cảnh báo, trong cảm giác sợ hãi mạnh mẽ lên từng hồi, nhận thức của hắn cuối cùng đã phá vỡ sự tự bảo vệ trong tiềm thức, đồng thời bắt đầu phát giác... ánh mắt gần trong gang tấc.

Tiếng “ừng ực” vang lên, người đàn ông nuốt nước bọt, ánh mắt dần hướng xuống.

Hắn nhìn xuống ly rượu trong tay mình.

Phần rượu còn lại trong ly khẽ đung đưa, phản chiếu ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu. Dưới ánh đèn xanh lá quỷ dị, trong ly phản chiếu ra một khuôn mặt u ám uy nghiêm, đang bình tĩnh nhìn hắn.

“Nói tiếp đi,” Hắn nghe thấy giọng nói hư ảo vang vọng trong đầu mình, như là suy nghĩ của chính hắn: “Ta thích những người có thói quen nói chuyện một mình.”

Bình Luận (0)
Comment