Chương 560: Hai Nghi Vấn
Chương 560: Hai Nghi VấnChương 560: Hai Nghi Vấn
Giờ đây, khối 'vật chất" từng sống đó đã hoàn toàn biến thành một khối kim loại đông đặc.
Muốn xử lý một cách vô hại 'vật dị thường" đã tiến hành đăng ký thu dung cần phải thực hiện một quy trình rất phức tạp, nhưng đây cũng chỉ là công việc bình thường đối với một Người coi giữ bí mật của Chân Lý như Ted Leal. Ông ta rất nhanh tìm được người phụ trách kho lưu trữ hồ sơ ngầm và sắp xếp ổn thỏa.
Mặc dù trong lòng tràn đầy cảm xúc và vô cùng xúc động trước quá khứ của khối "kim loại sống” đó, nhưng với tư cách là người bảo vệ thành bang, ông ta phải xử lý chuyện này một cách nghiêm ngặt theo quy tắc an toàn - Ngay cả khi đó thực sự là một người dũng cảm đã từng cố gắng đi cứu thế giới, tại Thời đại Biển Sâu hiện nay, hắn cũng đã trở thành "vật xâm nhập siêu phànr, rất có khả năng lây lan hủ hóa và ô nhiễm. Điều chào đón khối vật chất này sẽ là nhiệt độ cao của lò phản ứng lõi hơi nước và một tập hợp các quy trình tinh chế, phân khúc, nghiền và niêm phong nghiêm ngặt.
Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác thì đây thực chất là một loại chôn cất, dù sao người bình thường của thế giới này cũng đến đây như vậy, thi thể” luôn phải được "xử lý" đàng hoàng, người chết luôn phải nhường đường cho người sống.
Về phần trường kiếm, đến cuối cùng là vật chất duy nhất còn sót lại của "thế giới đó", nó đã khôi phục lại trạng thái như khi mới ra đời một cách khó tưởng tượng, rõ ràng là một mẫu vật nghiên cứu có giá trị cao.
Thông qua nó, các học giả có thể xây dựng thêm sự hiểu biết về thế giới đó - Mặc dù mọi thứ đã qua đi, nhưng sự hiểu biết và ký ức này xét cho cùng vẫn có ý nghĩa.
"Ta giữ nó không có ích lợi gì,' Trước thỉnh cầu của Ted Leal, Duncan vui vẻ bằng lòng, đưa thanh trường kiếm cho đối phương, giọng điệu đầy xúc động: "Hãy để những người thông minh khám phá thêm nhiều bí mật đằng sau nó, nếu như có phát hiện gì, hy vọng mọi người có thể chia sẻ với ta."
"Tất nhiên,' Ted Leal nhận lấy thanh kiếm từ tay Duncan cực kỳ trịnh trọng, sau đó do dự một chút rồi lại tiếp tục nói: "Về chuyện xảy ra hôm nay và những thông tin thu được, tôi sẽ triệu tập các học giả của Học viện Chân Lý để tiến hành thảo luận, nếu chúng tôi gặp phải vấn đề mới, có thể vẫn cần đến... sự giúp đỡ của ngài."
"Không thành vấn đề Duncan dĩ nhiên không có ý kiến gì, gật đầu chỉ vào Lucrecia bên cạnh: "Mọi người có thể liên lạc với ta qua Luci - Nếu ta nghĩ ra hoặc phát hiện ra điều gì mới, nó cũng sẽ chuyển lời."
Vẫn còn rất nhiều thứ cần phải giải thích và trao đổi. Sau khi "giới hạn thị giới" của Đại hủy diệt đột nhiên lộ ra một vết nứt trước mặt người phàm, những gì xảy ra sau đó ắt sẽ tác động rất lớn đến giới học thuật. Giáo hội Tứ thân cũng sẽ chú ý và thảo luận về vấn đề này. Dù họ có sẵn sàng tiếp nhận hay không thì Thất Hương Hào và chủ nhân của Thất Hương Hào cũng đã là một phần tất yếu trong chuyện này. Về phần Duncan, anh không hề quan tâm đối với điều này. Hơn nữa từ góc nhìn của anh, kỳ thực trong thông tin vừa lấy được vẫn còn một số vấn đề rất mấu chốt và rất đặc biệt mà Lucrecia và Ted Leal đều không để ý, thậm chí tạm thời không thể hiểu được.
Ví dụ như vị trí của "màu đỏ thẫm' kia và biểu hiện đi ngược lại thường thức của nó.
Nếu thông tin mình nhìn thấy trong các mảnh ký ức đều đúng, nếu lời giải thích của "ky sĩ Thánh điện" với "chiến sĩ" không có vấn đề, vậy thì vị trí của "quang huy màu đỏ' dẫn đến sự hủy diệt của thế giới phải ở trong không gian vũ trị - Nó có thể là một hiện tượng thiên văn cực lớn vắt ngang dải ngân hà, là một dải ánh sáng xuất hiện trên nên bầu trời đầy sao.
