Chương 557: Lặn Lội Đi Về Phía Ngày Tận Thế
Chương 557: Lặn Lội Đi Về Phía Ngày Tận ThếChương 557: Lặn Lội Đi Về Phía Ngày Tận Thế
(Lặn lội đi vê phía ngày tận thế.
Hiệp khách lang thang sinh ra ở dãy núi Trường Thanh thường nói như vậy. Mỗi ngày lúc hạ trại trước khi mặt trời lặn, hắn sẽ luôn ngước nhìn vệt đỏ thẫm vắt ngang đường chân trời và thở dài cảm thán như vậy. Hình dung theo lời nói của hắn, đây là một "cách nói khá lãng mạn" — Là sự dũng cảm lớn nhất và sự lãng mạn tột độ nhất trên thế giới này khi ngày tận thế đang đến gần.
Tuy nhiên, cả lòng dũng cảm và sự lãng mạn đều không thể ngăn cản bước chân của cái chết. Hiệp khách lang thang đã ngã xuống ở cây số cuối cùng trước ngã tư. Một mũi tên ác độc đã xuyên qua ngực hắn, cách chết mỉa mai nhất - cao thủ dùng cung chết dưới cung tên.
Thông Linh sư đã giải quyết hết những kẻ đánh lén. Đó là hai thi thể đã nát tả tơi khó tả. Bọn họ mai phục trên đường và phát động công kích nham hiểm thâm độc khi đội đến gần. Đặc điểm của vong linh không hô hấp và không nhịp tim đã tránh thoát được trinh sát của hiệp khách lang lang, hướng về phía gió che lấp mùi hôi thối tỏa ra từ người bọn họ, tạo ra một chuyện ngoài ý muốn bất hạnh khác, giống như mỗi một lần ly biệt trên con đường này.
Người chiến sĩ mặc áo giáp đi đến rìa doanh trại, ngồi xuống gốc cây khô, lặng lẽ ngước nhìn hoàng hôn.
Một vệt đỏ thẫm khiến lòng người bất an vắt ngang bầu trời, rơi về hướng mặt trời giống như một vết máu sắp xé nát thế giới. Trong màu đỏ thẫm dường như có máu dâng trào, lại dường như cất giấu và ấp ủ vô số ảo ảnh quỷ mị vượt ngoài tâm trí người phàm, nhìn chăm chú thế giới đang nhanh chóng rơi vào cảnh thất bại diệt vong một cách cay nghiệt.
Tiếng bước chân từ bên cạnh truyền đến, Thông Linh sư ngồi xuống đất bên cạnh, lặng lẽ ngắm nhìn vết máu trong hoàng hôn cùng với người chiến sĩ.
Im lặng kéo dài một lúc, từ trong mũ sắt của chiến sĩ truyền đến một giọng nói trầm trầm: "Hai kẻ tập kích vào ban ngày đó..."
"Là cặp tỷ đệ thợ săn đó... những người đã chết lúc đầu,' Giọng nói Thông Linh sư phát ra từ chiếc mũ trùm đầu bằng vải đen, nghe u ám thâm trầm như một người chết: "Bọn họ đã đuổi theo, người chết không cần nghỉ ngơi, cho nên nhanh hơn tốc độ của chúng ta."
"Bọn ta đã tự tay chôn bọn họ trong khu rừng bên ngoài cổng vương quốc, ông còn thực hiện nghi thứ an hồn - Người chết được ông trấn an rồi sao còn sống dậy?"
"Dọc đường có rất nhiều thứ sống dậy, nhìn thấy vệt đỏ thẫm ở đường chân trời kia không? Hướng mà ánh sáng đỏ đầu tiên rơi xuống... Nó đã mở rộng gấp đôi so với khi nhà tiên tri đưa ra dự đoán. Đó là một vết thương, cắt mở thế giới của chúng ta, mặt đất dưới chân chúng ta và bầu trời phía trên đỉnh đầu chúng ta đều đang mục nát tan dần vì vết thương này, hơn nữa... mục nát còn càng lúc càng nhanh.
