Chương 558: “Toàn Bộ Mà Họ Để Lại”
Chương 558: “Toàn Bộ Mà Họ Để Lại”Chương 558: “Toàn Bộ Mà Họ Để Lại”
Tại thời khắc sau cùng đó, một luồng sáng lạnh lẽo sắc bén xuất hiện ở chỗ sâu của hư vô và hỗn loạn vô biên, những thông tin vụn vỡ tràn tới như thủy triều gần như nhấn chìm ngọn lửa nhỏ thâm nhập vào "mẫu vật".
Trong cơn mơ màng, Duncan nghe thấy Shirley bên cạnh kêu lên: "Cẩn thận!"
Ý thức xuất thần và thế giới hiện thực lần nữa chồng lên nhau, Duncan theo bản năng lùi lại nửa bước, giây tiếp theo, anh nhìn thấy một mũi kiếm lóe ánh sáng bạc xuất hiện trước mặt mình.
Mũi kiếm dừng lại nơi cách chóp mũi anh mười centimet, hơn nữa vẫn đang từ từ vươn dài về phía trước.
"Hành động công kích!" Ted Leal vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mẫu vật thu dung ở bên cạnh lập tức phản ứng lại, ông ta thấp giọng kêu lên, sau đó đã nhanh chóng vỗ nhẹ cuốn sách lớn trong tay, một hào quang ánh sáng mờ nhạt từ trong trang sách khuếch tán ra bên ngoài, trong nháy mắt bao phủ bề mặt mẫu vật, đồng thời nhanh chóng ngưng kết và dày lên, hóa thành từng lớp rào cản.
Mà trong cùng lúc đó, Duncan cũng thu hồi ngọn lửa đã thâm nhập vào mẫu vật, đồng thời ý thức nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt thì lại lân nữa hướng về phía "mẫu vật" trước mặt.
Trên bệ thu dung, khối kim loại màu ghỉ sét vốn đã đông đặc mới rồi đột nhiên xảy ra biến dạng, một phần "vỏ ngoài" của nó lập tức phồng lên và ngưng kết thành hình thái giống như một thanh kiếm sắc bén.
Nhưng "thanh kiếm sắc bén" đột nhiên ngưng kết ra đó lại không đâm bất kỳ ai bị thương, nó chỉ nhô ra một nửa, rồi dường như bị một lực lượng rất lớn quyết tóm lấy, đến bây giờ vẫn đang từ từ vươn ra ngoài từng chút một, cảnh này nói là "đâm" ra ngoài... ngược lại giống như một thanh kiếm đang dần bị "đuổi" ra khỏi mẫu thì đúng hơn.
Trong tay Lucrecia không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây "gậy chỉ huy" nhỏ, nàng ta nhanh chóng tiến lên hai bước, thừa dịp Ted Leal dùng thần thuật khống chế mẫu vật thì trực tiếp điểm gậy chỉ huy vào đoạn giữa thanh "trường kiếm”. Nhưng ngay khi nàng ta chuẩn bị tiến thêm một bước phá hủy cấu trúc này, Duncan lại đột nhiên ngăn cản nàng ta: "Đợi đã."
Lucrecia đột ngột dừng pháp thuật sắp phát động, quay đầu nhìn cha mình với vẻ khó hiểu. Ted Leal đang định thực hiện hành động tiếp theo và Nina đã nhanh chống bùng cháy cũng nhanh chóng dừng lại, ném tới ánh mắt nghi ngờ.
Duncan xua tay với họ, sau đó cẩn thận tránh lưỡi kiếm vẫn đang chậm rãi vươn ra ngoài, anh đi đến bên cạnh khối "kim loại sống" màu xám sắt và nhìn chằm chằm vào "vỏ ngoài" của nó.
