Chương 555: Nó Còn Sống
Chương 555: Nó Còn SốngChương 555: Nó Còn Sống
Trong hành lang của kho lưu trữ ngâm rơi vào im lặng.
Nơi này nằm ở dưới lòng đất của trường đại học thành bang cấp cao nhất ở Lightwind Harbor, có thể so sánh với thành bang dưới sự quản lý của Giáo hội Biển Sâu hoặc Giáo hội Tử Vong. Nơi này tương đương với Đại giáo đường trung tâm của cả thành phố - "vật phong ấn" có thể bị thu dụng ở nơi như này đương nhiên vô cùng tâm thường, ít nhất cũng phải là "dị thường” số thứ tự một trăm trở lên như Alice hoặc tái thể ô nhiễm nguy hiểm tương tự mới được.
Mà dị thường và chất mang ô nhiễm cấp bậc này có một đặc điểm chung: Đặc điểm của sinh vật sống.
Chúng có thể có khả năng tư duy đáng kinh ngạc, có thể có phương tiện để giao tiếp với mọi người, có thể có xu hướng di chuyển và trốn thoát. Dù “đặc tính sống" này mạnh hay yếu, ít nhất chúng đều có thể đạt được bản năng tìm kiếm cái lợi và tránh cái hại — Giống như Alice ban đầu theo bản năng vẫn sẽ thành thật ngay cả khi không hề biết Duncan.
Tóm lại, ít nhiêu có chút đầu óc, tuy không nhiều, nhưng sợ chất.
Duncan thích kiểu có đầu óc dù ít hay nhiều như thế này, sẽ bớt được rất nhiêu chuyện trong nhiều trường hợp.
Lucrecia liếc nhìn bên này với một chút kính sợ. Trong khi Nina và Shirley trước tiên mở to mắt ngạc nhiên, sau đó ngẩng mặt dương dương tự đắc - cũng không biết hai người họ có gì phải đắc ý.
Ted Leal thì đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó nhìn vê phía Duncan bằng ánh mắt có chút phức tạp - không phải kiểu sợ hãi như người thường, nhưng cũng không cảnh giác hay thù địch, ông ta dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau vài giây mới đột nhiên thốt ra một câu: "Khi ở lại Lightwind Harbor, ngài có thể đến đây thường xuyên hơn."
"ổ?" Duncan có chút bất ngờ: "Khi các thành bang khác lần đầu tiên tiếp xúc với ta, bọn họ đều ước gì ta có thể tránh xa. Nơi như Đại giáo đường trung tâm coi trọng canh phòng nghiêm ngặt lên hàng đầu như thế này, tại sao ông ở đây còn chủ động mời ta?"
Ted giơ ngón tay chỉ vào hành lang yên tĩnh: "Ngài ở đây, tôi có thể đi nghỉ."
Duncan: ”... 2"
Tuy nhiênNgười coi giữ bí mật của Chân Lý" trước mặt lại không quan tâm đến phản ứng tỉnh vi của người khác sau câu nói của mình, ông ta chỉ nói một câu như vậy rồi cất bước đi tiếp vào sâu trong hành lang.
Những người khác giơ gót chân đi theo, nhưng lần này Duncan cố ý lùi lại phía sau vài bước, đến bên cạnh Lucrecia, thấp giọng hỏi: "Ta không còn nhớ chuyện về 'Người coi giữ bí mật' này, ông ta vẫn luôn như thế này sao? Ý ta là... kiểu oán niệm này tựa như đã tăng ca cả một đời."
Lucrecia cũng hạ giọng: "Gần đây ngài Ted đang đứng lớp tốt nghiệp." Duncan nghe vậy sửng sốt: "... Thủ lĩnh của thủ vệ thành bang còn phải phụ trách việc này sao? Ta nhớ rằng khi Fanna làm thẩm phán quan cũng không có công việc ngoài định mức tương tự mà."
"Năng lực được thần ban tặng có liên quan mật thiết đến lời nói và việc làm của các tín đồ, cầu học và truyền bá tri thức vốn là quá trình cần thiết để các tín đồ của Lahem thực hiện thánh sự, do đó toàn bộ hệ thống thần quan của Học viện Chân Lý mới được thành lập dưới hình thức 'học viện, thần quan cấp trên buộc phải làm người cố vấn để dạy học trò, cấp bậc càng cao thì nhiệm vụ giảng dạy càng nặng nề và khó khăn hơn - vì vậy, người coi giữ bí mật của Chân Lý phải đứng lớp tốt nghiệp, hơn nữa còn là lớp khó dạy nhất."
Duncan: ”...'
Nghe Lucrecia miêu tả những tri thức mới tuyệt vời này, trong lòng anh không khỏi dâng lên một số cảm giác đặc biệt lạ lùng, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Người coi giữ bí mật cách đó không xa thêm vài lân.