Mà điều này có một vấn đề: hành tinh là tự quay, ít nhất theo những cảnh tượng nhìn thấy trong những mảnh ký ức, quê hương của "chiến sĩ" cũng có bình minh và hoàng hôn, cũng có các ngôi sao quay tròn bình thường.
Vì vậy, dải ánh sáng đỏ" nằm trong không gian vũ trụ về mặt lý thuyết hẳn cũng vận hành, lên xuống trên bầu trời cùng với các ngôi sao khác mới phải.
Nhưng tại sao "màu đỏ sẫm' đó trước sau luôn nằm ở một vị trí đặc định trên bầu trời?
"Chiến sĩ' và những người bạn đồng hành của y đã luôn tìm kiếm nơi màu đỏ thẫm rơi xuống, bởi vì trong mắt họ, ánh sáng đỏ luôn cố định ở một vị trí đặc định trên bầu trời, điều này cũng khiến họ hoàn toàn không nhận ra rằng, thực ra ánh sáng đó không hề rơi trên mặt đất, mà nằm trên nên các ngôi sao.
Đến cuối cùng "ky sĩ Thánh điện" cũng đề cập đến nghi vấn này - Theo một nghĩa nào đó, đây cũng là "khám phá thiên văn" cuối cùng, cũng là lớn nhất về nên văn minh của họ trong suốt thời gian tôn tại của nó.
Suy đoán của Duncan đối với điều này, là "ánh sáng" đó đã không còn chỉ là một thực thể có thể nhìn thấy bằng mắt thường,'màu đỏ sâm' chỉ là dáng vẻ bê ngoài mà nó thể hiện ra, còn bản chất của nó... có thể đã liên quan đến trật tự cơ bản của vũ trụ, thậm chí "phá hỏng" và "méo mó' tầng diện "quy tắc".
Đó có thể là một vết rách ở cấp độ không gian, hoặc một hiện tượng thâm sâu hơn và phức tạp hơn.
Tuy nhiên, Ted Leal và Lucrecia vẫn chưa thể ý thức rõ vấn đề này, trong thời gian ngắn cũng khó mà hiểu được vấn đề này - Họ thậm chí còn không hiểu khái niệm hành tinh.
Điều này chỉ có thể hiểu từ từ, cho dù bây giờ Duncan chịu giải thích thì cũng phải rất rất lâu mới giải thích rõ.
Câu hỏi thứ hai là khái niệm "thế giới" trong "Lý luận tập hợp thế giới" chính xác là gì?
Mỗi "thế giới" rốt cuộc là một hành tinh trong cùng một vũ trụ hay là một... 'vũ trụ" khác nếu nhìn từ góc độ rộng hơn?
Duncan ngẩng đầu lên, liếc nhìn Ted Leal vẫn đang suy nghĩ và thanh trường kiếm trong tay đối phương. Hai bằng chứng mặt trăng" và "trường kiếm'" có lẽ có thể hỗ trợ hầu hết các mô tả trong Lý luận tập hợp thế giới, nhưng chúng không đủ để xác định "cấp độ" của các "mảnh vỡ thế giới” tạo nên "biển vô biên" rốt cuộc là gì, theo nghĩa rộng, mỗi hành tinh đều có thể được gọi là một thế giới, mỗi vũ trụ... cũng có thể được gọi là một thế giới.
Đối với Duncan mà nói, sự khác biệt giữa những điều này rất quan trọng.
Nhưng đây cũng là một vấn đề mà "Người coi giữ bí mật của Chân Lý" và "Nữ phù thủy biển" hiện tại không thể hiểu và nhận thức được - Duncan càng không thể nghĩ ra cách giải thích những khái niệm này cho họ trong thời gian ngắn.
Trừ điều này ra, bí mật của bản thân "ánh sáng đỏ thẫm" đương nhiên càng đáng được chú ý hơn - Đây đã không phải là lần đầu tiên Duncan "nhìn" thấy ánh sáng đáng ngại đó.
Trong ảo cảnh tàu Hy Vọng Mới rơi vỡ, trên bức tranh sơn dầu trong dinh thự của Alice, đều từng xuất hiện hồng quang.
Thứ đó rốt cuộc là gì vậy?
Lucrecia để ý thấy sự im lặng kéo dài của Duncan và những thay đổi liên tục trên nét mặt đối phương trong lúc suy nghĩ.
Nàng ta có chút lo lắng: "Cha, còn điều gì không ổn sao?"
".. Ta có rất nhiều thắc mắc, cần phải quay lại sắp xếp một chút,' Duncan tạm thời tỉnh lại sau khi trâm ngâm, nhẹ nhàng lắc đầu: "Trở về trước đi, đợi đến khi nào suy nghĩ ra đầu mối này, ta sẽ tìm con thương nghị."
Lucrecia trông vẫn có chút lo lắng, nhưng nàng ta từ thái độ của Duncan ý thức được rằng đây sợ e lại là một vấn đề "khó giải thích với người khác".
