Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 556 - Chương 556: Tiếp Xúc

Chương 556: Tiếp Xúc Chương 556: Tiếp XúcChương 556: Tiếp Xúc

"Cho đến khi có thêm thông tin, chúng tôi không thể tùy tiện phá hư để kiểm tra khối vật chất này - đặc biệt là sau khi xác nhận trong cơ thể của nó có một trái tim sống."

Ted Leal vừa nói, vừa mở cuốn sách dày cộp của mình ra, lân nữa thu "ống nghe" trở vào trong trang sách, trên khuôn mặt luôn mang vẻ mệt mỏi cũng lộ ra một chút phức tạp.

"Thẳng thắn mà nói, đây đúng là thứ' kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy trong đời. Thứ không thể diễn tả được xâm nhập thế giới hiện thực tôi từng thấy qua không ít, nhưng một khối kim loại có nhịp tim thì không thường thấy đến thế, hơn nữa nó còn... yên lặng như vậy."

"Yên lặng?" Lucrecia vô thức cau mày khi nghe thấy.

"Đúng vậy, yên lặng, gần như vô hại đối với con người và động vật,' Ted Leal gật đầu: "Như mọi người thấy, vỏ ngoài' của nó gân như đã cứng lại, theo cách nói của nhóm người chạy việc bên ngoài, khi nó mới bước vào thế giới hiện thực vẫn có một khoảng thời gian ngắn hoạt động mãnh liệt, nhưng rất nhanh liên chuyển sang trạng thái 'ngưng kết' này, ngoài ra nó cũng không thể hiện tính năng hoạt động' như cố gắng thoát khỏi thu dung, làm ô nhiễm người trông chừng, chống cự sự dò xét từ bên ngoài..."

Người coi giữ bí mật nói rồi, chậm rãi lắc đầu: "Trong 'dị thường' 'sống, điều này rất khác thường — cố gắng đột phá thu dung là đặc điểm lớn nhất của tất cả vật thể lạ sống

Lucrecia nhất thời không lên tiếng, nhưng Nina ở bên cạnh dần dần lộ ra vẻ mặt trầm tư. Không biết đang nghĩ đến điều gì, cô đột nhiên nói: "Cảm giác như cuộc sống chẳng có gì đáng lưu luyến?"

"Đây ngược lại là một... quan điểm thú vị, mặc dù tôi không cho rằng khối kim loại sống này sẽ có phản ứng như con người như vậy,' Ted Leal nhướng mi liếc nhìn Nina, nhưng rõ ràng không thật sự để tâm đến cách nghĩ lạ lùng viển vông này: "Tôi càng thiên về việc nó không thể thích nghi với môi trường sống trong thế giới hiện thực của chúng ta, nhưng theo thời gian, nó có thể dần dần thích nghi, đến chừng đó nó có thể sẽ còn có một quá trình hoạt tính tăng cao."

"Nói ra tình hình ở chợ lúc đó nghe xem,' Duncan lúc này đột nhiên phá vỡ sự im lặng, ánh mắt rơi vào Nina và Shirley: "Nina, lúc cháu liên lạc với ta, thời điểm đó cháu và Shirley cảm thấy có ánh mắt theo dõi khó hiểu, đang định báo cáo chuyện này với người thủ vệ bên đường, 'thứ' này đột nhiên xuất hiện?”

"Dạ, Nina lập tức gật đầu lia lịa, vừa nhớ lại tình huống lúc đó vừa nói: "Cháu và Shirley cảm giác thấy mấy lần, có ánh mắt thỉnh thoảng đổ dồn về phía chúng cháu, hơn nữa còn có một luông khí tức luôn đến gần, cháu nghĩ chắc là thứ này — sau đó đến khi cháu và Shirley chuẩn bị đi tìm người báo cáo nó mới không kiềm được nhào ra, vả lại..."

Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, vẻ mặt rất do dự, do dự vài giây mới vừa cau mày vừa nói không quá chắc chắn: "Vả lại còn có một chỉ tiết rất kỳ quái, cháu không biết có phải mình nhìn nhầm không, khi thứ này vừa mới xuất hiện, dư quang nơi khóe mắt cháu nhìn thấy nó trong một khoảnh khắc, cháu cảm thấy... cháu nghĩ rằng đó là một người."

Giọng điệu của Nina rất do dự, những gì cô nói ngay lập tức khiến căn phòng trở nên yên lặng. Ngay cả Ted Leal nãy giờ luôn tỏ ra mệt mỏi và lười biếng cũng lập tức mở to mắt. Nhưng trước khi ông ta kịp lên tiếng, Shirley đứng gần Nina nhất đã hét lên đầu tiên: "Hả? Bạn đang nói cái gì vậy? Lúc đầu bạn thấy thứ này trông giống một con người? Bạn cũng đâu có nói với tôi?"

"Trong báo cáo của nhóm người chạy việc bên ngoài không có nhắc đến chuyện này,' Ted Leal nói với vẻ mặt nghiêm túc khác thường: "Cô Nina, cô có chắc không?”