Nó không thực sự "kích hoạt", chỉ có lưỡi kiếm kéo dài ra ngoài thay đổi, những chỗ khác của mẫu vật vẫn thể hiện trạng thái đình trệ và đông đặc như trước. Những thông tin hỗn loạn và rời rạc vẫn đang quay vòng trong đầu, như thể ký ức của một người đã hoàn toàn bị xé thành từng mảnh và trộn lẫn một cách bừa bãi, sau đó "đổ" ra trước mắt. Duncan sắp xếp từng lượt trong những ký ức bể tan tành đó, thử tổ hợp chúng lại thành thông tin hữu ích.
Anh nhìn thấy rất nhiêu thứ - "Màu đỏ thẫm' đáng ngại, vết thương vắt ngang bầu trời, những dũng sĩ lên đường, từng người bạn đồng hành ngã xuống, một thế giới dân dần bị bóp méo và mục nát, một cuộc hành trình hoàn toàn vô nghĩa, nghi hoặc, tức giận, sợ hãi to lớn, theo tới là cái chết và sự bình tĩnh, cùng đủ loại hình ảnh quái lạ liên tục hiện lên trong sự rối loạn tinh thân.
Duncan nghi ngờ rằng, nếu như những người bình thường khác nhìn thấy những thứ này — dù chỉ nhìn thấy một phần nhỏ trong đó, sợ rằng vẫn sẽ bị ô nhiễm hoàn toàn bởi một số kiến thức nguy hiểm mà những thông tin đó mang theo.
Nhưng những "kiến thức" mang tính ô nhiễm này đối với anh chỉ là một số mảnh vỡ hỗn loạn, sau khi phân loại và nhớ lại nhiều lân, anh đã dân bắt đầu kết hợp chúng thành những ký ức liên tục.
Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn về phía trường kiếm đã vươn dài ra ngoài hơn một nửa. Sau một một chút do dự, anh đưa ngón tay ra, chạm vào bề mặt của nó.
Cảm giác chạm vào kim loại lạnh và cứng từ đầu ngón tay truyền đến.
Duncan chậm rãi nhắm mắt lại, anh có thể cảm giác được khi chạm vào trường kiếm, những mảnh ký ức hỗn loạn và vụn vỡ trong đầu mình lại trở nên rõ nét và mạch lạc hơn, mặc dù vẫn không nguyên vẹn, nhưng đã đủ để anh hiểu rõ mọi chuyện từng xảy ra.
Anh mở mắt ra, nhìn mảnh vụn cuối cùng của thế giới cổ xưa xa xôi đó, nhìn đòn phản kích cuối cùng của chiến sĩ vô danh chống lại ngày tận thế — Anh nhẹ nhàng nắm mảnh vụn này, cảm nhận liên hệ nó truyên đến mình, sau đó từ từ rút nó ra.
Ngọn lửa ban cho thanh trường kiếm không thể bay ra khỏi bầu trời thêm một chút lực lượng, cuối cùng nó hoàn toàn thoát ra khỏi khối kim loại sống.
Gia công tinh xảo, lưỡi kiếm thon dài, trên chuôi kiếm quấn vải lanh mịn, chỗ bảo vệ tay khảm nạm pha lê sáng chói, mục đích và chất liệu không rõ. Hiện tại, nó đã vượt qua thời gian dài đằng đãng, đến với... Thời đại Biển Sâu trong tư thái "đúng đắn" vốn có của nó.
Bao gồm Ted Leal, mọi người trong phòng đều trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt. Lucrecia cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ba, đây là thứ gì?"
Duncan cúi đầu, nhìn thanh kiếm vô danh trong tay, suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói: "Đây là binh khí được dự định để chiến đấu chống lại ngày tận thế."
"Chiến đấu chống lại ngày tận thế?" Shirley ở một bên lập tức trợn to hai mắt: "Dùng một thanh kiếm? Thứ này là loại thần khí có thể chia cắt biển cả trong câu chuyện truyền thuyết? Loại được Tứ thần ban phước hay sao?"