Đây là sự hiểu biết ngâm đầu tiên mà nàng ta thiết lập lại với cha mình trong vài ngày ngắn ngủi chung sống.
Vì thế nàng ta chỉ gật đầu và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
"Chúng ta nên đi thôi,' Duncan thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Nina và Shirley vẫn còn có chút bất an, sau đó ánh mắt lại rơi vào Ted Leal: "Hãy đưa chúng ta rời khỏi đây."
Người coi giữ bí mật gật đầu, lần nữa lại triệu hồi "cánh cửa' trong cuốn sách, sau đó cùng đám người Duncan bước qua cánh cửa, quay trở lại học viện gân khu phố Crown.
"Sau khi trở về tôi sẽ sắp xếp một số việc,' Trước khi tạm biệt, Ted Leal liếc nhìn Nina và Shirley đứng bên cạnh Duncan: "Ngài và những người đi theo ngài hoạt động trong thành phố sẽ không bị người khác quấy rây nữa, nhưng tương ứng..."
"Yên tâm, sẽ không xảy ra hỗn loạn gì đâu,' Duncan không đợi đối phương nói xong, nở nụ cười thân thiện: "Chúng ta đều là những người tuân thủ pháp luật, coi trọng an ninh của thành bang.'
"Người coi giữ bí mật của Chân Lý" trước mặt rõ ràng đã sửng sốt trong giây lát. Ngay cả Lucrecia ở bên cạnh cũng sững sờ trong giây lát.
Rõ ràng hai người đều không tin.
Nhưng rất nhanh, Ted Leal khống chế sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt, cười cười cứng ngắc mà lễ phép: "Thế thì... tốt nhất."
Sau đó ông ta dừng lại một chút, rồi lại bổ sung thêm một cách rất chân thành: "Có thời gian lại tụ họp một chút nhé, tuy ngài có thể không còn nhớ tôi nữa, nhưng tôi vẫn mong được trò chuyện với ngài về những... kiến thức' đáng kinh ngạc kia."
Duncan cười lên: "Nhiều người không dám cùng ta nói về 'kiến thức, người dũng cảm như ông không hề nhiêu. Được rồi, vậy thì ta mong chờ."
Lucrecia nhìn cha mình, rồi nhìn "Người coi giữ bí mật của Chân Lý" đối diện.
Trong lòng tiểu thư nữ phù thủy đột nhiên có chút xúc động.
Xem ra việc dạy dỗ và giáo dục con người quả thực là một chuyện rất khó khăn, người coi giữ bí mật này thà trò chuyện với cha về không gian thứ còn hơn là đối mặt với các học trò khóa tốt nghiệp...
Sau khi nói lời tạm biệt ngắn gọn, Duncan đưa Nina và Shirley rời khỏi cơ sở học viện cùng Lucrecia.
Họ quay trở lại "dinh thự của nữ phù thủy" ở số 99 phố Crown.
"Mọi người tự mình thu xếp đi, ta lên lâu nghỉ ngơi một lát trước - Không có chuyện gì đặc biệt, đừng tới quấy rây."
Duncan dặn dò một câu đơn giản như vậy, sau đó xoa đầu Nina và Shirley rồi bước lên cầu thang lên tầng hai.
Một lúc sau, Shirley hơi ngơ ngác mới quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Nina: "Tâm tình của thuyền trưởng không được tốt lắm nhỉ..."
"Mình nghĩ không thể diễn tả bằng tâm tình tốt hay không tốt..." Nina do dự một lúc, cũng thấp giọng lẩm bẩm cách nhìn nhận của mình: "Chú Duncan có rất nhiều tâm sự — nhưng thực ra hôm nay tâm trạng của chú ấy đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước, không u ám đến thế, chỉ là hình như phải cân nhắc rất nhiều thứ."
Shirley cố gắng suy nghĩ một lúc, sau đó thận trọng ngẩng đầu nhìn Lucrecia đang suy nghĩ điều gì đó bên cạnh, nghiêng người về phía Nina thấp giọng nói: "Những thứ thuyền trưởng nói, tôi dường như nghe không hiểu."
"Thật ra mình cũng nghe không hiểu lắm, Nina nói với giọng điệu có chút xấu hổ: "Đó có thể là thứ mà chỉ những người cấp bậc học giả đại học mới có thể hiểu được..."
Cô vừa dứt lời, Lucrecia ở bên đột nhiên phá vỡ sự im lặng: "Đừng lưu tâm đến, học giả đại học cũng không thể hiểu hết được chúng."
Nina và Shirley đồng thời giật mình, hơi ngơ ngác nhìn tiểu thư nữ phù thủy. Lucrecia lắc đầu với họ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Chúng đều là kiến thức' đến từ không gian thứ, chẳng qua đã trải qua 'sự xử lý' của cha tôi, nên không có hại gì thôi — Nhưng đó vẫn không phải là thứ mà người bình thường có thể dễ dàng hiểu được."