Người chiến sĩ quay đầu lại, nhìn người phụ nữ Groska với mái tóc đỏ.
Người chiến sĩ quay đầu lại, nhìn người phụ nữ Groska với mái tóc đỏ.Người chiến sĩ quay đầu lại, nhìn người phụ nữ Groska với mái tóc đỏ.
Y vẫn còn nhớ cô ấy trông như thế nào khi mới lên đường - Lúc đó cô ấy tràn đầy tự tin, trong mắt mang sức sống, trong lời nói mang kiêu hãnh. Là "người được vận mệnh lựa chọn", được vương quốc chọn trúng, được tiên tri chỉ định, cô ấy tin tưởng vững chắc vào lực lượng của mình và vận mệnh vĩ đại định sẵn của mình hơn ai hết.
Thế mà bây giờ, cô ấy lại hỏi ra câu này.
"Chúng ta đương nhiên phải tiến về phía trước,' Người chiến sĩ nói với giọng buồn bực và khó chịu, mặt nạ dày che khuất biểu cảm của y, nhưng vẫn có thể nghe ra giọng điệu của y vẫn kiên định như cũ: "Chúng ta phải cứu vương quốc của chúng ta và ngăn chặn ngày tận thế đang lan tràn.
"Lặn lội đi vê phía ngày tận thế thật sự có thể ngăn chặn được bản thân ngày tận thế sao? Đâu cuối của vệt đỏ thẫm, thực sự tồn tại một kẻ địch đang chờ chúng ta đánh bại? Chỉ cần chúng ta đánh bại nó, vấn đề sẽ được giải quyết? Đúng như nhà tiên tri đã nói?"
"Tiên tri không sai." Người chiến sĩ cố chấp nói.
Sau một hồi đôi co, Hỏa Diễm thuật sĩ gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Ba ngày sau, khi đội băng qua một khu rừng không tên, người phụ nữ Groska này đã ngã gục trên một bãi đất trống bên bờ sông.
Không có kẻ địch, không có cạm bẫy, cô ta bị ngọn lửa của mình đốt cháy — Năng lượng ma pháp mất khống chế đột nhiên từ trong cơ thể cô ta tràn ra, trong nháy mắt xé nát cô ta và đốt cô ta thành tro giống như vô số ác linh sống, tiếng hét của cô ta rất ngắn, thời gian đau đớn có lẽ chỉ trong thoáng chốc.
Tin tốt là ngọn lửa mất khống chế đã thiêu rụi hoàn toàn thi thể của cô ta, không cần phải xử lý thêm — Từ trong đống tro tàn đó, thậm chí không tìm thấy một mảnh xương vượt quá vỏ móng tay.
Bây giờ, trong đội chỉ còn lại hai người.
Ky sĩ Thánh điện thậm chí còn trâm tính ít nói hơn cả Ma pháp sư đã chết trước đó, hơn nữa còn ngày càng trở nên trầm lặng hơn khi cuộc hành trình tiếp tục, với cả bản thân chiến sĩ luôn mặc áo giáp hạng nặng.
Sau khi hoàn toàn tiến vào khu hoang dã man rợ, họ vẫn tiến về phía trước theo hướng thẳng tắp. Không cần phải lo lắng lạc đường, bởi vì ngày tận thế màu đỏ thẫm vẫn luôn chỉ dẫn họ hướng tiến về phía trước.
Chuyến bôn ba này sẽ kéo dài bao lâu? Điểm cuối của nó rốt cuộc nằm ở đâu? Nơi đó sẽ có thứ gì... đang chờ đợi những người lặn lội đi vê phía ngày tận thế đương đầu với số phận của họ?
Trong mắt của người chiến sĩ không ngừng gian nan đi đường, thế giới được chiếu rọi bởi ánh sáng đỏ đang trở nên... cổ quái hơn mỗi ngày. Thời gian mặt trời mọc và lặn đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa mỗi ngày đều đang xê dịch về một hướng nào đó. Hiện tại tà dương đã không còn nghiêng về chính tây, mà đã xê dịch về phía bắc một góc mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Bầu trời đang dần bị nhuộm lên một màu đỏ tím quỷ dị, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ánh sáng và bóng tối quỷ dị từ sâu trong đám mây nổi lên, đôi khi, trong những ánh sáng và bóng tối đó thậm chí tựa như có sinh vật sống tạt qua.
Những ngọn núi phía xa nhìn có vẻ như bắt đầu méo mó. Những vách đá từng dựng thẳng đứng giờ đây dường như đang dần uốn cong và cuộn mình như những tấm ván ẩm ướt. Mà đường chân trời phía xa hơn thì đang dang lên, như thể cả đất đai... đều hơi biến dạng.
Hoặc là, hai mắt người quan sát có vấn đề.