"Quá trình chuyển tiếp giữa sự sống và cái chết đang dần bắt đầu khác với những gì ta hiểu." Thông Linh sư nói nhỏ nhẹ, không có cảm xúc dao động như thường lệ, chỉ có lời nói lạnh lùng và buồn bã "kể ra sự thật".
Không phải ai cũng có thể chấp nhận cách nói chuyện này của ông ta, nếu ky sĩ cầm khiên vẫn còn ở đó, lúc này chắc chắn đã bắt đầu thuyết giáo và khuyên nhủ thao thao bất tuyệt.
Tuy nhiên, người chiến sĩ quay đầu nhìn lại, chỉ có bóng dáng của ky sĩ Thánh điện cô đơn ngồi bên đống lửa, còn thân hình thấp bé và gây gò của Hỏa Diễm thuật sĩ thì cuộn tròn trong bóng tối của ánh lửa, ngoài ra thì không còn ai khác trong doanh trại. Ky sĩ cầm khiên luôn đối chọi gay gắt với Thông Linh sư, lại thích thuyết giảng cho đồng đội đã biến mất - Hắn đã ngã xuống trên vùng hoang dã bên ngoài lâu đài sa thạch, nguyên nhân cái chết đến nay vẫn chưa rõ.
"Sau đó, có thể sẽ còn có người khác 'đuổi theo,' Thông Linh sư dường như cũng không quen với sự im lặng lúc này, im lặng vài giây sau, ông ta đột ngột chuyển chủ đề: "Khả năng cao là người trong đội trước.'
"Tại sao? Chỉ vì ban ngày tỷ đệ thợ săn kia đuổi theo sao?"
"Bởi vì họ vẫn nhớ sứ mệnh phải lặn lội đi vê phía ngày tận thế - nhưng đã không còn nhớ những người như chúng ta nữa/' Thông Linh sư thì thào nói: "Trước khi ảnh hưởng của vệt sáng đỏ lan rộng, chúng ta đã không xử lý ổn thỏa thi thể của họ."
Người chiến sĩ im lặng một lúc: "... Nên xử lý như thế nào mới được coi là ổn thỏa?"
"Thiêu hủy, dùng ngọn lửa của ác hồn đốt sạch hoàn toàn, sau đó lại đập vỡ mọi xương cốt khối tương đối lớn, nếu có thể, ngâm hộp sọ trong axit rôi chôn sâu."
"Được, ta biết rồi."
Ngày hôm sau, Thông Linh sư đã chất.
Ông ta được phát hiện nằm ở rìa doanh trại, trái tim bị một lực lượng nào đó trong bóng tối đánh cắp, chỉ để lại một lỗ hổng khủng khiếp trên ngực. Nhưng quỷ dị thay, ông ta lại nở một nụ cười cổ quái trên khuôn mặt trước khi chết, như thể... cảm thấy vui mừng vì có thể thoát khỏi sứ mệnh nặng nề này trước thời hạn.
Chiến sĩ, ky sĩ Thánh điện và Hỏa Diễm thuật sĩ cùng cử hành "tang lễ" cho Thông Linh sư - Họ dùng ngọn lửa của ác hồn đốt cháy hoàn toàn thi thể của Thông Linh sư, đập vỡ tất cả tàn cốt có thể tìm thấy, sau đó ngâm mảnh vỡ sọ đầu ông ta trong hũ sành chứa đầy axit, rồi chôn ở nơi hạ trại.
Bây giờ, còn lại ba người.
Khi khói đen thiêu hủy hài cốt bốc lên, người chiến sĩ một lần nữa lại ngóng nhìn vê màu đỏ thẫm dường như đang cắt đứt cả thế giới ở phía xa, Hỏa Diễm thuật sĩ đã đi đến bên cạnh y. Sau một thời gian dài im lặng, người phụ nữ gầy gò cuối cùng cũng hỏi ra một câu trước giờ không ai dám hỏi.
"Chúng ta vẫn phải tiến vê phía trước sao?”