Duncan lắc đầu: "Nó chỉ là một thanh kiếm — thanh kiếm tốt nhất của họ. Nó rất sắc bén, nhưng dù có sử dụng đến mức độ cao nhất, nó cũng chỉ có thể dùng để giết những con mãnh thú có kích thước lớn hơn một chút hoặc con người có vũ trang... Đây đã là giới hạn của những gì họ có thể làm."
Lucrecia và Ted Leal trố mắt nhìn nhau, nhất thời không hiểu. Nina thì mơ hồ hiểu được, lập tức hỏi: "Chú đã nhìn thấy gì rồi?"
Duncan vẫn đang sắp xếp lại những ký ức lộn xộn và không trọn vẹn trong đầu, có điều sau một thoáng suy nghĩ, anh vẫn phá vỡ sự im lặng: "Chỉ là một vài mảnh vỡ, những chuyện đã xảy ra rất rất lâu về trước..."
Anh mô tả những thứ mình nhìn thấy — theo cách dễ hiểu nhất có thể.
Anh nói không nhanh, bởi vì trong đó có quá nhiều đoạn rời rạc, có quá nhiều thông tin mà ngay cả bản thân anh cũng không hiểu được. Anh còn phải nghĩ cách bổ sung hoàn thiện những phần trước sau không thể xâu chuỗi, hoặc nghĩ cách giải thích một số khái niệm mà Nina và những người khác khó có thể hiểu được.
Đây là lần đầu tiên anh cố gắng giải thích "hành tinh" là thứ gì cho người của thế giới này - Sau lần nói chuyện với Alice lần trước, cuối cùng anh quyết định thử điều này.
Nhưng việc giải thích một khái niệm xa lạ cần thêm mười điểm kiến thức cơ bản, mà mỗi điểm kiến thức xa lạ lại cần thêm nhiều kiến thức hơn để bổ sung. Trong đó còn có vô số chuyện hoàn toàn phản thường thức và phản trực giác đối với người ở thế giới này, cho dù giải thích rõ tất cả những điều này, cũng không ai có thể hình dung và ghép chúng lại với nhau trong tâm trí.
Ted Leal và Lucrecia đang cố gắng hiểu, mà những câu hỏi họ liên tục ném ra khiến thời gian giải thích không ngừng kéo dài - Cuối cùng Duncan nhận ra rằng, nếu muốn giải thích rõ tất cả các khái niệm cơ bản, sợ e anh phải giảng giải cả ngày ít nhất nửa năm trở lên mới có thể làm được.
Vậy là anh chỉ có thể lướt qua nhiều thứ, hoặc dùng phép ẩn dụ để tạm thời lấp đây những lỗ hổng trong kiến thức và khái niệm.
Đến cuối cùng, mặc dù anh đã nỗ lực rất nhiều, Nina và những người khác rõ ràng vẫn chỉ có thể hiểu được một phần, nhưng ít nhất, lần này nhìn chung họ đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Shirley vẫn đang đắm chìm trong cơn sốc mà một "câu chuyện" dài mang đến. Nina vẫn đang suy nghĩ về những từ ngữ cổ quái mà Duncan vừa nhắc đến. Trong khi hai học giả có mặt tại hiện trường... Lucrecia và Ted Leal sắc mặt trầm như nước, rõ ràng đã nghĩ đến rất nhiều.
"Ngày tận thế...' Ted Leal thấp giọng lẩm bẩm như nói một mình: "Nếu những gì ngài nhìn thấy thực sự chỉ hướng ngày tận thế, thì thời gian nó xảy ra..."
"Trước Đại hủy diệt" Duncan khẳng định nghi vấn đối phương không nói ra, sau đó giơ trường kiếm trong tay lên: "Bức tường đen chắn ngang trước mắt các sử gia bấy lâu nay bây giờ đã mở ra một khe hở. Thanh kiếm này... có lẽ là 'di vật' đầu tiên có thể được xác nhận và truyền đến Thời đại Biển Sâu hiện giờ từ trước nút thời gian của Đại hủy diệt."