Đi đôi với nhiều hiện tượng kỳ lạ mà mắt thường có thể nhìn thấy, những thay đổi mà mắt thường không thể nhìn thấy cũng đang diễn ra —
Năng lượng ma pháp giữa trời đất đang thay đổi một cách quỷ dị. Ma lực từng rất khó cảm nhận được giờ đây đang hoạt động như một dòng nước chảy xiết. Ma pháp sư từng than phiền rằng rất khó hội tụ năng lượng trong không khí bên ngoài thế giới văn minh, nhưng bây giờ, trong gió vào sáng sớm dường như đều cuốn theo ma lực nồng đậm — Năng lượng này sẽ kích phát tại bê mặt áo giáp kim loại, tạo ra ánh sáng và phóng điện cực nhỏ, khi tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ còn có tiếng "tách'.
Người chiến sĩ cảm thấy, những thay đổi này có thể là dấu hiệu cho thấy cuộc hành trình sắp đi đến hồi kết - họ đã đến đủ gần nơi ánh sáng đỏ rơi xuống, dù nó trông vẫn còn xa xôi như vậy, nhưng hy vọng... dường như đang ở trước mắt.
Tuy nhiên, trước một dòng sông không tên, ky sĩ Thánh điện lại dừng lại.
Người phụ nữ thân hình cao ráo, trầm lặng ít nói tháo chiếc mũ sắt xuống, đột ngột nói: "Ngay tại đây nhỉ."
Người chiến sĩ bình tĩnh nhìn người bạn đồng hành cuối cùng: "Tại sao?"
"Ngươi không hề ngạc nhiên?”
"Ta chỉ muốn biết tại sao." Người chiến sĩ nói với giọng điệu có chút cố chấp giống như trước.
Ky sĩ Thánh điện im lặng một lúc, lấy ra một viên hồng ngọc vỡ từ trong ngực, đặt trên bãi cỏ bên cạnh.
"Vương quốc đã bị hủy diệt,' Cô ta nói: 'Lửa và nham thạch nóng chảy trào dâng từ sâu trong lòng đất, bao trùm toàn bộ vương quốc trong vòng một giờ. Linh hồn của nhà tiên tri chống đỡ cho đến giây phút sau cùng, ghi nhận kết cục của mọi thứ."
Nghe tin khủng khiếp này, người chiến sĩ vẫn lặng lẽ đứng đó, bình tĩnh nhìn chăm chú vào mắt ky sĩ Thánh điện.
"Cuộc hành trình này không có ý nghĩa,' Ky sĩ Thánh điện nói tiếp: "Ngay từ đầu, đã không có ý nghĩa."
"Nhà tiên tri đã lừa gạt chúng ta." Người chiến sĩ chậm rãi nói.
"Không, nhà tiên tri lừa gạt là những người ở lại trong vương quốc,' Ky sĩ Thánh điện khẽ giọng nói: "Để khiến những người ở lại tin rằng, vương quốc đã phái ra một đội tinh nhuệ nhất đi giải quyết dị biến này, giống như một trăm năm trước, chúng ta đã phong ấn Elips tỉnh dậy từ lòng đất, giống như bảy trăm năm trước, chúng ta đã chấm dứt sự cai trị của người khổng lồ Sương - Thế giới sẽ được cứu bởi các dũng sĩ, nếu một dũng sĩ không đủ, thì dùng các dũng sĩ thành lập nên một đội quân."
"... Nhà tiên tri sẽ không mắc sai lầm."
"Đúng vậy, như ngươi nói, nhà tiên tri sẽ không mắc sai lâm — Vì vậy, ông ta là người đầu tiên biết ngày tận thế sẽ đến như thế nào"
Ky sĩ Thánh điện nói rồi, vươn tay chỉ vào mặt đất bên cạnh.
"Ngồi xuống đi, chúng ta đã đi rất lâu rồi."
Người chiến sĩ lại không cử động.
Ky sĩ Thánh điện không để tâm đến, sự im lặng dọc đường của cô ta cuối cùng cũng chấm dứt, trong hoàng hôn yên bình cuối cùng này, cô ta khẽ cười lên: "Ngươi và nhiều người trong chúng ta đã hiểu ra tất cả những điều này sau nửa chặng đường đi."
"Có lẽ chỉ có người phụ nữ tóc đỏ Groska thực sự tin vào vận mệnh vĩ đại đó — Cho đến khi cái chết đuổi kịp cô ấy, cô ấy mới thoáng hiểu ra."
"Cô ấy chi bằng không hiểu,' Ky sĩ Thánh điện khẽ lắc đầu, sau đó ngạc nhiên khi thấy người chiến sĩ lại bước về phía trước: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta phải tiếp tục tiến về phía trước."
"Tại sao?”
"Ngươi không tò mò sao? Sau khi ý thức rõ trận viên chinh này không có chút ý nghĩa, tại sao ta vẫn muốn tiếp tục tiến bước? Ngươi không muốn biết nguyên nhân sao?"
Ky sĩ Thánh điện chỉ im lặng nhìn y.