"Cho nên tôi nói không biết có phải mình nhìn nhầm không,' Nina có chút lo lắng nói: "Khi đó tình hình trên chợ hỗn loạn, người chạy khắp nơi, nói không chừng là tôi nhìn lệch đi... Hoặc có lẽ những người thủ vệ ở hiện trường đã bỏ sót? Dù sao, chỉ có một khoảnh khắc lúc ban đầu..."

"Không có khả năng lắm, trong nguyên tắc làm việc của những người thủ vệ, có tiêu chuẩn ghi chép quá trình tiếp xúc' nghiêm ngặt. Bởi vì nhiều vật thể lạ quả thật có khả năng tự thay đổi nhanh chóng hoặc trốn tránh nhận thức, cho nên chúng tôi sẽ yêu cầu nhân viên thực hiện 'tiếp xúc lần đầu' khi báo cáo tình hình mô tả chặt chẽ thời gian bắt đầu tiếp xúc' và liệu tâm nhìn của mọi người có dời đi trong quá trình hành động hay không, để xác nhận xem toàn bộ nhóm có tình huống 'cửa sổ trống lúc quan sát' đối với mục tiêu hay không..."

Ted Leal giải thích đơn giản nguyên tắc làm việc của "thủ vệ tri thức”, rồi lắc đầu: "Theo báo cáo của nhóm người chạy việc bên ngoài, họ đã tiến hành tiếp xúc với mục tiêu ngay giây phút đầu tiên nó bước vào thế giới hiện thực, ít nhất hai người thủ vệ đã để mắt tới vị trí của mục tiêu trước khi nó xuất hiện, trong toàn bộ quá trình tiếp xúc cũng luôn có ít nhất một người để mắt tới nó, không có khả năng xảy ra 'cửa sổ trống "

Ông ta vừa dứt lời, Duncan ở một bên đột nhiên phá vỡ sự im lặng: "Nhưng ta tin những gì Nina nói.

Ted Leal ngẩn ra, dường như phản ứng lại: "... Ý ngài là?"

"Ít nhất theo góc nhìn của Nina, kẻ xâm nhập' này lúc đầu có một khoảnh khắc nào đó trông giống như một con người,' Duncan thản nhiên nói, sau đó lại liếc nhìn Shirley: "Cô vẫn luôn ở bên cạnh Nina, nhưng chưa từng thấy cảnh đó đúng không?"

"Không thấy,' Shirley lắc đầu ngay lập tức: "Tôi không thấy nó 'giống một con người'"

"Bởi vì người quan sát khác nhau, dẫn đến 'hình thái' quan sát được là khác nhau trên cùng một mục tiêu?" Mắt của Ted Leal thay đổi rõ ràng, ánh mắt ông ta nhìn Nina mang vẻ kinh ngạc và suy xét: "Hơn nữa chỉ có cô Nina nhìn thấy khác với những người xung quanh... Điêu này là tại vì sao?”

Ông ta dường như sinh ra tò mò cực lớn, ánh mắt nhanh chóng rơi vào Duncan: "Cô Nina có chỗ nào đặc biệt sao?"

"Người coi giữ bí mật" có vẻ khá thắc mắc, ông ta không hề biết chi tiết vê Nina, dù sao dưới tình huống không chủ động thúc giục "Linh thị" tiến hành quan sát, Nina hoàn toàn chỉ là một cô gái mười bảy tuổi rất đỗi bình thường trong mắt người ngoài — nhưng không nghi ngờ chút này, cô gái bình thường" này chắc chắn có chỗ đặc biệt.

Dựa vào riêng việc cô ấy có thể ở lại trên tàu của Duncan Abnomar.

"Nghe nói về sự kiện 'mặt trời đen giáng xuống' ở Phổ Lan Đức chưa? Nếu có thì ông hẳn biết rằng khi Thất Hương Hào rời khỏi thành phố đó đã mang theo một phần mảnh vỡ của mặt trời viễn cổ,' Duncan nói rồi, giơ tay chỉ Nina: "Chính là cô bé."

Sau đó, anh không chú ý đến biểu cảm đặc sắc nhất thời của Ted Leal, mà tập trung vào Nina lần nữa: "Còn nhớ 'người' mình nhìn thấy lúc đầu có dáng vẻ ra sao không?"

Nina lập tức cố gắng nhớ lại, một lúc sau cuối cùng mới cất tiếng nói: "Nhìn giống như một người mặc một bộ áo giáp cổ xưa kỳ lạ, loại áo giáp xuất hiện trong sách lịch sử, giống như một chiếc hộp thiếc... Ờ, còn có một chiếc khăn quàng cổ rách nát, hoặc là áo choàng ngắn? Bởi vì chỉ nhìn thấy trong thoáng chốc, cháu cũng không xác định được quá nhiều chỉ tiết..."