Ted Leal đi ở phía trước lập tức chú ý tới ánh mắt này, quay đầu nhìn lại. Trong lòng Người coi giữ bí mật hiện lên một tia nghi ngờ -
"Thuyền trưởng Duncan' bị mất trí nhớ do ảnh hưởng của không gian thứ, mới rồi còn đối với mình như một người xa lạ, tại sao lúc này trong ánh mắt nhìn vê phía này đột nhiên tràn ngập sự hiểu biết, hoài niệm và đồng cảm không thể giải thích được chứ?
Sau một hồi nghi ngờ ngắn ngủi, Ted Leal lắc đầu và dừng lại trước một cánh cửa gần cuối hành lang.
"Đây rồi, Phòng thu dung số 24." Ông ta giơ tay và chỉ vào cánh cửa trước mặt nói.
Cánh cửa này khắc họa rất nhiều phù văn thần thánh, cả thể dường như được làm bằng thép đúc đen, trên mặt lại khảm những chấm kim loại màu trắng bạc. Shirley tò mò liếc nhìn cánh cửa này mấy lần, có cảm giác ánh mắt mình dường như sắp bị màu đen thâm trâm và màu trắng bạc lấm tấm hút vào, tự nhiên sinh ra cảm giác như nhận thức rời thân mà đi, khiến cô ta sợ hãi vội vàng thu hồi ánh mắt.
Nina thì ngẩng đầu nhìn về phía hành lang nơi mình đến, sau đó lại nhìn quanh Phòng thu dung mẫu số 24. Cô hơi cau mày có chút tò mò: "Ở đây ngay cả một người thủ vệ cũng không thấy? Nơi quan trọng lại nguy hiểm như thế này, không sắp xếp người trông chừng sao?"
"Ở những nút cần thiết phải có người trông chừng, nhưng xung quanh phòng thu dung thì càng ít người càng tốt,' Ted Leal liếc nhìn cô gái tò mò và thuận miệng giải thích: "Bởi vì một số 'dị thường' có khả năng ký sinh tâm lý và hoán đổi tâm trí, ở gân phòng thu dung có quá nhiều người trông chừng, ngược lại sẽ khiến những thứ đó có khả năng đột phá phòng thu dung."
"Đối với hầu hết 'dị thường' và vật ô nhiễm mà nói, phương pháp phong ấn đúng đắn quan trọng hơn nhiều so với số lượng nhân viên bảo vệ,' Lucrecia ở bên cạnh giải thích bổ sung thêm: "Một viên đá được đặt đúng chỗ hoặc bột kim loại được rắc đúng chỗ trên mặt đất sẽ có thể khiến một số dị thường giữ yên lặng trong vài năm, nhưng thêm một người lại có thể dẫn đến lực lượng vô hình và vô chất đột phá thu dung, vì vậy khu vực cốt lõi của nhiêu cơ sở phong ấn ngược lại có số lượng người ít nhất, đồng thời áp dụng nhiều biện pháp phong ấn có tác động riêng trong trường hợp không người.
"Những người thủ vệ sắp xếp bên ngoài khu vực lõi không phải để đối phó với quái vật bên trong mà thực chất là để đối phó với sự xâm nhập từ bên ngoài và ngăn cản người vào phá hủy điều kiện thu dung,' Ted Leal gật đầu, đưa tay ra ấn trên cánh cửa phòng thu dung mẫu, với một tiếng "cạch" nhẹ nhàng không biết từ đâu truyền tới, cánh cửa mở ra: "Nhưng... mẫu được đưa vào lần này quả thật là một loại đặc biệt nhất mà tôi từng thấy, tôi thậm chí còn không chắc chắn rốt cuộc nên đặt nó trong phòng thu dung mẫu này hay đặt ở nơi nào khác."
Cánh cửa mở ra, trước mắt mọi người là một căn phòng sáng rực nhưng không rộng rãi lắm, trên sàn và trên tường của căn phòng vẽ đầy những ký hiệu thần thánh phức tạp và tinh xảo, ngọn đèn dầu được thêm dầu mỡ đặc biệt và đèn khí trên tường nhiêu đến mức đáng kinh ngạc, mà ngoài những thứ này ra, trong phòng không có đồ đạc hay đồ gia dụng dư thừa, chỉ có một cái bệ tư vuông ở giữa, trên đó đặt...rmmẫu" cổ quái đó.
Một Thần Chức giả mặc áo choàng học viện, mặt mang mặt nạ đen kịt kỳ lạ, hai tay bị khóa chặt đang đứng bên bục, dường như là người trồng chừng căn phòng thu dung này — Khi Ted Leal dẫn một nhóm người đi vào phòng,'người trông chừng” với hai tay đeo khóa cổ quái ngước mắt lên, sau đó ánh mắt rơi vào Ted, khẽ gật đầu.