"Một khoảnh khắc lịch sử... đã xảy ra như vậy." Ted Leal thở dài với vẻ mặt phức tạp. Đối mặt với tin tức đủ chấn động toàn bộ giới học thuật như vậy, ông ta lại chỉ cảm thấy trong đầu óc hỗn loạn, đột nhiên xuất hiện vô số thông tin tác động đến hệ thống kiến thức mà ông ta đã thiết lập trong một thời gian dài đến nay. Thậm chí ảnh hưởng đến sự hiểu biết của ông ta về thế giới này, đến mức ông ta không khỏi phải cầu nguyện với Lahem trong lòng, đồng thời áp dụng biện pháp bảo vệ tâm trí và ám thị tâm lý với mình, tránh để lý trí của bản thân chịu tổn hại.
Lucrecia thì đột nhiên ngẩng đầu lên sau một thời gian dài trầm tư suy nghĩ, nhìn vào mắt Duncan nói: "Người vừa đề cập đến rất nhiều khái niệm cổ quái, những khái niệm đó... chính là điêu mà trước đó người nói rất khó giải thích với con đó sao?"
"Chỉ một phần nhỏ, một phần rất rất nhỏ trong đó thôi,' Duncan thấp giọng nói: "Lẽ ra ta nên nói với con những điều này sớm hơn."
Lucrecia chỉ khẽ lắc đầu, nàng ta không phàn nàn, cũng không hỏi cha tại sao bây giờ lại chịu giải thích những chuyện đó với mình - Cha làm như vậy, chắc chắn có nguyên do của ông, khi ông bằng lòng nói, tự nhiên sẽ nói ra.
Nàng ta chỉ hơi tò mò, tại sao cha lại biết những chuyện không thể tưởng tượng nổi này.
Những kiến thức đó... đến từ không gian thứ sao?
Mà bên kia, Ted Leal chợt nhận ra một vấn đề sau khi suy nghĩ một thời gian.
"Theo những gì ngài nhìn thấy, dưới sự ảnh hưởng của 'hồng quang' đó, thế giới bị dung nham nuốt chứng, trái đất bị xé nát, tất cả mọi người đều chết đi... Thế thì Thời đại Biển Sâu hiện tại mở ra như thế nào?"
Ông ta giơ tay ra hiệu, lòng bàn tay úp xuống, mô phỏng một cái đứt đoạn.
"Trung gian điêu này không thông suốt, Thuyền trưởng Duncan - Sau khi thế giới đó bị hủy diệt và trước khi Thời đại Biển Sâu bắt đầu, trung gian điều này chắc hẳn có một quá trình thay đổi. Thế giới mà ngài nhìn thấy không cách nào tương ứng với bất kỳ chủng tộc, địa điểm hay truyền thuyết nào trong Thời đại Biển Sâu..."
"Quả thật, không cách nào tương ứng,' Duncan khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên "mẫu vật" trên bục, hồi lâu sau, anh cuối cùng nói ra một suy đoán rất lâu về trước đã có trong lòng mình: "Cho nên... thế giới đó không hề có con người giống như thế giới của Tinh linh và Sâm Kim nhân, những thứ trước mắt chúng ta đã là toàn bộ mà thế giới đó để lại.
"Thế giới đó..." Ted Leal và Lucrecia trố mắt nhìn nhau, giờ phút này, họ cuối cùng cũng hiểu ý của Duncan.
Trong tâm trí của Duncan,'mặt trăng" quê hương cuối cùng lại xuất hiện trước mặt anh.
Điều nổi lên đồng thời còn có câu nói Alice từng cười nói với mình —
"Thuyền trưởng, đây là một điêu xoắn não sao?" Biểu cảm trên mặt Duncan hơi thay đổi, khóe miệng anh khẽ run lên, cuối cùng biến thành một nụ cười mà Nina và Lucrecia đều không thể lý giải được.
"Phải rồi, đây thực sự là một điều xoắn não..."
Anh khẽ nói, âm thanh chỉ mình mình có thể nghe thấy.