Nói đến đây, cô dừng lại một lúc rồi nói thêm: "Bởi vì đội mũ sắt, áo giáp lại trông rất dày, cháu cũng không biết người mặc áo giáp trông như thế nào, thậm chí không biết là nam hay nữ, nhưng có thể cảm nhận được qua áo giáp rách nát, hình như đã trải qua chiến đấu rất nhiều."

"Một chiến sĩ mặc áo giáp cổ xưa..." Lucrecia ở bên lẩm bẩm, nàng ta nhanh chóng suy nghĩ và hỏi một câu: "Vậy thì 'người' này làm thế nào lại biến thành một khối kim loại sống? Quá trình này em có nhìn thấy không?"

"Không,' Nina lắc đầu: "Trong thoáng chốc, nó đã trở nên như thế này, như thể không có quá trình thay đổi dần dần... Cũng có thể là do em đã chớp mắt? Xin lỗi, em không nhớ rõ..."

"Có thể nhớ được những điều này đã là rất tốt rồi, cháu đã cung cấp những thông tin vô cùng mấu chết và quan trọng." Duncan nói, an ủi Nina đang có vẻ hơi thất vọng, sau đó quay người đi đến bên bục nơi đặt "mẫu vật".

Anh nhìn khối "kim loại sống" đã đông cứng với vẻ mặt nghiêm túc, sắp xếp lại những thông tin đã có được cho đến nay.

Trong một khoảnh khắc nào đó lúc ban đầu,'hắn" dường như là một chiến sĩ mặc áo giáp cổ xưa dày nặng, hơn nữa bộ giáp còn cũ nát, trải qua nhiêu cuộc chiến đấu.

Nina nhiều lần cảm giác thấy tâm mắt rơi vào người mình, đồng thời sinh ra cảm giác bị ai đó theo dõi, điều này cho thấy thứ này rất có thể đến vì cô bé, hoặc là nói... có thể đến vì "mặt trời viên cổ".

Trên chợ đông người qua lại, nhưng khi Nina lần đầu tiên cảm nhận được đường nhìn và cảm giác theo dõi, không một ai nhận thấy điều gì bất thường, điều này cho thấy "hắn" hoặc sở hữu một loại năng lực quấy nhiễu làm gián đoạn nhận thức, hoặc "lặn sâu” từ thế giới tâng sâu tương tự Linh giới tiến vào hiện thực...

Duncan từ từ đưa tay ra, ấn vào bề mặt của "kim loại".

Một cảm giác lạnh và cứng truyền đến từ đầu ngón tay.

Anh dường như có thể cảm nhận được trái tim chôn sâu trong khối kim loại này, có thể cảm nhận được nhịp đập chậm rãi đều đều và tiếng tim đập trâm thấp.

Nó còn sống,'sống" theo cách mà con người không thể hiểu được.

Nó dường như từng có mục đích nào đó, nhưng ở bước cuối cùng của hành động đã xảy ra điều bất ngờ — Nó hiện thân từ chỗ ẩn nấp, lao về phía Nina và Shirley, có lẽ không phải để biến thành một khối kim loại đông đặc như thế này ở bước cuối cùng.

Ted Leal có chút lo lắng theo dõi hành động của Duncan, sau đó vô thức hướng ánh mắt về phía "nữ phù thủy" ở một bên.

Lucrecia chỉ lắc đầu, ra hiệu đừng quấy rây.

Một đốm lửa nhỏ màu u lục xuất hiện trên đầu ngón tay của Duncan.

Anh cẩn thận điều khiển ngọn lửa, không để nó đốt cháy khối kim loại thoạt nhìn thuộc phạm trù "siêu phàm' trước mặt. Anh điều khiển ngọn lửa thâm nhập vào trong khối kim loại, cảm nhận dòng chảy sinh mệnh của nó, cảm nhận nhịp tim, cùng với... suy nghĩ có thể có của nó.

Tuy nhiên, những gì đáp lại anh chỉ là "xúc cảm' trống rỗng tột độ và sự bối rối mơ hồ.

Bên trong khối kim loại này dường như không có bất kỳ thông tin nào có thể được "giải mã”.

Nhưng không hiểu sao, Duncan luôn cảm thấy còn có thứ gì đó sâu thẳm trong xúc cảm trống rỗng và mơ hồ đó — Không phải là anh không tìm thấy nó, mà anh chỉ là tạm thời không thể "hiểu" được nó.

".. Ngươi là ai?" Anh không khỏi nhẹ giọng hỏi trong lòng: "Ngươi từ đâu tới?"

Sau một khoảng thời gian không xác định, sự trống rỗng to lớn vẫn luôn tôn tại, thế mà trong thông tin tức ớt do ngọn lửa truyên về dường như xuất hiện một chút rung động.

Duncan dường như nghe thấy một giọng nói, hay một "ý niệm', hiện lên trong đầu mình —

"Chúng tôi đang lặn lội đi vê phía ngày tận thế."
Bình Luận (0)
Comment