"Ta muốn... ít nhất phải làm rõ đó rốt cuộc là gì,' Người chiến sĩ nhìn vê phía vệt đỏ thẫm trong hoàng hồn, khẽ giọng nói: "Vương quốc đã bị hủy diệt, có lẽ toàn bộ thế giới văn minh đều đã bị hủy diệt, nhưng ta vẫn muốn đi tiếp... muốn biết, rốt cuộc điều gì đang dần giết chết bầu trời và mặt đất."
Ky sĩ Thánh điện im lặng nhìn người bạn đồng hành cuối cùng này, cô ta trâm lặng một lúc lâu và cuối cùng thở dài thườn thượt.
"Không đến được đâu."
Người chiến sĩ quay đầu lại: "Sao cơ?"
"Hồng quang đó không rơi trên đại địa." Dưới mặt nạ của chiến sĩ, biểu cảm ngạc nhiên cuối cùng cũng hiện ra trên khuôn mặt.
"Khi linh hôn của nhà tiên tri rời khỏi đại địa, ông ta đã kiên trì suốt một giờ. Trong một giờ này, ông ta nhìn thấy một khung cảnh rộng lớn hơn từ một nơi rất cao - thế giới này của chúng ta là một khối cầu trôi lơ lửng trong khoảng không vô tận, mà ánh sáng đó... lớn hơn đại địa dưới chân chúng ta và xa hơn bầu trời xa xôi."
Ky sĩ Thánh điện vừa nói vừa giơ tay nhặt viên hồng ngọc vỡ trên cỏ lên.
"Cuối cùng ông ta nói với ta rằng, lý luận của các nhà chiêm tinh học là đúng. Mối quan hệ giữa quần tinh và đại địa đúng như các học giả mô tả. Tất cả đều là những ngôi sao trôi nổi trong một không gian rộng lớn... Bạn của ta à, màu đỏ thâm mà ngươi muốn truy tìm, chia cắt không phải là đại địa, mà là 'mọi thứ.
"Điều duy nhất không thể giải thích được là tại sao những người ở trên mặt đất như chúng ta luôn có thể nhìn thấy tia sáng đó xuất hiện ở một phương vị chỉ định riêng biệt - ngay cả khi mặt đất dưới chân chúng ta xoay tròn và vận hành như những ngôi sao khác, hào quang đó đều tựa như in trực tiếp trước mắt chúng ta vậy, vắt ngang bầu trời từ đông sang tây, khiến chúng ta luôn cho rằng nó rơi xuống đại địa...
"Đây là sự nghi hoặc cuối cùng của nhà tiên tri, có lẽ, cũng sẽ trở thành mối nghi hoặc cuối cùng để lại cho trên thế giới này."
Cơ thể người chiến sĩ trở nên bất động, không hiểu sao, một cảm giác run rẩy không thể giải thích được... đang dần lan khắp toàn thân y.
Bằng cách này, cách đây rất lâu, ở một nơi rất xa, trong hoàng hôn yên bình lần cuối, một người cuối hiểu được diện mạo của thế giới dưới chân mình.
Trước khi đi vê phía ngày tận thế.
"Nghỉ chân một chút đi," Giọng nói của ky sĩ Thánh điện rất nhẹ nhàng, trước khi màu đỏ thẫm ngày càng lan rộng không ngừng bao trùm bầu trời, lần đầu tiên người phụ nữ luôn khiến người khác có ấn tượng quá cương quyết và lạnh lùng này nói chuyện nhẹ nhàng với ai đó: "Đầu kết thúc rồi."
Đều kết thúc rồi.
Lúc mọi thứ kết thúc, nên làm điều gì.
Người chiến sĩ im lặng một lúc, sau đó lặng lẽ rút thanh trường kiếm ra khỏi thắt lưng.
Y từng lên kế hoạch sử dụng thanh trường kiếm này đánh bại kẻ địch mạnh nơi ánh sáng đỏ rơi xuống, giống như những anh hùng vĩ đại trong truyền thuyết.
Nhưng bây giờ xem ra, thanh kiếm này quá ngắn, còn xa mới chạm tới được các vì sao chứ đừng nói đến vận mệnh.
Y và nền văn minh của mình, còn chưa kịp chuẩn bị gì cho vận mệnh - đèn đuốc chợt tắt, không biết gió từ đâu tới.
Y giơ cao lưỡi kiếm sắc bén được làm bằng vật liệu tốt nhất và kỹ nghệ cao nhất vương quốc, sau đó dùng hết sức lực ném nó lên trời —
Giây phút cuối cùng trường kiếm rời tay, không biết có phải là ảo giác hay không, y dường như nghe thấy trong gió truyền tới một giọng nói —
“Ngươi là ai? Ngươi từ đâu tới?"
Người chiến sĩ không biết giọng nói đó đến từ đâu, cũng không biết nó có thực sự từng xuất hiện hay không, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà vĩnh hằng này, điều hiện lên trong đầu y là một câu mà một người bạn đồng hành nào đó thường thì thầm vào tai mình —
"Chúng ta đang lặn lội đi về phía ngày tận thế.")