"Mẫu có dấu hiệu hoạt hóa không?" Ted hỏi.
Người trông chừng im lặng lắc đầu.
"Cùm có dấu hiệu mở khóa không?" Ted lại hỏi.
Người trông chừng giơ hai tay lên, đưa chiếc cùm trên tay mình cho người coi giữ bí mật xem rồi lại lắc đầu.
"Được rồi, vất vả rồi, anh đi nghỉ ngơi trước đi,' Ted tỏ vẻ nhẹ nhõm, khẽ gật đầu nói: "Tôi sẽ tiếp quản nơi này - Nhớ kỹ, tự mình đeo 'xiềng xích lại trên tay 'tượng đá, đừng thử đổi chỗ cho tượng đá và không đáp lại tiếng kêu "cứu" của nó."
Người trông chừng gật đầu không nói một lời, quay người bước ra khỏi phòng.
"Chiếc cùm đó là một phần của Dị thường - 087 'Tượng đá,' Đợi sau khi người trông chừng rời đi, Ted Leal mới giải thích với nhóm người Duncan: "Thông qua nghi thức thỏa thuận đặc biệt, chúng tôi có thể mượn lấy chiếc cùm trong tay 'Tượng đá một thời gian nhất định. Người đeo cùm không được nói chuyện, đồng thời có thể giam cầm và trói buộc một thực thể được chọn trước mặt mình trong thời gian đeo. Chúng tôi thường sử dụng nó để hỗ trợ việc kiểm soát các vật phẩm nguy hiểm vừa được phát hiện và có bản chất không rõ."
"Thí dụ... một 'kẻ xâm nhập thực tế" có lai lịch bí ẩn đột nhiên xuất hiện trên chợ."
Lucrecia nhẹ nhàng lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn về phía "chất" cổ quái trên bục giữa phòng trông có vẻ yên tĩnh, tỏa ra ánh kim loại màu xám sắt.
Thứ đó trông giống như một khối thép đã nguội và đông đặc lại. Thế nhưng những đường nét trên bê mặt vẫn có cảm giác mềm mại và trơn nhẫn đến kỳ lạ. Như thể nó từng có lần ngọ nguậy và gợn sóng như một loại động vật nhuyễn thể nào đó, sau đó lại nhanh chóng đông cứng trở nên như thế này. Mà trên "lớp da" trơn nhẫn của nó, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy một số chỗ lồi lõm góc cạnh. Những cấu trúc nhô cao đó mang lại cho người ta cảm giác...
Thật giống như có thứ gì đó đang muốn thoát ra từ bên trong khối "chất" này.
"Những thứ nhô ra này xuất hiện sau khi mẫu được gửi đến phòng thu dung,' Ted Leal ở bên giải thích: "Trong vài phút sau khi được đưa đến phòng thu dung, nó đột nhiên lại biểu hiện ra hoạt tính tương đối mạnh mẽ, cấu trúc bê mặt thay đổi rất nhiều, chúng tôi có lần cho rằng nó sẽ cố gắng thoát khỏi phong ấn ở đây, thậm chí còn cân nhắc đến việc phải đưa nó đến khu thu dung cấp bậc cao hơn, nhưng sau vài phút đó, hoạt tính của nó lần nữa lại hạ xuống giữa chừng, thẳng xuống như hiện tại — gần như là một khối kim loại rắn chắc."
"Gần như?" Duncan tinh tường chú ý tới những từ mấu chốt trong lời nói của đối phương.
"Đúng, gần như, bởi vì nó thực sự vẫn còn 'sống' Ted Leal gật đầu: "Trước sau luôn có một 'tín hiệu' hoạt động hơi yếu ở khu vực cốt lõi nhất của khối vật chất này. Ngay cả khi toàn bộ khối vật chất đều đã đông đặc lại giống như thế này, phần lõi vẫn đang hoạt động, mọi người thậm chí có thể nghe thấy nó —"
Trong khi nói, người coi giữ bí mật lại mở cuốn sách lớn thần kỳ kia ra, sau khi lật ra một trang trong đó thì dùng ngón tay gõ nhẹ vào đó.
Một thiết bị giống như ống nghe hiện ra trong không khí phía trên các trang sách một cách vô căn cứ.
Ted Leal tiện tay kẹp cuốn sách lại dưới cánh tay, câm "ống nghe" đeo quanh cổ, rồi lại cẩn thận áp đầu kia của ống nghe lên bề mặt của khối "kim loại đông đặc" đó.
Giây tiếp theo, một âm thanh nhịp nhàng vang vọng khắp căn phòng —
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
"Nó có nhịp tim,' Ted Leal ngẩng đầu lên: "Bên trong khối kim loại này, có một trái tim vẫn còn sống."